"Anh biết, Phuwin của anh ngoan, anh gọi bác sĩ cho em rồi, đừng khóc."
Bác sĩ cùng vài y tá lao vào phòng kiểm tra cho cậu một lượt không sót chỗ nào, sau khi xác nhận bên ngoài không có gì bất thường, vị bác sĩ liền hỏi cậu vài câu "Có cảm thấy khó chịu hay đau chỗ nào không?"
"Toàn thân...chỗ nào cũng âm ỉ đau"
"Có khó thở không?"
"Có ạ.."
Bác sĩ hỏi thêm vài câu xác nhận đã xong liền quay sang dặn dò anh "Tuy cậu ấy đã tỉnh lại, nhưng hiện tại rất yếu, do cố cứu đứa bé khiến mất máu quá nhiều, một số bộ phận vẫn phải cẩn thận, không được để cậu ấy kích động, sẽ gây ra khó thở."
Pond chăm chú lắng nghe, bàn tay nắm chặt lại gật đầu. Sau đó bác sĩ kéo theo những người khác ra ngoài. Phuwin nhìn xuống bụng mình đã phẳng lại, môi lắp bắp pha lẫn lo sợ nhìn anh "Pond..con..con chúng ta đâu..?"
Pond quỳ xuống bên giường, kéo tay Phuwin đến hôn nhẹ lên "Phuwin đừng sợ, con của chúng ta không sao, chỉ có điều sinh khó nên phải nằm trong lồng kính một thời gian."
"Em muốn...em muốn nhìn con..." Phuwin kích động ngồi dậy muốn xuống giường ngay, vừa ngồi dậy liền chóng mặt mà ngã vào người anh.
Pond bị cậu đột nhiên náo loạn mà giật mình, đỡ lấy thân thể suy yếu ấy nằm xuống "Ngoan, khi nào em khỏe anh sẽ đưa em đi ngay, lúc đó chúng ta cùng nhau nhìn con, có được không?" Pond kéo chăn lên cho cậu, áp tay lên trán cậu dỗ dành. Anh cũng chưa nhìn qua đứa trẻ, một mực chỉ ở bên cạnh cậu.
Phuwin nhìn Pond thật kĩ, phát hiện anh dường như già thêm 10 tuổi nữa, râu mọc đầy dưới cằm không được cạo, tóc tai rối bời, mắt thì hằn lên đầy tia đỏ mệt mỏi. Đau lòng muốn đưa tay lên vuốt ve.
Pond nắm lại cánh tay đang đưa lên của cậu áp vào mặt mình, rồi lại kéo xuống hôn thật lâu lên mu bàn tay, rồi lại áp lên mặt, lên trán mình. Cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh nhưng anh vẫn không làm được, run run nhìn cậu "Phuwin, anh xin lỗi, là anh có lỗi."
Phuwin ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt thoáng đọng nước.
"Anh để em chịu khổ rồi." Pond cuối người áp trán mình lên trán cậu khẽ thì thầm.
Phuwin nghe thấy anh lo sợ nói những lời đó với mình, cảm nhận sự đau đớn trong lời nói của anh, cả người không còn sức lực nhưng cậu vẫn cố thì thầm "Pond...anh đừng tự trách...đừng tự trách bản thân.."
"Phuwin, là anh không tốt, không cho em cảm giác an toàn, em tha lỗi cho anh, đừng bỏ rơi anh." Anh không để tâm, hai mắt đỏ ngầu cầm lấy tay cậu cầu xin.
Cậu rơi nước mắt, khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, cả người vừa mới tỉnh dậy nên còn rất yếu, vừa nói vài câu liền không còn sức nữa "Pond...em lại muốn ngủ rồi."
Pond gật đầu, vuốt ve trán cậu "Ngoan, ngủ một lúc sẽ không đau nữa."
"Em không đau nữa...anh nhớ đưa em đi xem tiểu...tiểu bảo bối."
"Được"
Lời vừa dứt Phuwin lại mệt mỏi nhắm mắt, hơi thở nhè nhẹ phả vào bàn tay đang vuốt ve mặt mình. Lúc này tim Pond mới dịu đi chút run rẩy, nắm lấy bàn tay cậu kề lên trán mình thở thật khẽ.
Ba mẹ hai bên vừa nghe tin Phuwin đã tỉnh, vội vội vàng vàng chạy đến. Cậu ngủ thêm nửa ngày nữa thì tỉnh dậy, nhìn xung quanh thấy mọi người đều lo lắng nhìn mình. Mẹ Phuwin vừa nhìn thấy con mình tỉnh lại liền không kìm được khóc lớn lên đi đến nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên "Phuwin, đứa ngốc này, làm mẹ lo lắng biết bao nhiêu."
Phuwin nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn mọi người xung quanh, nước mắt không kìm được mà trào ra, cậu nức nở nhè nhẹ ánh mắt nhìn mẹ mình muốn nói con không sao rồi. Bà Lertratkosum tiến đến đặt tay lên bàn tay cậu "Phuwin, cực khổ cho con rồi". Cậu nhìn bà, nhắm mắt lắc đầu "Không...con không cực khổ"
Pond sợ cậu khóc nhiều không tốt, liền nhanh chóng tiến đến "Mẹ, em ấy mới tỉnh, bác sĩ dặn không thể kích động" nói xong liền quay sang cậu "Phuwin ngoan, sức khỏe của em còn chưa hồi phục, đừng khóc nữa sẽ khó thở." Sau đó anh m nhẹ cầm khăn ấm lên lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"Mẹ, con của con thế nào?" Phuwin thì thầm hỏi mẹ mình.
"Con đừng lo, cháu ta nằm trong lồng kính, tuy hơi yếu nhưng bác sĩ nói 2 ngày nữa liền có thể đưa ra rồi, đến lúc đó mẹ bế đến cho con xem."
Nói chuyện một lúc ba mẹ hai bên liền tìm cớ đi thăm cháu mà ra khỏi phòng, nhường lại thời gian cho anh.
Phuwin nhìn mọi người ra khỏi phòng hết mới ngẩng lên nhìn anh "Pond....mau ôm em..".
Pond hai tay run run đưa đến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu "Bảo bối, em còn đau nhiều không?"
Cậu lắc đầu, hai mắt lấp lánh nhìn anh thì thầm "Em không đau nữa, em muốn anh ôm, em nhớ anh." nói xong hai tay liền bất mãn đưa lên không trung muốn ôm anh.
Pond cúi xuống, ôm tiểu tâm can của anh vào lòng, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp của cậu "Phuwin, cảm ơn em". Cảm thấy mình sắp không ổn, anh liền ngừng lại điều chỉnh một chút mới từ từ nói được "Đừng bỏ rơi anh, không có em anh không chịu được."
"Anh có chán ghét em không?" Phuwin bám lấy cổ anh nhè nhẹ phát ra âm thanh như làm nũng gãi vào lòng anh một cái.
"Đừng nói bậy, anh chưa bao giờ ghét bỏ em, cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ ghét bỏ em." Ngừng một lúc anh liền lo sợ buông cậu ra, hai tay bao trọn lấy tay cậu "Phuwin, anh xin lỗi, ngày hôm đó là do anh không kiềm chế được, anh nặng lời với em..thật ra..thật sự là anh chỉ muốn em nghỉ ngơi đúng giờ...anh...anh không muốn nặng lời với em..anh xin lỗi. Xin em Phuwin, em tuyệt đối sau này đừng vì vậy mà xa cách anh có được không, tối hôm đó anh thật sự không dám nghĩ đến nữa, anh thật sự rất sợ."
Phuwin nhìn anh vì lo sợ mà đến nói cũng lắp bắp, hai mắt lại khẽ đọng đầy nước gật đầu "Em xin lỗi, em chỉ toàn nghĩ lung tung."
"Ngoan, đừng khóc, anh gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp em" Pond nhướng người hôn lên trán cậu thật lâu sau đó gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ kiểm tra đầy đủ cho cậu một lượt rồi vui vẻ thông báo với anh sức khỏe cậu đã có dấu hiệu hồi phục tốt, chỉ cần đừng để cậu hoạt động nhiều tránh gây khó thở, đã có thể di chuyển bằng xe lăng rồi.
Pond nhìn cậu rồi cúi đầu cảm ơn bác sĩ, sau đó theo ý của bảo bối mà mang một chiếc xe lăng đến đưa cậu đi gặp tiểu bảo bối.
.
.
.Thả miếng sao ⭐️ trao động lực 💪🏻
BẠN ĐANG ĐỌC
⦉𝐄𝐝𝐢𝐭| 𝐏𝐨𝐧𝐝𝐏𝐡𝐮𝐰𝐢𝐧⦊ 𝙿𝚑𝚞𝚠𝚒𝚗 - 𝙳𝚘𝚗'𝚝 𝚂𝚌𝚊𝚛𝚎
FanfictionPhuwin... Mau nhìn anh đi, đừng sợ, mọi chuyện qua rồi, hiện tại chẳng phải em đã có anh rồi sao, anh sẽ bảo vệ em... ______ Tác giả: Ga_ram Edit: ᩏꫀꪖ🌻 Fic gốc: [ PANWINK ] Jihoon - Đừng sợ Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Truyện chuyển ver đã...
Phần 42
Bắt đầu từ đầu