Hách Quả Tử nói: "Ta cũng không biết. Thiếu gia không bằng đi hỏi Lão Đào xem."

Đào Mặc không dám chậm trễ, nhanh chóng vào nội đường.

Lão Đào đang tính toán sổ sách, thấy hắn đi vào, liền nói: "Đơn kiện ở trên bàn."

Đào Mặc lúng túng đứng nguyên tại chỗ, "Ngươi biết là ta không biết chữ mà."

Hách Quả Tử nhảy đến trước bàn, cầm đơn kiện lên bắt đầu đọc: "Dân phụ không biết là..."

"Không biết là?" Đào Mặc mờ mịt.

Hách Quả Tử đỏ mặt nói: "Chữ này không biết."

Lão Đào từ trong sổ sách ngẩng đầu lên nói: "Là Liêu thị cáo trạng nhi tử bất hiếu."

Hách Quả Tử nói: "Không ngờ lại có mẫu thân cáo nhi tử, thật là thiên cổ kỳ văn."

Lão Đào nói: "Ở Đàm Dương huyện, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể đem đến công đường, ngược lại cũng không lạ."

Đào Mặc nói: "Con của Liêu thị bất hiếu thế nào?"

Lão Đào nói: "Không thuận theo mẫu thân."

Đào Mặc nói: "Không thuận thế nào?"

Lão Đào nói: "Lời nói xung đột."

Đào Mặc ngẩn ra, hồi lâu mới thở dài nói: "Kỳ thực có thể xung đột, cũng là một phúc sự."

Lão Đào nói: "Nếu có biến xung đột thành không xung đột, mọi việc hiếu thuận, chẳng lẽ không phải càng là phúc sự?"

Đào Mặc thẹn trong lòng, yên lặng không nói.

Hách Quả Tử kêu lên: "Được rồi. Thiếu gia, hôm nay ở Lô phủ có thể ăn được món ngon gì chưa từng ăn không?"

Đào Mặc nhớ tới đủ loại sự việc ở Lô phủ, càng không ngẩng đầu lên nổi, "Không có gì ngon." Trong tình huống đó, hắn đâu còn nhớ đã ăn cái gì.

Hách Quả Tử nói: "Không ngờ Lô phủ cũng không ra sao."

Lão Đào là người thông minh, nhìn thấy biểu tình của Đào Mặc liền biết sự tình có điều khác thường, hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

"Cũng không có gì." Đào Mặc chống lại ánh mắt hiểu rõ của lão, nghĩ đến chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra, đành nói rõ, "Lô công tử bảo ta làm thơ, ta nói ta không biết chữ."

Hách Quả Tử ngạc nhiên nói: " Lô công tử kia đang yên đang lành sao phải bảo ngươi làm thơ?"

Lão Đào nói: "Ta sớm biết cái người Lô Trấn Học kia không phải đèn tỉnh du gì. Cũng được, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, nói sớm nói muộn cũng không khác gì."

Lời tuy nói vậy, hắn cũng không muốn mất mặt trước mặt Cố Xạ.

Đào Mặc ngẫm lại, chính mỗi lần gặp Cố Xạ, đều không còn thể diện. Lần đầu tiên bị xem thường, lần thứ hai gặp phải "Nhược thủy tam thiên", lần thứ ba... Cũng may lần thứ tư không xa rồi. Nghĩ đến đây, hắn tinh thần khẽ động nói: "Án Liêu thị chính là án kiện đầu tiên ta tiếp nhận, không thể xem là bình thường. Nếu có thể thỉnh giáo cao nhân thì tốt rồi."

Thức Nhữ Bất Thức ĐinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ