Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn cô , hàng lông mi vừa dài vừa cong còn đọng lại chút nước .
Anh cúi mặt : " Đứa bé sẽ không có việc gì , Niệm Niệm , em phải kiên cường . Em xem em bé đã được 6 tuần , bây giờ như một nụ hoa . Em nghĩ xem sinh ra đứa bé sẽ đáng yêu lắm . Để anh và em cũng nhau nhìn nó trưởng thành được không ? Anh muốn cảm nhận được con động đậy , muốn nghe thấy con gọi cha , gọi mẹ , gọi chị . Anh hi vọng nhà 4 người chúng ta có thể ở bên nhau ."
Trong mắt anh tràn ngập mong đợi , anh biết những lời này chỉ có lúc cô ngủ anh mới dám nói .
Sức lực của Cố Niệm như bị rút sạch , cô muốn mở mắt ra , lông mi run rẩy , phát hiện ra ngay cả mở mắt cũng không đủ sức . Đợi đến lúc cô tỉnh lại , vừa mở mắt đã thấy hai mắt Tống Hoài Thừa đầy tơ máu .
" Thế nào ? Có chỗ nào không thoải mái không ? Anh sẽ gọi bác sĩ đến xem ." Anh ấn chuông gọi .
Cố Niệm nhìn phòng bệnh , chỉ chốc lát sau , vài bác sĩ đến đây , ở trong đám người cô không nhìn thấy Lục Diệp Thanh , cũng đúng , làm sao Tống Hoài Thừa để hắn điều trị cho cô được ?
Sau khi làm loạt kiểm tra , bác sĩ và Tống Hoài Thừa nói gì đó , Cố Niệm không còn sức để nghe .
Chờ bác sĩ đi rồi , Tống Hoài Thừa rót cốc nước ấm : " Uống nước cho thông họng ."
Ánh mắt Cố Niệm dừng trên tay anh , rất nhiều lần , sau khi anh rót nước cho cô cô đều dùng vẻ mặt này nhìn anh , không sốt ruột , chỉ trống rỗng làm anh bàng hoàng . Anh không biết anh cần bao lâu mới có thể hoá giải bóng ma trong lòng cô .
Tống Hoài Thừa hận bản thân lúc trước nghĩ gì lại làm như vậy .
Cố Niệm ngây người một lát liền bình thường trở lại : " Mấy giờ rồi ?" Giọng cô khàn khàn .
" Khoảng 8 giờ ." Tống Hoài Thừa buông cốc nước .
Cố Niệm vừa muốn đứng lên , Tống Hoài Thừa lập tức chạy tới : " Em đừng động đậy , bác sĩ nói em nhất định phải nằm nhiều ." Anh lấy gối đỡ sau lưng cô .
Cố Niệm nghĩ một chút : " Phán Phán đâu ?"
" Anh để cho Phương Hủ Hủ đưa đi rồi , bây giờ em như này cũng không chăm sóc được cho con , chỉ có Phương Hủ Hủ là anh yên tâm ."
Cố Niệm yên lặng một chút , chậm rãi mở miệng : " Chuyện cha tôi , cảm ơn ."
Hai chữ đơn giản nhưng lại tát vào mặt Tống Hoài Thừa thật mạnh , vẻ mặt Tống Hoài Thừa mất tự nhiên : " Em không cần nói những lời đó ."
Anh có chút khó mở miệng .
Không khí trở nên trầm mặc .
Cố Niệm nhắm mắt lại , đầu óc chậm rãi suy nghĩ .
" Bác sĩ nói do em bị lạnh nên phát sốt ." Anh dừng lại một chút : " Vì sao đột nhiên lại đến nghĩa trang ?"
Cố Niệm mở mắt ra , chống lại mắt anh , đôi mắt kia như có vạn lời muốn nói : " Tôi vẫn muốn đi thăm cha anh , lúc học đại học sợ anh khó chịu nên không nói gì . Sau khi bên cạnh anh , tôi nghĩ đợi đến lúc chúng ta kết hôn , anh sẽ đưa tôi đi gặp cha . Nhưng không nghĩ chúng ta gặp vấn đề , nhiều năm rồi chưa có cơ hội đi thăm ."
Trước kia cô muốn nói với cha Tống , về sau sẽ chăm sóc con trai ông thật tốt . Bây giờ cô lại mang sự áy náy và đau lòng đến thăm ông .
" Đợi em sinh xong , đến Tiết Thanh Minh một nhà 4 người chúng ta sẽ đến thăm ông . Ông ở suối vàng nhất định sẽ vui vẻ ."
Cố Niệm nhếch mép , đột nhiên thắc mắc : " Tống Hoài Thừa , về Lục Diệp Thanh , anh hận cha anh sao ?"
Tống Hoài Thừa đỏ mắt : " Lúc anh biết đã quá muộn rồi ."
Chính là hận cũng không hận nỗi .
Từ nhỏ anh vẫn rất kiêu ngạo bởi cha mình , sau khi lớn lên anh mới biết được anh cũng không chịu nổi nơi đó , nhưng ông đã mất .
Có thể tha thứ cho người đã mất , nhưng không cách nào bỏ qua cho người còn sống . Con người sẽ luôn mâu thuẫn như vậy .
Truyền nước xong , Tống Hoài Thừa rút kim tiêm ra , động tác thành thạo lại dè dặt cẩn thận .
Đầu óc Cố Niệm đột nhiên nghĩ đến năm đó Chu Hảo Hảo bị viêm phổi , nửa đêm Tống Hoài Thừa đến bệnh viện chăm sóc cô ta : " Xem ra vài năm sau Chu Hảo Hảo bị bệnh , động tác rút kim của anh ngày càng chuyên nghiệp ."
Cơ thể Tống Hoài Thừa cứng đờ : " Em đừng nói linh tinh ."
Cố Niệm híp mắt , vẻ mặt không sao cả , cô giữ miếng bông , ánh mắt đảo tới vết sẹo trên cổ tay , lạnh nhạt nói : " Không biết bên công an có điều tra ra hay không , năm đó tên kia ra tay với tôi là vì tiền hay do người sai khiến ?"
" Hiện tại em yên tâm dưỡng thai , mọi chuyện cứ giao cho anh xử lí ."
" Anh sẽ xử lí như thế nào ?" Cố Niệm nhíu mày : " Nếu tay của tôi do người khác cố ý , anh sẽ giúp tôi bắt người kia sao ? Anh sẽ làm người kia bị trừng phạt sao ? Anh sẽ làm gì ?" Ngữ khí của cô đột nhiên nóng nảy .
Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn cô : " Cho anh chút thời gian ."
Khoé miệng Cố Niệm vẽ ra nụ cười quỷ dị .
Thời gian trôi qua rất nhanh .
Buổi tối Tống Hoài Thừa trở về lấy quần áo , Cố Niệm đi gặp y tá . Cô mở di động lên , màn hình đang tối đen bỗng sáng chói . Cô nhanh chóng tìm số điện thoại rồi gọi đi .
" Xin chào , tôi muốn khiếu nại một người , là người dẫn chương trình Chu Hảo Hảo , ừ , là như vậy , cô ta chen chân phá hoại gia đình người khác , làm cho gia đình người ta tan vỡ , độc ác hơn nữa là cô ta còn cố ý hãm hại người vợ ." Cố Niệm lạnh lùng nói .
Cô cầm di động lại ra ngoài gọi cuộc điện thoại : " Nguyễn Viễn Tích , giúp tôi một chuyện , không phải anh quen rất nhiều người trong giới truyền thông sao ?"
Nguyễn Viễn Tích đang trong cơn say bỗng tỉnh táo : " Được . Nói ra thì chuyện ở Paris tôi cũng có trách nhiệm . Vậy ngày mai gặp ."
Cúp điện thoại , cô nghĩ Chu Hảo Hảo sẽ nhanh chóng tìm đến đây .
BẠN ĐANG ĐỌC
CHẤP NIỆM - DẠ MAN
RomanceTác giả: Dạ Man Ngày cô quyết định sẽ ly hôn mới phát hiện ra rằng tất cả đều không khó như cô vẫn nghĩ. Chẳng qua lúc đó, cô còn ngốc nghếch hỏi anh: "Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn không thích em?"
Chương: 61
Bắt đầu từ đầu