"Mấy ngày nay. . . Có nhớ ta sao?"

Cảm giác được nàng gật đầu, tiếp tục hỏi:

"Nhớ bao nhiêu?" Ở trên người nàng động tác liên tục.

"Ừm. . . Rất nhớ. . .Rất nhớ. . Ưm. .  "

Nhận được câu trả lời hài lòng, thân thể chậm rãi xuống phía dưới, đầu chôn vào giữa hai chân của nàng, hôn lên nơi tư mật của nàng. .

Có lẽ là lâu lắm không có ở cũng một chỗ, nàng rất nhanh thì đến . . . Một lần nữa ôm lấy nàng, cho nàng thoải mái, sau đó chờ nàng trở lại bình thường, ta cũng không may mắn tránh thoát, bị nàng hung hăng giằng co, sau đó chúng ta liền nặng nề đi ngủ. . .

Mâu thuẫn được giải quyết hoàn toàn triệt để, sinh hoạt khôi phục về trạng thái ban đầu, sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ tan làm, thỉnh thoảng lại đến nhà Nhiễm Nhiễm ngủ, thỉnh thoảng ta cũng sẽ mang nàng đến nhà ta, ba ba xã giao tương đối nhiều, nàng không thể thấy qua ba ba ta, nhưng cùng mẹ ta trò chuyện rất hợp, nhìn ra được mẹ rất thích nàng, mỗi lần lúc rời đi đều nói nàng thường tới nhà làm khách, để cho nàng coi đây trở thành nhà của mình, ta và Nhiễm Nhiễm cũng rất cao hứng, thế nhưng trong lòng vẫn có chút mơ hồ bất an, nếu là có một ngày mẹ biết quan hệ của chúng ta, còn có thể đối xử với nàng như thế sao? Ta có chút không dám tưởng tượng. . .

Quan hệ của chúng ta không thể công khai, cho dù là chỗ bạn thân chúng ta cũng không dám mạo hiểm công khai, dù sao chúng ta mới vừa một chỗ không bao lâu, nghĩ phải chờ quan hệ ổn dịnh một thời gian nữa mới để cho bọn họ tiếp thu, thế nhưng Trần Thần là một ngoại lệ, đó là Nhiễm Nhiễm cố ý kiên trì.

Hai người cùng một chỗ sinh hoạt nên sẽ phải ḥòa nhập vào ṿòng tṛòn bạn bè của nhau. Trong số những người bạn thân của nàng, ta cũng liền đối với Tiểu Nhu quen thuộc một chút, những người khác đã gặp nhau một vài lần, điều không phải rất quen thuộc, vừa lúc qua một thời gian ngắn nữa Trần Thần sẽ trở lại, Nhiễm Nhiễm nghĩ muốn đem mấy người bằng hữu này của nàng về nhà, mọi người cùng nhau náo nhiệt, để cho ta cùng bọn họ thân thuộc một chút, thuận tiện thương lượng một chút để chờ Trần Thần trở về náo nhiệt một phen.

Vào cuối tuần, chúng ta dọn dẹp nhà cửa một chút, còn đem dấu tích ta ở chung với nàng xóa sạch, không thể để cho người nhìn ra Nhiễm Nhiễm 'Ở chung' với người khác, sau đó cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, vẫn là ở nhà ăn lẩu, bớt việc, còn nhớ lần trước lúc Trần Thần trở về bọn họ chính là ở nhà Nhiễm Nhiễm ăn lẩu, xem ra chuyện này đúng là trở thành thói quen của bọn họ rồi, lần đó ta còn phi thường ao ước muốn giống như các bằng hữu của nàng, có thể thân cận gần nàng, mà bây giờ ta cũng là đã tới gần nàng rồi a, cảm giác mình thực sự hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Bởi vì bọn ta còn nói Nhiên Nhiên đến đây, cho nên chuẩn bị đồ xong, ta liền chuẩn bị đi đón Nhiên Nhiên, còn chưa đi ra khỏi cửa, chuông cửa liền vang lên, Nhiễm Nhiễm còn đang ở phòng bếp bận rộn, ta biết là Tiểu Nhu đến, liền mở của cho cô ấy, đợi một hồi cô ấy vào, chào hỏi, giúp cô ấy cầm dép, nghe cô ấy nói:

"Ngôn Ngôn, ngươi tói sớm như vậy làm gì? Ngươi không biết tới sớm phải làm giúp sao? Ngươi xem đi, mấy tiểu tử kia khẳng định tới đây chỉ có tài ăn thôi, ngồi mát ăn bát vàng" cô ấy đùa giỡn cùng ta nói.

"A? Cái này ta thật không biết, bây giờ đã biết, lần sau nhất định ta sẽ đến trễ hơn a" ta kỳ thực chính là ở chỗ này nha, ai có thể so với ta tới còn sớm hơn?

"Ha ha  ~~ chính là tội nghiệp bạn học Nhiễm Nhiễm của chúng ta, Nhiễm Nhiễm, ta đã tới. . . " Tiểu Nhu hướng về phòng bếp gọi.

"Đã biết, còn không nhanh qua đây hỗ trợ" Nhiễm Nhiễm ở phòng bếp đáp lại, sau đó liền nói với ta:

"Ngôn Ngôn, ngươi không phải nói muốn đi đón Nhiên Nhiên sao? Mau đi đi, trở về đoán chừng bọn họ cũng đến rồi"

"Ừ, đã biết, Tiểu Nhu, ta trước đi ra ngoài một chuyến, đem Nhiên Nhiên lại đây, nàng mù đường. . ." Cười nói với Tiểu Nhu.

"Ừ, đi đi, ta đi hỗ trợ Nhiễm Nhiễm."

Thay đổi áo quần liền đi ra ngoài, gặp được Nhiên Nhiên, lên xe cô ấy liền nhào tới, giả bộ thống khổ nói:

"Ngôn Ngô, làm sao bây giờ? Ta cái kia chậm trễ đã mười ngày" cô ấy chính là loại người có tính cách này trong lòng có chuyện liền sẽ không giấu được, có sao nói vậy,  cùng ta thì càng là như thế này, bất quá cũng không phải là người thích bàn bán thị phi của người khác, còn là người rất đáng tin cẩn.

Ta lúc đầu không phản ứng kịp, chờ ta phản ứng kịp, cũng rất ngạc nhiên nói:

"Không phải như ta nghĩ đi? Ngươi không phải là. . . trúng số đi?"

"Không biết a, chính là sợ, cho nên mới nói với ngươi, lần trước có quên. . . Sẽ không chuẩn như vậy a?" nhìn ra được cô ấy cũng rất ão não.

"Trước đi tiệm thuốc mua que thử đi, ngươi thế nào không cẩn thận như vậy a? Trầm Nhạc cũng thực sự lợi hại a" ta cũng lo lắng thay Nhiên Nhiên, nói xong liền lái xe đi tiệm thuốc.

"Ai nha,  được rồi, ngươi không phải không biết cái kia thử vào buổi sáng mới chuẩn xác sao?"

"Ta làm sao sẽ biết, ta cũng chưa dùng qua, nhưng cũng mua đi, sáng sớm ngày mai ngươi tranh thủ thử cho ta, không được liền đi bệnh viện" đúng là tức chết ta.

"Được rồi, nếu ngươi lo lắng như vậy liền thử cho ngươi an tâm, hắc hắc"

". . . Ngươi tâm thật là lớn" lúc này cô ấy lại còn cố tình đùa giỡn ta, thật thán phục.

"Vạn nhất có thật thì làm sao bây giờ? Có dự định kết hôn sao?"

"Chưa nghĩ tới, còn không muốn kết hôn sớm như vậy, đợi thêm hai năm đi"

"Vạn nhất có thật, hài tử làm sao bây giờ? Nhân gia Trầm Nhạc không sốt ruột sao?"

"Có thể không lo lắng về nó sao? Ta cũng gặp qua loại tình huống như vậy trước đây, lần này lại vừa vặn trùng hợp, có chút chột dạ."

"Thật không khiến cho ta bớt lo lắng, ngày mai vẫn là cùng ngươi đi bệnh viện đi" ta cảm giác so với cô ấy còn nôn nóng hơn a.

[Lần đó Nhiên Nhiên không có trúng số, chỉ là hiện tại Nhiên Nhiên lúc đó đã cùng người bạn trai kia chia tay do nhiều loại lý do khác nhau, hiện ta cô ấy rất hạnh phúc!]

[Thực Văn] Thời Gian Dần Trôi, Năm Tháng Tĩnh Lặng - Ta Chỉ Muốn Ở Bên Ngươi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ