Ngô Diệc Phàm bóp đầu thuốc bỏ vào lon coca nói "Thật ra anh muốn xuất ngoại." Ngô Thế Huân nhíu mày "Vậy tốt mà, anh sao vậy." Ngô Diệc Phàm thở dài, cả người dựa vào mép bàn, cúi đầu chơi với cái bật lửa "Anh vẫn chưa nghĩ kỹ." Ngô Thế Huân nói "Vậy anh suy nghĩ thật kỹ đi, em đi gội đầu." Ngô Diệc Phàm cười khẽ một tiếng nói "Cút đi, gia cho phép."

Sau khi Ngô Thế Huân kết thúc kỳ thi cuối ĐH năm 2 thời tiết khá khô nóng, cây xanh khắp nơi đều là tiếng ve kêu, ở phòng thi cậu ngồi cạnh cửa sổ, làm bài xong ngước nhìn lớp bụi dày ở mép cửa sổ, có một con bướm đậu trên thanh cửa. Lúc chuông reo nộp bài Ngô Thế Huân cảm thấy đáp án của mình không tệ lắm, một mình chậm chạp ra về. Lúc ra khỏi phòng đụng phải bạn cùng phòng Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân hỏi cậu "Thi sao rồi." Ngô Thế Huân mệt mỏi trả lời "Cũng không tệ lắm." Kim Chung Nhân đấm cậu một cái, nói "Cậu rất tự tin nha." Ngô Thế Huân cười cười không nói gì, hai người cùng đi ăn cơm xem như là ăn mừng.

Ăn cơm xong Kim Chung Nhân gọi điện thoại, sau đó quay đầu nói với Ngô Thế Huân "Tôi giới thiệu với cậu một người. Ngô Thế Huân nói " Chắc không phải là cái người cậu thường xuyên lải nhải với tôi - Biện Bạch Hiền gì đó chứ." Kim Chung Nhân có chút giật mình "Sao cậu biết." Ngô Thế Huân liếc mắt "Cái mặt vừa thô tục vừa chờ mong này vừa nhìn là biết rồi." Kim Chung Nhân nhảy dựng lên "Ngô Thế Huân cậu cút đi, lão tử đây là ngây thơ, thô tục cái rắm." Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn hắn bĩu môi.

Đứng ven đường khoảng chừng 5 phút Ngô Thế Huân đã nhìn thấy một người ở đường đối diện đang bước tới, rõ ràng không giống miêu tả, cậu quay đầu thấy hình như màu da của Kim Chung Nhân có thể che hết xấu hổ. Nhìn bộ dạng mang một ít khẩn trương và lo lắng của Kim Chung Nhân thì cậu có thể đoán được người kia chắc chắn là Biện Bạch Hiền, khoé miệng có hơi câu dẫn, thoạt nhìn có vẻ tính cách rất tốt. Biện Bạch Hiền vừa qua đường liền thò tay vỗ vỗ đầu Kim Chung Nhân nói "Chung Nhân, sao cậu lại cao tới vậy?" Kim Chung Nhân cười hắc hắc vô cùng ngốc. Ngô Thế Huân thấy như vậy trong lòng nghĩ không ngờ Hỗn Thế Ma Vương cũng có ngày hôm nay, tình yêu thật vĩ đại. Cậu vỗ vỗ Kim Chung Nhân, sau đó giả vờ giả vịt nói "Chung đen, cậu giới thiệu một chút đi, đây là ai vậy?" Kim Chung Nhân bừng tỉnh đại ngộ nói "Ờ, phải phải, Thế Huân, đây là Bạch Hiền." Nói xong hắn nắm tay Biện Bạch Hiền, nói "Bạch Hiền, đây là anh em của em Ngô Thế Huân." Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân một lượt, nói "Ngô Diệc Phàm có phải là anh của cậu không?" Ngô Thế Huân có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói câu "Đúng vậy." Biện Bạch Hiền liền nở nụ cười "Anh của cậu thường hay nhắc về cậu trước mặt chúng tôi, tôi luôn muốn gặp một lần, không ngờ hôm nay lại được gặp, đúng là rất đẹp trai."

Ngô Thế Huân nghe xong những lời này cười rộ lên nói "Anh của tôi rất tự luyến, không có chuyện gì để nói liền lôi chuyện tôi với anh ấy lớn lên rất giống nhau, khen tôi vậy chẳng phải anh ấy cũng đang tự khen chính mình sao." Kim Chung Nhân chen vào "Ngô Thế Huân tôi cảm thấy anh cậu đẹp trai hơn cậu nhiều." Biện Bạch Hiền vươn tay xoa xoa đầu Kim Chung Nhân nói "Không giống nhau, Thế Huân vẫn chưa đến cái độ tuổi đó."

Về sau bởi vì Kim Chung Nhân phải đi mua quần áo, muốn Bạch Hiền đi cùng hắn, vì vậy hai người họ đi trước, tâm tình Ngô Thế Huân không tệ, đứng bên đường vẫy tay tạm biệt hai người họ. Trước khi đi Biện Bạch Hiền nói "Thế Huân à, cậu giúp tôi chuyển lời đến Ngô Diệc Phàm rằng thầy nhờ tôi bảo cậu ấy nhanh chóng sắp xếp đồ chuẩn bị xuất ngoại, nếu không đến lúc đó sẽ không kịp, không phải cậu ấy sắp đi rồi sao, bảo cậu ấy mau chóng thu xếp. Điện thoại tôi hết pin rồi, cậu giúp tôi nói với cậu ấy một tiếng."

HunLayKris - Shortfic - Thân mậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ