Anh xuống lầu thấy Hạ Lan Bá đang ở trong toilet. Cậu đã thay quần áo để ra ngoài. Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần kaki. Tay áo và cổ áo đều được cài nút rất quy củ. Khải Mặc Lũng nhíu mày, nhớ tới lần hẹn đánh bóng xe ngày đó, Hạ Lan Bá cũng chỉ mặc áo sơ mi ở nhà, đừng nói tay áo xắn một bên thấp một bên cao mà ngay cả ống quần cũng kéo một bên cao một bên thấp. Xem ra, cậu rất để ý người muốn gặp hôm nay.

“Đây là căn hộ của cậu à?” Khải Mặc Lũng liếc mắt nhìn Hạ Lan Bá đang cúi đầu hất nước lên mặt trong toilet, ra ngồi ở sô pha đối diện cửa toilet, có chút ghen tị nên không tìm được chủ đề nào để nói.

“Là của ông ngoại, hiện giờ coi như là của tôi. Ông cụ có một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, sau này mở rộng kinh doanh thì ở đó. Còn căn hộ này là sau khi ông cụ mất thì tôi về ở”. Hạ Lan Bá lau khô mặt, đeo kính, muốn chải đầu một cái mới nhớ ra là lược đã bị Khải Mặc Lũng làm gãy.

Khải Mặc Lũng cong lưng, tì cánh tay lên đầu gối, nhìn Hạ Lan Bá trong toilet đang lấy tay tùy tiện chải chải tóc, mười ngón tay đan vào nhau, mở ra khép lại có quy luật: “Không nghĩ tới việc cho thuê sao?”

“Tháng trước, khách thuê mới rời đi. Tôi chỉ cho anh em Canh Ảnh thuê thôi. Người thuê được căn hộ này cũng là thiểu số. Không phải ai học ở Canh Ảnh cũng có nhiều tiền để mua luôn một căn nhà nhỏ để ở, nhất là những người không có tiền thì chỉ có thể thuê tầng hầm mà ở.” Hạ Lan Bá cúi đầu nhìn tóc rơi trên sàn nhà vệ sinh. Phần tử trí thức cao cấp còn yêu tóc mình, huống chi cậu vẫn đang là một biên kịch có bộ não cơ nhục phát đạt4, nhưng rụng thế này cũng là nhiều lắm rồi, nhìn thấy mà ghê. Cậu không tin, thử cào cào tóc lần nữa, sau đó thì đệch mọe.

Khải Mặc Lũng nhìn thấy Hạ Lan Bá đi sâu vào bên trong nhà vệ sinh, anh không nhìn thấy cậu đâu liền nghiêng sang một bên, vươn vươn cái cổ mới nhìn thấy Hạ Lan Bá đang cầm cây lau nhà xử lí tóc rơi trên mặt sàn.

“Cậu thức khuya nhiều.”

Hạ Lan Bá nghe thấy âm thanh gần trong gang tấc, quay đầu lại liền thấy Khải Mặc Lũng đang tựa vào cửa toilet, cúi đầu nhíu mày nhìn cây lau nhà nằm trên đống tóc.

“Làm nghề sáng tác thì buổi đêm mới có linh cảm.” Cậu cười cười, đem tóc xử lí sạch sẽ rồi rửa tay, nhìn Khải Mặc Lũng trong gương nói, “Có việc gì thì gọi cho tôi.”

Khải Mặc Lũng nghiêng người để Hạ Lan Bá đi ra, nhìn Hạ Lan Bá ngồi trên bậc thềm ở huyền quan thay đôi giày vải màu đen. Lúc khom người xuống, trên lưng hiện ra khung xương hồ điệp qua làn áo sơ mi ôm sát người. Khải Mặc Lũng nhìn thật lâu, vô tình buột miệng hỏi: “Gặp phụ nữ?”

Hạ Lan Bá cúi đầu buộc dây giày: “Bạn học cũ.”

Khải Mặc Lũng dựa vào tay vịn cầu thang, không vui nhìn bóng lưng của biên kịch trạch nam: “Bạn học nữ?”

Hạ Lan Bá đứng dậy kéo vạt áo, vẫy tay chào người đằng sau: “Đi đây!”

Cái vung tay chào cùng câu “Đi đây” vô thức dồn nén sự hưng phấn của cậu đã ngầm đắc tội với Khải Mặc Lũng tiên sinh.

Khải Mặc Lũng vẫn dựa vào tay vịn cầu thang nhìn chằm chằm vào huyền quan. Khoảng bảy, tám phút sau, quả nhiên chuông cửa kêu lên. Lúc này anh mới ung dung đi vào toilet, chậm rãi cởi áo sơ mi. Ra cầm vòi hoa sen, quỳ một đầu gối lên bồn tắm, khom lưng, cúi đầu, mở cần gạt xối nước lên đầu một lúc. Chuông cửa dừng một lúc rồi lại vang lên. Khi kêu đến lần thứ năm, anh hất một nửa đám tóc ướt ra đằng sau, lúc ra ngoài tiện tay lấy khăn mặt của Hạ Lan Bá vắt lên cổ rồi sau đó từ từ đi ra mở cửa.

Hạ Lan Bá ấn chuông hồi lâu, cuối cùng cửa cũng mở, không ngờ một luồng hơi nước lạnh phả vào mặt ____ Khải Mặc Lũng phanh một nửa áo sơ mi, tóc còn đang nhỏ nước, mở hé một nửa cánh cửa, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”

“…….. Tôi quên mang chìa khóa”. Hạ Lan Bá nhìn vệt nước chảy từ gò má trơn bóng xuống cằm Khải Mặc Lũng, dừng ở đó một lát rồi bất ngờ không kịp phòng bị mà nhỏ xuống dưới. Cậu không nhìn xem giọt nước kia rơi xuống chỗ nào, dù sao thì chắc chắn nó cũng sẽ không rơi lên quần áo vì áo của Khải Mặc Lũng đã mở ra trong tình trạng gần giống như sắc dụ lộ liễu. Hạ Lan Bá không khỏi sinh ra cảm giác ngu ngốc khi tự dẫn con sư tử cường tráng vào địa bàn của mình và bị nó cưỡng bức, sau này hối hận không thôi.

Khải Mặc Lũng quay đầu nhìn cái tủ ở huyền quan, cầm xâu chìa khóa đưa cho Hạ Lan Bá, cười cười.

Nụ cười này vô ý để lộ ra má lúm đồng tiền, trong nháy mắt lộ ra cơ ngực săn chắc cùng cơ bụng xinh đẹp mà lại không khiến người khác chán ghét.

.

Biên kịch Hạ lại không kìm được mà bắt đầu suy đoán về thân phận của Khải Mặc Lũng. Cậu cảm thấy đêm nay vẫn nên về sớm một chút, hỏi anh một vài vấn đề cho đỡ thèm, nếu không thì trong lòng sẽ rất ngứa ngáy.

Jinbei vui vẻ đi lên cầu vượt. Chủ nhân chiếc Jinbei khẽ hát, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ngay cả chiếc Reventon phong cách chạy theo sau mà cũng không phát hiện ra.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 28, 2015 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình TọaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ