"Được, được, bởi vì Hoàng đế xem trọng ngươi nên ta không khó dễ ngươi nữa. Giờ thì đưa tay cho ta bắt mạch."
Sau khi đảm bảo mạch tượng không có gì bất thường, Lee Nam Dong kê thuốc cho hắn, còn sai cung nữ đi sắc thuốc, lại hỏi:
"Thuốc lần trước ta đưa ngươi có uống không?"
Jeon Jungkook mới nhớ đến số thuốc vẫn đang cất giấu mà chưa đụng đến.
"Nghe nói thuốc dưỡng thai rất đắng, ta vẫn chưa uống."'
Lão đại phu tỏ ý ghét bỏ mà nhắc nhở:
"Trong bụng ngươi là long thai đó, điều dưỡng cho tốt vào, chức trách của ta chỉ tới đây. Hoàng đế có việc gì không vui thì ngươi tự mình gánh vác."
Jeon Jungkook thì lẩm ba lẩm bẩm: thái y trong cung nhiều như vậy Hoàng đế lại gọi ông ta, lắm lời chết đi được.
Trước khi rời đi, chẳng rõ vì điều gì Lee Nam Dong nhìn Jeon Jungkook thật lâu, chần chừ mãi mới lên tiếng.
"Ngươi có cam tâm tình nguyện ở cùng Hoàng đế không?"
"Sao cơ?"
"Ta thấy Hoàng đế đối với ngươi hoàn toàn khác biệt, tựa như dành toàn bộ tâm tư của mình cho ngươi. Thế nên ngươi đừng phụ lòng y, y từ nhỏ đã gánh trên lưng quốc gia đại sự, nặng nề như vậy, cô độc như vậy, chẳng một ai đối với y thật lòng. Ta mong ngươi có thể khiến y vui vẻ."
Lời nói hết, người cũng rời đi để lại trong tâm tư hắn ngổn ngang cảm xúc. Jeon Jungkook ngẫm nghĩ thật lâu, càng cảm thông cho ngài. Đời trước hắn quả thật là khổ sở trăm bề nhưng so với Hoàng đế thì có thấm vào đâu. Tuy không ai bên cạnh ít nhất hắn lại có được tự do, cuộc sống do chính mình quyết định. Còn Hoàng đế thì sao chứ, vừa sinh ra đã định phải bị cung quy lễ nghĩa ràng buộc, ngồi lên ngai vàng cũng không có quyền lựa chọn. Từ nhỏ phải gánh lên vai trọng trách nặng nề của một thái tử, chưa từng biết đến mấy chữ tự do tự tại. Người những tưởng hà khắc cứng nhắc như vậy vì hắn mà lo lắng hết lòng, vì hắn mà ôn nhu vô hạn. Hắn nên biết trân quý, không nên làm người kia phiền não.
______________
Buổi thượng triều bị hoãn lại khiến quần thần không khỏi hoang mang nhưng khi chính mắt trông thấy Hoàng đế bọn họ càng hoang mang bội phần. Lần đầu văn võ bá quan có vinh hạnh chứng kiến bộ dạng ẩn ẩn nét cười của nam nhân. Nụ cười tựa như phảng phất gió xuân, rực rỡ đến chói mắt nhưng ở trên gương mặt ngàn năm phủ băng kia cũng là quá dọa người. Vị quân vương này dù hay tin Hoàng hậu mang thai con đầu lòng cũng không có lấy một ánh mắt ôn nhu, trời xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay thành ra như vậy.
Đáng sợ! Quả thật đáng sợ!
Dù là dị tượng trăm năm mới gặp một lần cũng không hiếm có bằng Bệ hạ nở nụ cười. Nghe qua có chút quái dị nhưng không thể nào chối cãi.
Đám quan viên để ý thấy ngoài việc Hoàng đế mang bộ mặt xa lạ, tính tình hôm nay còn cực kỳ không đúng. Cung nữ mới nhập cung tay chân hậu đậu làm vỡ tách trà ngài chả thèm trách phạt, triều thần làm chậm trễ chính sự cũng không đòi trảm. Ngay cả việc xử lý đám ô hợp ở Giang Hoa phủ cũng chẳng còn nhã hứng treo đầu trước cổng thành. Rất nhiều người tự hỏi rốt cuộc Hoàng đế đã trải qua chuyện kinh thiên động địa gì đột nhiên trở nên phi thường độ lượng. Trước nay ngài chưa từng để câu lấy nhân trị quốc vào mắt, Bệ hạ này có uống lộn thuốc không?
BẠN ĐANG ĐỌC
Taekook | Phúc tinh đến rồi thưa Hoàng đế
FanfictionXuyên không, tôi bị Hoàng đế doạ trảm mỗi ngày. #Đã hoàn #HE © written by woo (_iamwoo_) ⚠️Lưu ý: ĐÂY KHÔNG PHẢI FIC CHUYỂN VER. (Cái này woo có nói trong fic rồi ấy nhưng mà vẫn có nhiều bạn thêm vào danh sách đọc chuyển ver nên woo cũng bất lực dữ...
Ngũ thập thất
Bắt đầu từ đầu