Chương 4:Ngự tứ Hồng Thường

Bắt đầu từ đầu
                                    

"Tại sao không thể là ngươi?"

"Thần nữ là trưởng bối của ngài a, còn lớn hơn ngài ba tuổi, chuyện này truyền đi, ta rất xấu hổ."

Nam Cung Sách trầm mặc xuống. Kiếp trước, nàng nhỏ hơn hắn rất nhiều, không nghĩ tới, đến kiếp này, nàng lại vẫn lớn hơn hắn ba tuổi, buồn cười nhất chính là, tâm trí của nàng đại khái chỉ như 15 tuổi, kết quả cư nhiên hơn hắn một bối phận, thân phận bên trên còn là cô của hắn, trời xanh trả cho hắn người vợ lại nghĩ chọc ghẹo hắn, điều này có thể không làm hắn căm giận cắn răng !

Thấy hắn trầm tư không nói lời nào, nàng cho là hắn nghe vào lời của mình rồi, đang cao hứng .

"Đúng không, ngài cũng phát giác không ổn mà, ta xem, ngài còn là phái người đưa thần nữ hồi Mã Dương huyện, như vậy tương đối thỏa đáng."

Hắn lạnh nhạt hỏi nàng nàng.

"Ngươi muốn trở về?"

"Dĩ nhiên, đại ca hắn..."

"Đừng suy nghĩ, biểu thúc chỗ trẫm đã phái người thay ngươi chăm sóc, ngươi đừng nghĩ đến chuyện quay lại Mã Dương huyện nữa."

Hắn cắt đứt hy vọng xa vời của nàng.

Tạ Hoa Hồng cắn môi. Nam nhân này có thể hay không quá bá đạo đi!

"Không trở về cũng không thể  tiếp tục cùng ngài ngồi chung loan giá, thần nữ yêu cầu đổi chỗ!"

Nàng nổi giận nói.

Hắn làm vẻ mặt thật ghê tởm được ngay, hoàn toàn không có đem oán giận của nàng đặt ở trong mắt.

"Yêu cầu của ngươi trẫm bác bỏ."

"Ngài!"

Nàng tức giận nói.

"Trẫm định đem lời thuyết minh vừa rồi, bất kể ngươi bao nhiêu tuổi, cũng không quản ngươi bối phận gì, trẫm muốn ngươi, ngươi chính là của trẫm ."

"Ngài muốn ta?"

Nàng kinh ngạc không dứt.

"Là muốn ngươi, hơn nữa sẽ phải là ngươi!"

Hắn nói như đinh chém sắt.

Nàng mở lớn môi anh đào.

"Ngài có phải hay không là đang nói giỡn đi?"

Hắn cười đến làm người ta lạnh xương cốt, nàng cứng lại, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn thêm nữa.

"Chỉ mong là người giỡn, chỉ mong là người giỡn. . . . . ."

Nàng liều chết nỉ non.

Nam Cung Sách nâng cằm của nàng lên, làm nàng không dám nhìn gần, hai mắt thẳng nhìn nàng.

"Nghe cho rõ ràng đây, ngươi là nữ nhân của trẫm, không cần quan tâm người khác nói bậy cái gì, nếu thật bất mãn, nói cho trẫm, trẫm cắt lưỡi của hắn!"

Hắn ác độc nói.

Nàng nói không nổi nữa, lưỡi cứ như vậy cắm ở nơi cổ họng, cả người cứng ngắc không dứt, thật sự không biết được nên như đáp lại thế nào, càng nghĩ không ra, người này như thế nào lại coi trọng nàng?!

Đế vương khuynh tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ