- Nhưng nàng ấy yếu như vậy thì tới lúc sinh đứa bé phải làm sao ?

- Ngài đừng lo , ta sẽ để cô ấy uống thuốc diệt Tề cổ trước một ngày. Dự kiến 15 ngày nữa sẽ sinh , lúc đó Tề cổ cũng đã ăn đủ no rồi , giết nó sẽ có được nguồn nội lực mới mạnh hơn lúc trước.

- ... Sao nàng ấy nhất định phải làm khổ bản thân mình như vậy chứ ?

Cung Thượng Giác đau xót nhìn người con gái đang nằm im lìm trên giường. Nguyệt trưởng lão bèn ôn tồn giải thích :

- Ngài và cô ấy đã từng trải qua chuyện mất đi người thân giống nhau , nhưng ít ra ngài còn có Cung Môn , còn cô ấy chẳng còn gì cả. Có lẽ điều duy nhất khiến cô ấy trụ lại tới bây giờ chính là ý chí báo thù cho gia tộc. Ngài ... Cũng đừng trách cô ấy.

Hắn im lặng không nói gì. Cả ngày hôm đó , Cung Thượng Giác vẫn luôn túc trực cạnh giường Thượng Quan Thiển. Mãi cho đến tối , nàng mới mở mắt ra , khí sắc có tốt lên một chút.

- Nàng tỉnh rồi sao ? Có đói không ?

- Đương nhiên là đói rồi.

Hắn quay ra nói với người hầu đứng ngay cửa :

- Dặn bếp nấu một ít cháo cho phu nhân giúp ta.

- Dạ.

Người hầu đó cung kính đáp rồi lui ra. Nàng đưa tay sờ mặt hắn , khẽ mỉm cười :

- Chàng ốm đi nhiều rồi.

- Nàng khoẻ lại ta mới yên lòng được.

- Ta không sao mà ... Chỉ là hơi khó chịu thôi.

- Nàng muốn đặt tên con là gì ?

Cung Thượng Giác dịu dàng hỏi. Hắn muốn để đích thân nàng đặt tên cho đứa bé. Thượng Quan Thiển suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Ta chỉ mong bé con có một đời bình an , lấy chữ An nhé ?

- Được , nghe theo nàng.

Thời gian trôi nhanh , ngày Thượng Quan Thiển phải uống thuốc diệt cổ trùng cũng đến. Cung Thượng Giác cố gắng để nàng ngồi vững trong vòng tay của hắn , Cung Viễn Chủy ngồi đối diện liền cầm chén thuốc đổ vào miệng nàng.

- Đệ từ từ thôi.

- Ca , thuốc này phải uống một mạch như vậy đó.

Chỉ trong chốc lát , Thượng Quan Thiển bỗng nôn ra một ngụm máu rồi co giật 1 cái khiến Cung Thượng Giác không khỏi sợ hãi.

- Viễn Chủy , nàng ấy bị sao vậy ? Nguyệt trưởng lão , sao lại như vậy ?

- Ngài đừng lo , đó là biểu hiện bình thường thôi. Cổ trùng đã được giải , bây giờ để cô ấy nghỉ ngơi đợi ngày sinh là được.

- Ca cứ phải lo lắng , trốn thoát khỏi ngục giam Vô Phong là đủ để thấy mạng cô ta lớn như thế nào rồi.

- Gọi tẩu tẩu , biết chưa ?

Hắn nhìn Cung Viễn Chủy , trong đáy mắt có chút bực dọc. Cung Viễn Chủy bèn im lặng quay ra chỗ khác. Ngày hôm sau , cả Cung Môn nháo nhào lên vì phu nhân Giác cung trở dạ. Hạ nhân cứ chạy ra chạy vào tấp nập , mỗi lần bê ra đều là một chậu nước đỏ. Tiếng la hét đau đớn của Thượng Quan Thiển sẽ là thứ mà cả đời Cung Thượng Giác sẽ không bao giờ quên được. 2 canh giờ sau , tiếng khóc trẻ con vang lên. Y nữ bế ra một đứa bé trắng trẻo hồng hào , vui mừng nói :

- Chúc mừng Giác công tử , là một bé trai.

- Woa , giống đệ thật đó Thượng Giác.

Trong khi mấy người Cung Tử Thương còn đang vui vẻ bên đứa bé thì Cung Thượng Giác đã vội hỏi :

- Thượng Quan Thiển sao rồi ?

- Phu nhân vẫn ổn ạ , hiện tại đã thiếp đi rồi. Một lát nữa phu nhân tỉnh dậy là ngài có thể vào thăm ạ.

- Được.

Lúc này hắn mới yên tâm đảo mắt sang nhìn đứa bé. Đứa bé đáng yêu bé nhỏ này chính là máu mủ của hắn. Từ nay , hắn sẽ phải bảo vệ thêm một người. Nghĩ về những chuyện sau này , Cung Thượng Giác không khỏi vui vẻ nở một nụ cười.

- Nè đệ tính đặt tên cháu của ta là gì hả ?

- An ! Cung An Giác.

- Sâu sắc thế !

Cung Tử Thương không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc , bị Cung Tử Vũ đẩy nhẹ một cái. Cung Thượng Giác cũng không chấp nhặt gì mà lại nói tiếp :

- Vài ngày nữa , sẽ đưa đứa nhỏ ra núi sau cho Tuyết Trùng Tử nuôi dưỡng , chúng ta ... vẫn còn chuyện phải làm.

- Như vậy cũng thật tội nghiệp đứa nhỏ , vừa sinh ra đã bị đem đi xa mẫu thân. Như vậy có được không chứ ?

- Đó là cách duy nhất rồi. Lần này , ta nhất định phải diệt được Vô Phong.

Dạ Sắc Thượng Thiển [ Nàng Và Ta ... ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ