Chương 147: Kết cục (3)

Start from the beginning
                                    

Nàng lắc lắc đầu, nói: "Không có. Ta cùng Đường Đường đều rất tốt."

Tiết Nhượng tự nhiên là không tin, một tay vòng quanh vòng eo nàng, liền có thể rõ ràng cảm giác được, bất quá mới gần một tháng không thấy mà thôi, nàng lại gầy đến vậy. Tiết Nhượng thở dài một tiếng, lại nhìn nữ nhi trong ngực, tiểu tử trong ngày thường không biến sắc, giờ phút này cũng vững vàng ôm cái cổ hắn, mắt to có chút ít ướt nhẹp.

Thê tử cùng nữ nhi đều là bảo bối của hắn, Tiết Nhượng cũng hôn bé con một cái.

Tiết Nhượng lại nhìn về phía thê tử, đưa tay vuốt ve mặt nàng. Chân Bảo Lộ cố gắng bình phục tâm tình, nhìn bốn phía thấp thoáng thị vệ hoàng cung, cũng có chút hiểu tình cảnh hôm nay của nàng cùng Tiết Nhượng. Nàng hỏi: "Hắn muốn chàng làm chuyện gì?"

Hiện nay Tiết Nhượng bình an, nàng cùng nữ nhi cũng lông tóc không tổn hao gì, giải thích rõ Tuyên Vũ Đế không phải là ngay lập tức muốn mạng của Tiết Nhượng. Lưu nàng cùng nữ nhi trong cung, tự nhiên là muốn Tiết Nhượng làm gì đó cho hắn.

Tiết Nhượng biết thê tử thông tuệ, cũng không giấu giếm, nói: "Ngày mai ta liền phải xuất chinh đi Kỳ châu."

Kỳ châu?

Chân Bảo Lộ có chút ít quen tai, suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh đại ngộ: "Đây không phải là Nghi Phương..."

"Phải." Tiết Nhượng gật đầu, nói, "Mục Vương lén lút đóng quân, có lòng phản nghịch."

Đã là như thế, Chân Bảo Lộ thật cảm thấy Tuyên Vũ Đế quá tàn độc, biết rõ Tiết Nhượng cùng Tiết Nghi Phương là huynh muội. Tiết Nghi Phương gả cho Mục Vương Tiêu Lễ, Mục Vương chính là muội phu của hắn. Lại muốn hắn đối phó muội phu mình. Bất quá Chân Bảo Lộ cũng có chút hiểu, chính là muốn Tiết Nhượng biểu trung thành, nói khó nghe, dù Tiết Nhượng thành công bắt lại Mục Vương Tiêu Lễ, Tuyên Vũ Đế cũng chưa chắc tín nhiệm hắn.

Chân Bảo Lộ xem Tiết Nghi Phương là thân tỷ muội, lại là sốt ruột nói: "Vậy... Chàng đáp ứng?" Vừa dứt lời, Chân Bảo Lộ cảm giác mình thật là khờ, Tiết Nhượng đã nói, ngày mai phải xuất chinh đi Kỳ châu, cũng không phải là đáp ứng sao?

Tiết Nhượng thấy thê tử sốt ruột, vuốt mặt nàng nói: "Tiểu Lộ, tin ta không?"

Chân Bảo Lộ đột nhiên hiểu cái gì, kinh ngạc nhìn Tiết Nhượng, nàng gả cho hắn bấy lâu, tự nhiên là tin hắn. Nàng nhịn không được cầm tay hắn, hai mắt ươn ướt: "Ta tự nhiên tin chàng."

Tuyên Vũ Đế chỉ cho hai vợ chồng thời gian uống cạn chum trà, mấy ngày không gặp, thật nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, thì phải tách ra. Mặc dù trong lòng Chân Bảo Lộ khó chịu, cũng không muốn Tiết Nhượng lo lắng, lại là tin tưởng Tiết Nhượng, nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, rất nhanh liền có thể một nhà đoàn tụ.

Hai gò má Chân Bảo Lộ mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, nhìn về phía Tiết Nhượng giơ giơ lên, giống như lúc ở Đồng Châu, khi Tiết Nhượng mỗi ngày ra cửa, phảng phất chỉ rời đi vài canh giờ, chờ dùng cơm trưa, Tiết Nhượng sẽ trở lại.

Sủng Thê Làm Hoàng Hậu (Mạt Trà Khúc Kỳ)Where stories live. Discover now