"Ừ, mà có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa..."
Rồi anh quay sang cậu - hiện đang vô cùng thất vọng.
"Nhưng em có thể sang Hàn tìm anh, khi nào nghỉ hè thì về Hàn gặp anh"
Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh rồi sà vào lòng anh mà bật khóc.
"Em sẽ nhớ anh lắm Hyungie...em không muốn anh về Hàn...hức...không muốn đâu..."
Anh ôm cậu vào lòng vỗ về an ủi.
"Đừng như thế, anh sẽ gọi điện cho Seobie mỗi ngày, em ở lại đây phải cố học cho thật tốt biết không..."
Cậu không đáp, chỉ khóc lớn hơn. Hai tháng qua là chuỗi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu. Một năm trước nếu không có cuộc gặp gỡ định mệnh trong lễ hội hoa Lilac thì có lẽ ngày mưa hai tháng trước cậu đã không nhận ra người đang lang thang một mình nơi công viên là anh. Ngày hôm ấy cậu thật phải cảm ơn Eunji, nếu cô ấy không nằng nặc kéo cậu đi dạo mưa trong công viên thì có lẽ hai người sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nhau.
Cậu không biết anh sang Tây Ban Nha này để làm gì, cậu cũng chẳng hỏi vì nghĩ nếu muốn anh sẽ tự nói ra. Cậu lớn lên từ nhỏ ở đây nên quen thuộc với các con đường ở Madrid, cậu đưa anh đi thăm thú khắp nơi trong thành phố. Từ Cung điện Hoàng gia, quảng trường Cổng Mặt trời, bảo tàng El Prado cho đến sân Santiago Bernabéu.
Cậu vừa là hướng dẫn viên cho anh, vừa kiêm luôn vị trí bạn thân nhất ở đây của anh, và còn cả vị trí bếp trưởng trong nhà anh nữa. Đó là một căn nhà nhỏ anh thuê ở vùng ngoại ô, tuy có hơi xa trung tâm Madrid nhưng cảnh vật thì hết sức nên thơ, nhất là những cánh đồng hoa tử đinh hương trải dài đến tận chân trời. Cậu rất thích đến nhà anh, nhưng thích nhất là được cùng anh chạy nhảy giữa biển hoa màu tím hút hồn người.
Có một sự thật mà cậu không nói ra với anh...
Cậu...
Yêu anh từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt anh trong lễ hội Lilac một năm trước. Cậu cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cậu đã định mang những "xúc cảm đầu tiên" ấy khóa vào ngăn kéo quên lãng. Thật không ngờ ông trời lại cho cậu cơ hội để gặp lại anh. Chỉ tiếc là cậu chưa đủ can đảm để thổ lộ với anh tình cảm của mình...
~~~~~~~~~~Sân bay quốc tế Madrid Barajas~~~~~~~~
"Em về đi, nhớ phải học hành cho chăm chỉ vào"
"Hức...Hyungie...hức...anh phải cẩn thận...về Hàn rồi không được quên Seobie...em hức...sẽ sang thăm Hyungie...hức..."
Cậu khóc thút thít, tay đưa cho anh một chậu tử đinh hương.
"Hức...đây là hoa tự tay em trồng, tử đinh hương nhỏ này sẽ thay Seobie ở bên cạnh Hyungie hức...anh nhớ phải chăm sóc nó cẩn thận...em nhất định sẽ sang Hàn tìm Hyungie..."
"Mời hành khách đi chuyến bay 0502 từ sân bay quốc tế Madrid Barajas đến sân bay Incheon Hàn Quốc nhanh chóng vào cổng soát vé, chuyến bay của chúng tôi chuẩn bị cất cánh"
Anh vỗ nhẹ vào đầu cậu rồi bước vào cổng soát vé, cậu vẫy tay tạm biệt anh hét to.
"Ý nghĩa của tử đinh hương mà em vẫn bảo chính là những gì em muốn nói với anh"
Anh sững lại vài giây nhưng không quay đầu nhìn cậu mà bước nhanh vào, anh không muốn cậu hi vọng quá nhiều để rồi sau này phải thất vọng. Lần này anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cậu, địa chỉ mà anh đưa cho cậu hoàn toàn là bịa đặt.
Anh không thể cho cậu một danh nghĩa nào, càng không muốn cậu vì anh mà đau khổ. Anh không xứng đáng với tình cảm của cậu, dù anh yêu cậu nhưng anh không thể phản bội Boyoung, cô ấy chỉ có một lỗi lớn duy nhất là đã quá yêu anh, yêu đến cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh để hứng chịu sự lạnh lùng từ anh.
Cậu không có lỗi, cô ấy không có tội, đứa trẻ lại càng vô tội hơn. Tất cả tội lỗi đều do anh mà ra, giá như anh ích kỉ một chút, từ chối Boyoung ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không ra như thế này. Giá mà anh chủ động trở lại tìm cậu ngay sau lễ hội năm đó thì mọi chuyện đã không tồi tệ như thế này.
Và giá như cậu chưa từng gặp anh thì có lẽ cậu sẽ chẳng cần vương lại trong lòng thứ tình cảm không đáng có này...
~~~~~~~~~~~~~~~
Seoul một chiều cuối đông đầy tuyết...
"Hyungie...cuối cùng em cũng đến Hàn rồi...Hai năm rồi nhỉ...Em đã gửi không biết bao nhiêu email, bao nhiêu thư tay cho anh...Nhưng tất cả đều bị trả lại...Em về đây là tìm câu trả lời...Hyungie, anh đang ở đâu..."Cậu ngồi một mình trong góc quán, mắt ngân ngấn nhìn ra con đường đầy tuyết trắng lác đác vài bóng người. Về đây hơn một tuần rồi mà cậu vẫn chưa tìm thấy anh, địa chỉ mà anh cho cậu chẳng hề tồn tại.
Cậu chỉ muốn biết...
Tại sao anh lại làm như thế với cậu...
~~~~~~~~~
"Appa, mai là giáng sinh rồi Jinnie muốn đi công viên."
Đứa bé trai chỉ mới hơn hai tuổi ôm cổ vòi vĩnh người đàn ông đang nhìn vào màn hình điện thoại.
"Được rồi, appa sẽ đưa Jinnie đi chơi"
"Appa đưa cả omma theo nhé, Jinnie muốn có appa và omma đi với con"
Người đàn ông có chút lưỡng lự.
"Jinnie không được vòi vĩnh như thế"
Một người phụ nữ đứng phía sau dịu dàng lên tiếng. Đứa trẻ như đã quen với lời nhắc nhở của mẹ mình nên không nói gì thêm mà im lặng, tuy nhiên nó cựa quậy không yên trên chiếc ghế mây nhỏ.
"Jinnie, con sao vậy?"
"Appa, Jinnie...Jinnie..."
Đứa trẻ định nói gì đó nhưng nhận được ánh mắt nghiêm khắc từ người phụ nữ nên im lặng.
"Jinnie muốn gì cứ nói với appa"
"Jinnie muốn appa đưa con với omma đi công viên. Bạn bè con đều có ba mẹ đi cùng, còn con, nếu appa đưa đi thì không có omma, con không thích như vậy...Jinnie muốn được như bạn trong lớp..."
"Hyungie, anh đừng giận, em sẽ giải thích cho JaeJin hiểu"
Người đàn ông nhấc bổng đứa trẻ ôm vào lòng vỗ về.