Từ khi gặp Mục Phỉ, phảng phất như chỉ mới là hôm qua.
Nhưng đã yêu ngài ấy từ lúc nào, tôi cũng đã không nhớ rõ.
Chỉ là khi tôi ý thức được chuyện này thì cảm tình càng thêm mãnh liệt, sớm đã hãm sâu trong đó, vạn kiếp bất phục.
Vì có thể lại lần nữa ôm phần thanh triệt cùng ấm áp này, tôi sẽ mang ngài ấy cùng vào vực sâu đó, đó là nơi chỉ thuộc về tôi.
—— lời tựa
-------------
Tích giới dị đoan khu Thẩm lí Phán quyết tối cao
Nơi này sắp chấp hành lần tử hình trang trọng bí mật.
Tất cả như đều đang khẩn trương chuẩn bị.
Trên không trung thì bắt đầu nổi lên gió màu xám,
Cơn gió càng lúc càng lớn.
Đột nhiên một tiếng rầm rú kinh người vang lên, nửa khu bị vạn vôn điện lưu phía trên bao trùm vây lấy, còn tường sắt bởi vì bị lực rất lớn đánh vào mà bàng nhiên rơi xuống.
Mặt các thủ vệ tầng dưới lập tức trở nên kinh ngạc, với lực phá hoại làm cho người ta sợ hãi như vậy mà đánh xuống thì dường như không có một phân may mắn nào để thoát khỏi.
Nứt ra từ tầng đá bên dưới, là đóa hoa hồng yêu dã nở rộ như hoa tươi.
Tùy ý lan tràn.
Toà Thẩm phán tối cao này đã trải qua thời gian trăm ngàn năm gột rửa, cho tới nay, "Túc mục", "Lạnh băng", "Phục tùng" là những danh từ tuyệt đối xuất hiện ở đây.
Nhưng giờ phút này, đủ loại chuyện đời chưa bao giờ xuất hiện qua, khiến cho khu vực khổng lồ này không thể không khẩn cấp tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tiếng động cảm báo kinh khủng quấy nhiễu tâm trí đang vang vọng ở toàn bộ trên không.
"Cảnh cáo! Kẻ xâm lấn không rõ —— Cảnh cáo! Kẻ xâm lấn không rõ ——"
Kỳ thật, cách dùng điện áp mạnh lưu lại trong vách tường này là loại hoàn toàn khắc chế vào sự chịu đựng của thân thể huyết tộc, khả năng chạy đi xem như gần bằng không. Dù cho là huyết tộc cao quý nhất bị giam giữ ở nơi này, cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi một đòn như loài người, rồi cuối cùng chỉ có thể chờ đợi mất đi sinh mạng.
Tựa hồ không có bất kỳ sinh vật nào có thể chờ đến hơi thở cuối cùng ở nơi có điện thế mạnh như vậy.
Cho đến khi rơi vào trạng thái bất lực như hôm nay, tất cả đều vận hành hoàn mỹ.
Chưa từng có ai nghĩ đến chính là, nửa tòa còn kiên cố hơn sắt thép, chất tường đặc thù vây quanh không phá vỡ nổi cũng có ngày sẽ bị phá hư thành một hồ đổ nát.
Mà từ mặt đất ao hãm chậm rãi đứng lên lại là một cô gái tóc bạc.
Bộ dáng người này bị gió cát che lấp không thể thấy rõ, nhưng có thể thấy rõ là ngọn tóc đã bị nhuộm dần thành màu đỏ tươi.
Cánh tay của người này còn thấm máu, chắc là mới vừa trải qua một hồi ác chiến.
Làn da che đậy bên dưới quần áo bị hỏng hiện ra như màu tro thạch cao, bên ngoài ẩn hiện phù văn quái dị, quanh thân là một cảm giác ác tính không tự nhiên khó có thể nói nên lời.
Thanh lãnh, hiu quạnh.
Chẳng qua khi mới vừa đứng dậy, cơ thể đã bị đạn bạc như mưa bắn trúng, là loại đạn bạc mà vô số huyết tộc sợ hãi và trí mạng nhất với họ, đang đục lỗ thân vào thể cô gái.
Chỉ một thoáng, trong không khí đã sũng mùi máu.
Tình hình như thể cô gái kia sắp tắt thở.
Mà ở trong phòng chấp hành điều khiển tối cao kia có kẻ đang nín thở nhìn tất cả.
Trên mặt hắn ta không phải cảm giác nhẹ nhàng sau thắng lợi, mà lộ rõ là sự sợ hãi chân thật nhất, hắn vô cùng hy vọng cái kẻ tràn ngập tai ách đáng sợ trước mắt vào lúc này sẽ kết thúc sinh mạng.
Hắn không cho phép có bất luận kẻ nào bất luận cái gì kỳ lạ phá hư trật tự khu Thẩm phán, loại chuyện này nhất định không cho phép xảy ra.
Bên dưới khu thẩm phán khi có quyết định là tuyệt đối phục tùng, mặc dù kẻ bị phán quyết chính là quý tộc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, ai cũng không nghĩ đến người này hôm nay sẽ đến.
Không phải kẻ này là đã táng thân ở trong biển lửa sao!?
"Tức khắc phân tích số liệu tử vong!"
Toàn khu vực theo dõi theo dáng vẻ tỏa định xâm nhập của sinh mệnh kia, cho dù vốn dĩ không giám sát ra cái kẻ xâm lấn này còn sống hay đã chết, nhưng có thể khẳng định chính là kẻ này tuyệt đối không phải con người.
Nếu là huyết tộc, thì nhiều đạn bạc như vừa rồi thì cũng tuyệt đối không thể có cơ hội tồn tại.
Theo một trận gió tanh thổi qua, thành viên trong đó đều bị kinh sợ mà trừng lớn hai tròng mắt, mà nhìn tất cả những điều này.
Vốn không nên như vậy, tuyệt đối không có khả năng cô gái kia bị nhiều hoả lực vậy, thế nhưng vẫn an tĩnh lại đứng sừng sững ở đó, mà trên người thì sớm đã là những vết thương khủng bố luyện ngục.
Phảng phất như cô gái này không biết đau đớn, thân thể của nàng bị đạn bạc bắn phá như là một khuyết phẩm thương tàn, nhưng mặc dù là như vậy thì nàng vẫn cứ không chết.
Mặt nàng không chút biểu tình ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn thoáng qua trang bị phía cao nhất trên không trung, sau đó quỷ dị khẽ động hạ môi, lộ ra ý cười châm chọc.
Nhóm chấp hành trong phòng điều khiển sau đó cũng rét lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy, bởi vì loại ý cười này tựa như đang nói ——
Bằng các ngươi thì làm sao có thể giết ta.
Trong khoảnh khắc, những vỏ đạn ở trên nàng rơi xuống dưới, sau đó thân thể nàng bằng một tốc độ sợ hãi mà cấp tốc khép lại, cho đến lúc vỏ đạn cuối cùng rơi xuống khép dính lại toàn bộ máu tanh.
Ngay sau đó những viên đạn rơi trên mặt như bị sức mạnh vô hình lực kéo ra cùng sức dãn thật lớn hướng về bốn phương tám hướng chuẩn phá huỷ nơi theo dõi cùng với người quản lý nơi đó.
Trong nháy mắt màn hình khu vực theo dõi toàn bộ biến thành bông tuyết.
Nàng hơi hơi cúi đầu, nước mưa cùng người đau xót mà sinh ra nước mắt dừng ở tầm tay nàng.
Cho dù miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng đau điếng trên người vẫn cứ tàn lưu, nhưng nàng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh đi hướng đến khu hành hình kia.
"Không để cho cô ta tiếp cận nơi đó ——!! Khởi động phong toả cấp mười - Khóa!"
Cô gái vẫn chưa bởi vì cảnh cáo của vị huyết tộc ở xa mà dừng lại bước chân, tuy rằng đối phương mặc trang phục phòng hộ đặc biệt, nhưng cũng không có tác dụng dưới ánh nhìn của nàng. Đồng thời lúc đối phương muốn ra tay công kích chính mình, nàng nâng mắt lên, đôi mắt lạnh băng đối diện người đàn ông phía trên, thấp giọng ra mệnh lệnh.
—( an tĩnh )
Tiếng rầm rú bên ngoài lại một giây hạ xuống như tiến vào đường hầm chân không.
Mây đen bao phủ, gió lớn ở sân, tất cả đều ngưng hẳn.
Tiếng động ngăn lại làm cả phòng hộ phục ban đầu lập tức biến thành một bãi máu.
Ngay sau đó, vô số huyết tộc đã bị phán giam giữ đến chết đều từ tứ phương tứ vực bắt đầu chặn giết cô gái tóc bạc này.
Rất hiển nhiên, chỉ cần có thể giết chết cô gái không rõ thân phận này, thì có thể hoàn toàn được đặc xá hành vi phạm tội đang phạm phải, đây là phương thức bao vây tiểu trừ đến từ vị trí cấp cao nhất.
Chẳng qua, giết hại vô số sinh mệnh trở ngại trước mặt nàng cũng giống như giết con kiến, ngoại trừ một cặp mắt tuyệt vọng rơi xuống mặt đất thì tất cả các huyết tộc còn lại đều trở thành bãi máu.
Cô gái không có một khắc do dự, nhanh chóng phá tan tầng tầng trang bị phòng ngự cản trở, mạnh mẽ ấn xuống xuyên qua điện áp mạnh mẽ khởi động lại thiết bị, từ trong bóng đêm hiện ra một quan tài bị vô số xiềng xích quấn quanh.
Bên trong phong ấn là một vị đại quý tộc bị dụng cụ cưỡng chế chuyên dụng làm yên giấc ngàn thu, hôm nay sắp bị tử hình.
Gió lớn ban đầu giờ phút này lại bắt đầu cấp tốc ngừng lại, cọ rửa tội ác thương xót tràn ngập cầu thang.
Nàng bước lên từng bước chậm rãi, vươn tay với vết thương loang lổ một cách run rẩy, bám vào phía trên quan tài, khuôn mặt nhìn người chết không hề có chút sinh khí đang trở nên dần dần ôn nhu, trong mắt lập lòe nước mắt.
"Mục Phỉ đại nhân......"
Vưu Nhiên tới đón ngài về nhà.
——-
Tác giả có lời muốn nói:
1, Đây là một chuyện tình yêu kỳ ảo có lẽ lãng mạn.
2, Truyện này là giả tưởng, bối cảnh tư thiết, hơi Cthulhu.