Vào đúng nửa đêm có tiếng gõ cửa. Một người đàn ông thấp đứng trong bong tối.
‘ Ông có phải là người mà tiến sỉ Jekyll sai đến không?’ tớ hỏi.Hắn ta gật đầu. mặc dù vậy tớ không thể nhìn rõ mặt của hắn, nhưng có gì đó không được bình thường với người này và tớ mừng là tớ có mang theo vũ khí. Tớ mời hắn vào trong nhà, vào nơi có nhiều ánh sang, tớ quan sát thật kĩ mặt của hắn.
Ngoại hình của hắn rất là kì lạ. Đồ hắn mặc là đồ đắt tiền và may bằng tay, nhưng nó quá rộng sao với hắn. Hắn trông cứ giống như một đứa trẻ mặc đồ của ba mình, nhưng không có gì là giống trẻ con với người đàn ông này. Hắn thấp, giống như tớ đã nói trước đó, nhưng rất là khoẻ. Nhưng cùng lúc có cái gì đó mệt mỏi và sợ hãi về hắn, và mặt của hắn trong như một cái mặt nạ đau thương, bạo lực và đầy hận thù. Là một bác sĩ tớ có thể cảm thấy tội cho hắn, người mà tớ chỉ cảm thấy sợ hãi và khó ưa.
‘Ông đã lấy nó chưa?’ hắn nói một cách không kiên nhẫn, với tay đụng vào tay tớ. Điều đó khiến cho máu của tớ như đông cứng lại.’ Đi nào ,thưa ngài,’ tớ bình tĩnh nói.’Ngồi xuống và giới thiệu về mình đi.’
‘Tôi xin lỗi bác sĩ Lanyon,’ hắn nói lịch sự.’ Tiến sĩ Jekyll sai tôi đến vì một vấn đề nghiêm trọng. Tôi phải lấy thứ gì đó từ ông.’
Tớ đưa cho hắn cái hộp. Hắn nhận lấy với đôi tay đang run rẩy.’ Cuối cùng thì!’ hắn kêu lên. Hắn quay sang tớ. Gương mặt trở nên nhợt nhạt.’ Ông có một cái li nào để uống thuốc không?’ hắn hỏi.
Tớ đưa li cho hắn. Hắn đổ một ít dung dich màu đỏ vào trong li và cho them một gói bột màu trắng. Một ngọn khói đỏ nhỏ bốc lên và màu sắc của hỗn hợp dung dịch đó chuyển từ đỏ sang tím, và từ tím sang màu nước xanh.
‘Và bây giờ,’ hắn nói.’ Lựa chọn cẩn thận. Ông có thể rời khỏi căn phòng. Hoặc ngồi lại đây và trải nghiệm thứ gì đó mới, một thứ chưa từng được phát hiện trong khoa học. Ông có thể giàu có, nổi tiếng và thành công, chỉ nếu như ông tin tôi.’
‘Thưa ngài,’ tớ nói, cố gắng ra vẻ bình tĩnh,’ tôi không hiểu điều mà ông vừa mới nói, và tôi nghĩ là ông điên rồi. Nhưng tôi quyết định ở lại.’
‘Tốt lắm,’ hắn nói.’ Giờ thì nhớ lấy lời hứa của ông. Ông đã là một người không tin vào bất cứ điều gì suốt cả đời. Ông cười vào ý tưởng của Tiến sĩ Jekyll và gọi đó là rác rưởi không khoa học- vậy thì tự mình chứng kiến !’
Hắn uống cái dung dịch đó. Cơ thể hắn bỗng run lên và hắn gần như có thể ngã xuống đất. Hắn tựa vào cạnh bàn, thở thật nhanh quan miệng. Khi tớ đang chứng kiến, cơ thể của hắn dường như đã thay đổi. Hắn trở nên cao hơn, mập hơn – mặt của hắn trở nên tối hơn và cũng từ từ thay đổi.. Vào thời khắc kế tiếp tớ lùi lại bức tường, run rẩy trong sợ hãi và hoảng loạn. Ở đó trước mắt tớ là Henry Jekyll đứng trông nhợt nhạt, bệnh tật!
Tớ không thể viết ra nhữn gì mà Jekyll kể cho tớ trong nước mắt vào tối hôm đó.
Bây giờ tớ chỉ có nỗi sợ hãi và kinh hoàng làm bạn. Giấc ngủ rời khỏi tớ và tớ cảm giác như là đã chết vậy. Tớ cũng đã tự hỏi mình. Có phải là tớ đã tự tưởng tượng ra hết không ? Là một nhà khoa học tớ không thể tin được điều đó – nhưng tớ đã tận mắt chứng kiến điều đó.
Tớ chỉ có thể nói với cậu một điều Utterson à. Cái thứ mà vào nhà tớ buổi tối đó – theo như Jekyll nói – là thứ được biết dưới tên là Hyde, và đang bị truy nã vì tội giết Ngài Danvers Carew.
Hastie Lanyon
Với sự sợ hãi trong tim, Utterson cất lá thư của bác sĩ Lanyon đi, và đọc những lời thú tội của Tiến sĩ Jekyll.
CHƯƠNG 8 LÁ THƯ CỦA BÁC SĨ LANYON
Bắt đầu từ đầu