"Sao....làm sao vậy?" Mạc Nhàn có chút cà lăm ngượng ngùng hỏi.

"Lưu lại ở đây thêm một khắc sẽ nguy hiểm thêm một chút, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng trở về, nếu ngươi nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta nên trở về trong tối nay." Tạ Đạo Vi ôm Mạc Nhàn lên đường, nàng và Mạc Nhàn còn chưa hoàn toàn an toàn, cần phải nhanh chóng trở về, hơn nữa dược liệu trân quý trong phủ cũng nhiều, có thể trị tốt nội thương cho Mạc Nhàn.

Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn bộ dáng ngượng ngùng, thường ngày ranh con này tùy tiện như mấy đứa nhỏ, lúc này lại có tư thái ngượng ngùng của thiếu nữ, thực sự quá khả nghi.

"Ngươi thẹn thùng sao?" Tạ Đạo Vi mở miệng hỏi.

Hỏi đột nhiên như vậy, làm Mạc Nhàn không hề chuẩn bị trước.

"Mới.... mới không có..... ngươi cũng không phải nam...." Sắc mặt Mạc Nhàn đột nhiên đỏ bừng phủ nhận. Giờ khắc này trạng thái nội tâm của nàng thực sự rất mẫn cảm, giống như bị chọc trúng, lập tức phản xạ có điều kiện bắn lên. Nương theo ánh sáng mặt trăng, Tạ Đạo Vi nhìn vào Mạc Nhàn trong lòng mình, mặt đỏ bừng, thầm nghĩ, còn không phải thẹn thùng sao, mặt đều đỏ hết rồi, nhìn đến Mạc Nhàn khác xa với thường ngày, trong lòng Tạ Đạo Vi lại cảm thấy có chút thú vị.

"Vậy ngươi thích nam tử như thế nào?" Tạ Đạo Vi hỏi theo Mạc Nhàn.

Căn bản là Mạc Nhàn không nghĩ đến vấn đề này, nàng rất ít khi tiếp xúc với nam nhân, một là cha nàng, một là Tạ Chương, đều là nam nhân nàng cực kỳ chán ghét, còn nam nhân khác cũng chưa có hảo cảm gì. Mạc Nhàn thầm nghĩ, có nam nhân không khiến nàng chán ghét xem như tốt rồi, làm sao có thể thích được đây?

"Không nghĩ tới, dù sao ta cũng hạ quyết tâm đời này không gả chồng, sợ gặp phải nam nhân không tim không phổi như cha ta vậy." Mạc Nhàn ghét bỏ cha nàng, cả đời này sẽ không thay đổi, cho dù bây giờ cha nàng có thể chế tạo được thuốc, cũng không có thay đổi gì, dù sao cha nàng cũng khiến cho nàng với nương ăn không ít khổ, sau này có trở nên lợi hại thì cũng không liên quan gì đến nàng và nương nàng.

Tạ Đạo Vi chỉ là nghe, cũng không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước.

"Tỷ tỷ, sao đột nhiên lại tò mò chuyện này?" Mạc Nhàn hỏi, thực hiển nhiên là Tạ Đạo Vi không phải loại người thấy hứng thú đối với chuyện tình cảm của người khác, tự dưng tò mò, đột nhiên lại quan tâm mình như vậy, thật là hiếm thấy vô cùng.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy đôi khi ngươi có chút kỳ quái." Tạ Đạo Vi dừng bước, nhìn chằm chằm Mạc Nhàn nói.

Tầm mắt của Tạ Đạo Vi nhìn mình làm Mạc Nhàn có chút chột dạ không hiểu được, cứ cảm thấy Tạ Đạo Vi nhìn thấu bí mật mình khó có thể mở miệng.

"Kỳ quái chỗ nào?" Mạc Nhàn có chút khẩn trương hỏi.

Tạ Đạo Vi thu hồi tầm mắt, cũng không có trả lời, chỉ là tiếp tục lên đường.

[BHTT] [EDIT] [HOÀN] TIỂU TỶ, BẤT HUNG - MINH DÃNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ