Chương 7: Mua cửa hàng

Bắt đầu từ đầu
                                    

Bà phục thị nữ tử này có một năm, cũng rõ ràng cô nương này tính tình không tệ, bây giờ nhìn nàng một lòng chỉ muốn vì “Quan nhân” chuẩn bị sinh ý, ngược lại là có loại cảm giác nhìn bi kịch xảy ra.

Chỉ mong hết thảy trôi chảy, Liễu Miên Đường có thể giúp vương gia sớm ngày bắt được thủ lĩnh đạo tặc, đến lúc đó vương gia có thể hay không ngoài vòng pháp luật khai ân, bỏ qua cho cô nương số khổ này.

Bất quá khi Lý mụ mụ nhìn thấy Liễu Miên Đường sau khi thay y phục, trong nội tâm quả thực sững sờ. Tuy rương quần áo của nàng không bộ đồ mới, thế nhưng không cần lựa kiện đồ rách nát như vậy đi? Nếu bà không nhìn lầm thì món kia tựa như là quần áo của bà tử câm điếc treo ở trong viện chẻ củi..

“Phu nhân, ngài đây là. . .” Không đợi Lý mụ mụ nói cho hết lời, Miên Đường liền đánh gãy bà nói: “Đi mua đồ, ăn mặc y quan rực rỡ liền trở thành dê béo đợi làm thịt. Ngươi có quần áo vải thô thì tranh thủ thời gian thay đổi đi.”

Lý mụ mụ không còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng nàng, đổi kiện quần áo cũ, đi theo Liễu Miên Đường ra cửa.

Buổi sáng, những cái bà tử kia đã nói tên mấy địa điểm có cửa hàng tốt, Miên Đường nhìn mấy lần liền rời đi. Cuối cùng, lúc nàng đi tới phố đông, đột nhiên lấy khăn che mặt, đem mặt bịt kín, lại phân phó Lý mụ mụ cũng che mặt, mới đi lên phía trước.

Đi chưa được mấy bước, đến một chỗ chật hẹp, nhãn hiệu cửa hàng treo bán, nàng trên dưới đánh giá một phen, liền đi vào tuân giá.

Nguyên lai là buôn bán nhẹ, mặt tiền cửa hàng vách tường đều bị dầu già hun đến mờ nhạt, cửa hàng chật hẹp không nói, còn là chỗ vắng vẻ trên đường phố, quả thực không ra vẻ cửa hàng.

Thế nhưng là Liễu Miên Đường lại tựa hồ như động tâm, chậm rãi cởi khăn che mặt, thế mà lại cùng chủ quán hỏi giá quy định cửa hiệu chuyển nhượng. Chủ quán kia lúc đầu nhìn nàng ăn mặc keo kiệt, còn tưởng rằng chỉ là đến mua bánh ngọt, không nghĩ tới nàng thế mà nhắc tới chuyện chuyển nhượng cửa hiệu, không khỏi nghi ngờ trên dưới dò xét.

Bất quá tiểu nương tử này dáng dấp đẹp mắt, cũng làm cho chủ quán thái độ hòa hoãn chút, không có trực tiếp coi nàng là ăn mày đuổi đi.

Bất quá hắn nói đến giá cả lại toàn nói chuyện không đâu, xem đi xem lại vẫn không coi Liễu Miên Đường là người mua chân chính.

Miên Đường không chút hoang mang cười nói: “Thực không dám giấu giếm, nhà ta làm giấy mai táng, không cần đến mặt tiền cửa hàng đường hoàng, trái phải bất quá là treo chữ ‘Điện’ mời chào láng giềng mà thôi. Bằng không thì cũng sẽ không coi trọng cửa hàng vừa cũ vừa nhỏ nhà ngươi, nếu ngươi thành tín cho giá, ta hôm nay liền có thể thay quan nhân làm chủ, ký khế đất, đặt ngân lượng.”

Chủ quán kia nghe nàng kiểu nói này, đầu tiên là cảm thấy xúi quẩy chau mày, sau đó đột nhiên ánh mắt sáng lên nói: “Chuyện này là thật?”

Liễu Miên Đường mỉm cười: “Tuyệt không nói đùa! Chỉ là vốn nhỏ sinh ý, trong tay tiền bạc không nhiều, còn xin ngài cho giá cả tốt.”

[EDIT - CỔ ĐẠI] KIỀU TÀNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ