"con đã tìm ba dữ lắm đó..." - Thiên Bình sụt sịt

"ta cũng đã nhiều lần tìm con, nhưng rất tiếc khi đến viện bảo trợ trẻ em, con đã được mẹ đón đi rồi"

"vâng"-Thiên BÌnh gật đầu

"vậy, thiên thiên cô ấy thế nào? "- Hoàng Mít tờ trang nghiêm xoay người ra sau 

"mẹ tốt lắm ạ, còn có một đứa con gái và một đứa con trai"-Thiên BÌnh hào hứng reo lên

Hoàng chủ tịch thở dài - "Chắc con đã chịu nhiều thiệt thòi lắm .." 

"không!! Không !! Không!!"- Thiên Bình xua tay -"mọi người ai nấy đều yêu thương con, con cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt rồi" 

Hoàng chủ tịch cười nhẹ, cảm thấy ấm lòng khi con gái của ông vẫn lớn lên năng động như bao bạn học cùng lứa khác mặc dù kém may mắn hơn hẳn. 

"Hôm nay ta đã tìm được con, con nói xem ta nên tặng con thứ gì đây? cổ phần công ty, nhà, xe hay trang sức nhé?"- Hoàng chủ tịch vui mừng

"Không, con không cần mấy thứ đó... tìm được ba con đã vui lắm rồi" - Thiên Bình cười tươi

"Con gái ngoan! ta rất may mắn vì có được một đứa con hiếu thảo như con"- Hoàng chủ tịch mỉm cười trong hạnh phúc

Thiên Bình nãy giờ được khen mừng nức mủi, lâu lâu mới có người khen cô ngoan ngoãn, hiếu thảo chứ mẹ cô toàn mắng cô hư thôi, rồi còn bảo con gái như cô không sửa tính tình hiền thục lại chắc hẳn phải ế tới già tớt chết mới thôi. Nhưng mummy đã sai rồi, cô đã có một "phu quân" đẹp trai, học giỏi, bá đạo và đáng cưng đó thôi. 

"con thấy Thiên Hạc thế nào? nếu được ta gã nó cho con?" -Hoàng chủ tịch cười hàm ý

"No! NO! No! người quá sai rồi, nữ nhi đã có ái phi!!" - Thiên BÌnh có cơ hội tập bài tập xua tay tập 2

Hoàng tổng cười rang - "Ai lại may mắn được con gái của ta sủng ái vậy" 

"cái này, đợi khi nào có cơ hội nữ nhi sẽ dắt Ái Phi đến cho người xem" -Thiên BÌnh quẹt mủi, có chút hơi ái ngại khi nói ra việc này 

Hai Ba con cứ thế trò chuyện, cho tới khi điện thoại thiên Bình đổ chuông 

"là của mẹ Thiên" - Thiên BÌnh nói, ngay lập tức mặt của Hoàng Chủ tịch trầm xuống, cảm giác lưu luyến người xưa 

[Thiên BÌnh!! cái dự án hôm trước mà con và Thiên Yết quản lý bắt đầu từ ngày mai phải thực hiện rồi, hai đứa mau về Anh đi] 

[Sao?? Thiên Yết vừa mới xãy ra tai nạn, bây giờ nhập viện rồi. Mẹ à, có thể dời lại được không ạ]

[chuyện này ... không được, hay con cứ qua đây thực hiện trước đi rồi Thiên Yết khi nào khỏe sẽ sang giúp con]

[con sẽ bàn bạc với Thiên Yết, mà mẹ à. Hôm nay con muốn cho mẹ nói chuyện với một người] 

[hửm]

Thiên BÌnh cười với Hoàng chủ tịch, nói nhỏ -"ba nói chuyện với cố nhân một chút nhé"- rồi đưa điện thoại cho Hoàng chủ tịch, hoàng chủ tịch cầm điện thoại lắc đầu, thật hết cách với con bé đỏng đảnh

[alo!! Thiên Bình con đâu rồi, con đừng hòng trêu đùa với Mẹ!!]

[Alo]- Chất giọng trầm của Hoàng Chủ tịch truyền tới đầu dây bên kia đột ngột khiến cho người ấy bất thần, tất nhiên sao bao năm xa cách nhưng chuyện cũ khó phai, chuyện cũ khó quên, giọng nói ngày nào cùng nhau cười đùa, giọng nói của người đã từng chăn gối với mình hẳn Mẹ Thiên không thể nào quên được.

[sao có thể ..]- giọng nói của mẹ Thiên lập tức nhỏ lại, tiếng nói xót xa nhưng ngọt ngào, nhỏ nhẹ như thủ thỉ bên tai khiến cho Hoàng chủ tịch bỗng chốc rơi nước mắt. Không khác gì với Hoàng chủ tịch hẳn mẹ thiên bên kia cũng giọt ngắn giọt dài, nước mắt nước mủi tèm nhem rồi.

[Thiên Thiên, em bây giờ ổn chứ?]- Câu nói của HOàng chủ tịch xém tí nữa là khiến BÌnh Nhi nhà ta đột quỵ, trời ơi sao có thể ngọt ngào mà chân tình đến thế,thế giới này còn có thể ngặt nghèo thế sao, tình huống hiện tại quá trụy tim quá trụy tim, thiên bình nghĩ cứ như bản thân đang lạc vào tiểu thuyết ngôn tình chứ không còn là thực tại

[em ổn, Hoàng Đại anh sao rồi?] - Chẹp chẹp nếu như chúng ta tiếp tục theo dõi chắc khóc không ra nước mắt quá, vốn là con thương nhau, mến nhau mà vì một tuổi trẻ chao đảo khiến cho cả hai phải "buông đôi tay nhau ra"thế giới cũng thật vô tình. 









[Yết X Bình] YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ