Chương 61: "Em sẽ bảo vệ anh."

Bắt đầu từ đầu
                                    

Thế Hoằng muốn hôn Bình An, nơi anh muốn hôn lên là đôi môi cô!

Nhìn đôi môi nhỏ xinh của Bình An, Thế Hoằng hít sâu một hơi để lấy hết dũng khí, sau đó từ từ cúi đầu, để môi mình tiến gần đến môi cô. Và rồi đôi môi hai người đã chạm khẽ vào nhau, Thế Hoằng liền tiến sát hơn để môi hai người lại càng dán chặt.

Thật là mềm! Chưa bao giờ môi của Thế Hoằng được chạm vào một nơi mềm mại như thế này. Nơi mềm mại này khiến cho toàn thân Thế Hoằng đều trở nên rạo rực, khiến cho từng tế bào trên cơ thể anh đều như đang sôi sục, khiến cho anh lâng lâng như ở trên thiên đường ngập tràn tình yêu.

Thế rồi, hơi thở ấm áp của anh và cô hòa vào nhau. Thế Hoằng nhận ra điều này thì từ từ mở mắt, nhưng đôi môi anh vẫn còn dán chặt trên đôi môi của Bình An.

Hơi thở của cô vẫn đều đều, Thế Hoằng có thể cảm nhận được điều đó. Vì thế nên anh sững người, sau đó lại vui sướng đến suýt nhảy cẫng lên.

Bình An đang thở… Cô thật sự đang thở!

Cô vẫn còn sống?

Sáng hôm sau, mới năm giờ Bình An đã thức dậy, nhưng Thế Hoằng thậm chí còn dậy sớm hơn cô. Anh từ trong nhà vệ sinh đi ra, Bình An nhìn thì thấy khuôn mặt anh hiện rõ sự thoải mái, vui vẻ, tâm trạng của anh rõ ràng là rất tốt.

Nhưng hôm qua xảy ra bao nhiêu là chuyện không vui, tại sao trông tinh thần anh lại có vẻ phấn chấn như vậy nhỉ?

Bình An không khỏi lấy làm lạ, Thế Hoằng lại nhìn lướt qua cô rồi tủm tỉm cười. Sau đó, anh mang theo cặp sách rồi xuống dưới tầng ăn sáng, bữa sáng của anh gồm một ly sữa và một ít bánh mì khô lấy ra từ trong bếp.

Đến lúc Thế Hoằng ăn xong thì Bình An cũng xuống tầng, cô và anh cùng nhau ra nhà để xe.

Chiều hôm qua, Bình An thấy Thế Hoằng đi xe đạp về thì hơi lo lắng. Cô muốn đi học cùng anh, nhưng anh đi xe đạp thì cô không thể nào đuổi theo anh được, trừ khi cô ngồi lên yên xe anh. Nhưng nếu cô ngồi thì khả năng cao là khi lái xe, anh sẽ cảm thấy nặng và phát hiện có gì đó không đúng. Vì vậy, Bình An do dự, không biết có nên ngồi lên xe anh hay không.

Thế Hoằng từ từ dắt xe qua cổng, Bình An chỉ có thể lẽo đẽo đi theo anh. Đến lúc anh ngồi lên yên xe, Bình An vẫn còn do dự. Anh lại không đạp xe đi mà giả bộ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh để chờ đợi cô.

Cuối cùng, vì sợ anh đạp xe đi mất, Bình An chỉ có thể liều lĩnh ngồi lên yên sau. Cô ngồi rất nhẹ nhàng, nhưng Thế Hoằng đương nhiên vẫn cảm nhận được cảm giác phía sau xe hơi lún xuống. Anh lại vờ như không biết mà vẫn làm bộ nhìn xung quanh để chờ cô ngồi vững. Sau đó, anh mới đạp xe đi.

Bình An ngồi phía sau anh căng thẳng đến nín thở, sợ rằng sau khi đạp xe thì anh sẽ phát hiện ra điều gì đó. Thế nhưng nhìn anh thì cô vẫn thấy sắc mặt anh hoàn toàn bình thường, không hề có phản ứng gì lạ.

Cô thắc mắc: Chẳng lẽ anh ấy không cảm thấy xe nặng hơn bình thường sao?

Dù có là một đứa bé ngồi lên xe thì người đạp cũng phải cảm nhận được gì đó chứ, sao một người trưởng thành như cô ngồi phía sau mà anh lại không cảm nhận được gì?

Bình An không khỏi cảm thấy lạ, nhưng cô cũng không nghi ngờ anh lắm. Cô cảm thấy có lẽ hôm qua anh mới đi xe đạp này nên chưa quen, cho nên hôm nay anh mới không phát hiện ra xe nặng hơn.

Cứ như vậy, Thế Hoằng thong thả đạp xe, chở Bình An đến trường. Trạch Anh lúc này lại dùng đồng hồ tàng hình để đi đến bên cạnh mẹ của mình.

Anh ấy rất nhớ mẹ, mấy ngày hôm nay anh ấy đều dùng đồng hồ tàng hình để lén nhìn mẹ. Thật ra anh ấy cũng muốn gặp mẹ và nói chuyện với bà, nhưng chuyện lần này trở về quá khứ tốt nhất vẫn nên để ít người biết đến. Anh ấy cũng không muốn kéo mẹ vào công cuộc trả thù của mình, anh ấy chỉ cần lặng lẽ nhìn mẹ là đủ rồi.

Dù sao lần này trở về quá khứ, anh ấy cũng sẽ thay đổi tương lai, bố mẹ của anh ấy sẽ không phải chết nữa. Anh ấy đã nói cho bố biết về ngày hai người gặp tai nạn rồi, hai người có thể tránh được kiếp nạn ấy, hai người sẽ không phải chết nữa.

Trạch Anh thầm nghĩ: Gia đình ba người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Còn Thế Hoằng…

Trạch Anh nhếch môi cười: Hoằng, tao sẽ cho mày phải trả giá.

[FULL] Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản DiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ