Chương 25

3.9K 540 70
                                    

Đầu tháng 12, toàn bộ câu lạc bộ của trường tuyển thành viên số lượng lớn. Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, cho đến khi cô Mai không biết lôi từ đâu ra một đống giải đánh đàn của tôi từ cấp hai, bắt tôi vào câu lạc bộ Nghệ Thuật Trẻ bằng được. Tất nhiên là tôi ôm bàn lắc đầu nguầy nguậy:

"Lâu không đánh em quên hết rồi cô ơi!"

Tưởng vậy là thoát thì Tâm chạy hẳn sang 10A2 ghé tai tôi thì thì thầm thầm:

"Mày có thấy dạo này học chán không?"

"Không."

Tôi đáp thật lòng, từ ngày thủ khoa quần trắng là bạn cùng bàn với tôi thì tôi chẳng chán tí nào, nếu không nói là vui ấy chứ. Hôm trước cô Hương phát cho lớp tập bài tập kiểm tra vật lý của cấp hai, tôi mặt nhăn mày nhó nhìn vào đống lý thuyết quy tắc nắm bàn tay trái:

"Hỏi tớ hôm qua ăn gì tớ còn không nhớ chứ nói gì cái đống này."

Thế là Minh Đức đã nhiệt tình cầm tay tôi giảng giải liên hồi về ba cái quy tắc khỉ gió gì đó, xong còn cười cười:

"Tay bé Lam vừa trắng vừa mềm, như tay em bé ấy!"

Và đấy là thứ duy nhất đọng trong đầu tôi trong hơn 10 trang bài tập.

Tâm không được câu trả lời như ý liền véo eo tôi, bắt đầu giảng giải đạo lý trên trời dưới đất:

"Mày có bao nhiêu giải đánh đàn liền mà, tao thấy câu lạc bộ Nghệ Thuật Trẻ rất hợp với mày, vừa được mở mang tầm mắt vừa lấy thêm kinh ngh-"

"Thôi."

Tôi cắt ngang, "Nếu tao nhớ không nhầm thì chị Đào Thị Hương làm chủ tịch câu lạc bộ đấy đúng không? Đừng dụ tao."

"Mày chẳng hiểu gì cả."

Tâm nhăn mặt, dùng mọi thủ đoạn kéo tôi đang co ro ôm chặt mặt bàn:

"Bây giờ nhá, mày vào câu lạc bộ xong người ta sẽ giao cho mày mấy cái nhiệm vụ đi thi đánh đàn chẳng hạn. Mà lâu rồi mày cũng không tập đúng không? Thế thì mày sẽ phải đến mấy cái trung tâm để luyện thêm..."

"Thế thì tao lại mệt hơn à?"

Tôi cảm thấy cái ý tưởng này của Thanh Tâm Vũ rất ngu ngốc, vừa vươn chân định đá nó mấy cái thì Tâm đột nhiên ghì chặt vai tôi, gào ầm lên:

"Ở cái đất Hạ Long này có bao nhiêu cái trung tâm dạy đánh đàn?"

"Một."

Tâm nhìn tôi như nhìn con thiểu năng, lại lên tiếng:

"Trung tâm đấy là của ai?"

"Hả?" Tôi thừ người vài giây, ngay lập tức mở to mắt, buột miệng:

"Nhà Đức."

Thế là không đợi Tâm nói thêm câu thứ hai, tôi liền đáp chắc nịch:

"Tao sẽ vào Nghệ Thuật trẻ!"

Có lẽ chính vì thái độ kiên quyết ban đầu nên Minh Đức đã mang một đống dấu chấm hỏi to đùng khi nhìn thấy những dòng mà tôi đang chuyên tâm gõ lạch cạch trên máy tính:

[BETA] MỌI ƯU TIÊN CHO EMWhere stories live. Discover now