Phản ứng quá khích của Vưu Nhiên khiến Mục Phỉ phía sau muốn tới gần sửng sốt.
Đối phương rõ ràng là đang làm cái gì...... Phi thường không hy vọng cô thấy, mới có hành động như thế.
Môi Mục Phỉ vốn là mỉm cười nháy mắt lạnh xuống, cô híp híp mắt, đến gần bên cạnh Vưu Nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng phất qua sau sống Vưu Nhiên, một tấc tấc.
Quả nhiên là, Vưu Nhiên hoảng sợ mà lông tơ đều chổng ngược.
Vưu Nhiên bị đầu ngón tay lạnh băng của Mục Phỉ chạm đến, nàng lập tức xoay người, biểu tình có chút hoảng loạn mà cùng Mục Phỉ đối diện mặt, nàng nhanh tay cầm tay Mục Phỉ.
"Đại, đại nhân, em tự rửa Anh Đào cho ngài đây." Vưu Nhiên ép chính mình trấn định lại, trong lòng mặc niệm, cần không thể hoảng loạn, phải biểu hiện trấn định, một vạn cái trấn định.
Trăm triệu không thể bị đại nhân phát hiện cái đĩa đáng chết kia, bằng không nàng há tám mồm cũng không giải thích rõ!
Mục Phỉ cúi người đến gần Vưu Nhiên, tới gần khuôn mặt xinh đẹp kia của Vưu Nhiên, cẩn thận nhìn chăm chú.
Cặp mắt kia rõ ràng đang che giấu gì đó.
"Đại nhân, ngài...... Ngài nhìn như vậy em thật ngượng ngùng." thân thể Vưu Nhiên ngửa ra sau, điên cuồng mà chớp con mắt, lông mi thật dài chóp.
Mục Phỉ thu hồi áp bách, tầm mắt rơi xuống, nàng nhìn đến Vưu Nhiên đang có ý thức mà dùng phía sau lưng chặn ngăn tủ bên bồn rửa tay, ân, giấu thứ tốt không cho cô thấy.
"Em mà cũng sẽ ngượng ngùng? Tối hôm qua em có ngượng ngùng sao?" Mục Phỉ cố ý không làm khó hành vi che giấu của đối phương, mà là nhắc tới chuyện tối qua.
Vưu Nhiên vốn là câu nệ thân thể cứng còng, nhưng nàng vừa nghe đến Mục Phỉ đại nhân nhắc tới chuyện tối qua, cả người lập tức thả lỏng xuống.
Mục Phỉ có thể thấy được phản ứng của tiểu gia hỏa giờ phút này tựa như một viên đá lớn trên đỉnh đầu rốt cuộc rơi xuống đất, dưới đáy lòng cô hừ cười một tiếng.
"Đại nhân, ngài nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua sao? Bao gồm chuyện ngài đi bar uống say......" Vưu Nhiên tổng cảm thấy Mục Phỉ là không nhớ rõ, rốt cuộc đại nhân uống say dễ dàng quên.
"Doãn Tư Lê đều nói cho tôi."
"Vậy tất cả chuyện đó, ngài liền không thể trách Vưu Nhiên, Vưu Nhiên có lý." Vưu Nhiên rầm rì mà ngẩng đầu lên, nói chuyện nắm chắc.
Cho dù đêm qua đại khái "Khi dễ" đại nhân cả đêm, nhưng kia cũng là bị đại nhân bức.
Hơn nữa sau đó, đại nhân uống say cực kỳ chủ động mà lại lại lần nữa cùng nàng yêu giao hòa, nói thật, dục vọng của đại nhân chính là rất mạnh, mình cần đổi kiểu đa dạng mới tới thỏa mãn đại nhân được.
Làm đến Mục Phỉ căn bản hạ xuống mới được.
Nàng quyết không thể nhường cho cỏ dại ven đường có cơ hội nào xâm nhập vào, một chút cũng không thể có.
"Ừa hừ ~" Mục Phỉ hừ nhẹ ra tiếng, cười như không cười tán thành Vưu Nhiên tự mình khẳng định, sau đó đưa tay một chút, "Vậy em tiếp tục rửa a, tôi muốn ăn Anh Đào."
Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ đại nhân như vậy...... Dễ nói chuyện, căn bản không đề cập tới đêm qua bị khi dễ cùng với...... Các loại sự cố đột nhiên phát sinh, Vưu Nhiên cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng, này hoàn toàn không giống tác phong của đại nhân a!
"Đại nhân, ngài...... Xác định?" Vưu Nhiên vốn tưởng rằng Mục Phỉ sẽ phản bác lý lẻ của mình, hẳn là sẽ đầu mâu hướng sang nàng, sau đó răn dạy nàng, ân, như vậy mới là quá trình bình thường.
Mục Phỉ nhướng nhướng chân mày, cổ quái nói thầm một tiếng, "Như thế nào, em không phải rửa cho tôi ăn?"
"Đương nhiên đúng rồi, đây là Vưu Nhiên buổi sáng đi, đi ra ngoài mua Anh Đào tươi mới nhất, thảo ngài niềm vui, sợ ngài"
"Sợ tôi cái gì." ánh mắt Mục Phỉ sáng quắc trực tiếp nhìn Vưu Nhiên.
Biểu tình vi Vưu Nhiên diệu, nàng là sợ Mục Phỉ sáng sớm đứng lên ( nếu đại nhân có thể tự mình ngồi dậy ), phát hiện trên người cô toàn dấu vết dấu hôn, cùng với nhớ rõ hết chuyện hôm qua rồi tức giận.
Ân, nàng là sợ đại nhân da mặt mỏng sẽ cảm thấy thẹn sau đó hướng về phía nàng phát hỏa.
"Không có gì, em cảm thấy đại nhân ngài thật tốt." Vưu Nhiên lần đầu tiên cảm thấy Mục Phỉ đại nhân thế nhưng có thể khoan dung như thế, nàng có chút vui sướng mà xoay người, đưa lưng về phía Mục Phỉ, bắt đầu rửa sạch Anh Đào đỏ ngâm mình ở nước trong.
Là vậy sao.
Cảm thấy tôi thật tốt.
Tôi còn chưa có cùng em tính tổng nợ đâu, tiểu ngu ngốc.
Mục Phỉ cô, chính là được Doãn Tư Lê soi đèn chiếu rõ chuyện xảy ra, lại thêm chuyện tình cảm mãnh liệt qua đầu tối qua, làm cô muốn quên cũng không thể quên được, Vưu Nhiên không hổ là chó săn, ở trên người cô các loại lưu ký hiệu, chọc cô lại đau lại tê.
Đáng chết, Mục Phỉ cô thế nhưng có một ngày ở dưới chuyện làm tình có thể nhược như vậy.
Vưu Nhiên nội tâm đang nở tiểu hồng hoa căn bản không biết sau lưng nàng, là ánh mắt sắc bén giết người đến từ đại nhân thân ái nhất của nàng.
Đương nhiên, Mục Phỉ che giấu chính mình đang khó chịu, sau đó cả người leo lên ở trên người Vưu Nhiên, dùng trước ngực mềm mại cực hạn dán chặt, bị Vưu Nhiên tiếp xúc thân mật như vậy, trong nháy mắt, cả người đều không bình tĩnh.
Nàng quay đầu lại, thấp giọng nghi vấn, "Đại nhân......?"
"Tôi muốn như vậy nhìn em rửa Anh Đào." Âm điệu Mục Phỉ mị cảm lãnh chất mê hoặc ở bên tai Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên đành phải tiếp tục rửa, Anh Đào đỏ tươi kia.
Mục Phỉ vươn tay, từ cánh tay Vưu Nhiên nhẹ nhàng sờ qua, thẳng đến tay nàng, tay hai người ở trong nước cùng nhau rửa Anh Đào.
Ái muội đến cực điểm.
Mục Phỉ nhìn nhìn Anh Đào trong nước, lại liếc xuống môi Vưu Nhiên hồng đến sắp cùng màu sắc của Anh Đào giống nhau, nhấp miệng, nhịn ý cười.
Quả nhiên, Vưu Nhiên đang thẹn thùng.
Phàm là tiểu gia hỏa này một thẹn thùng, lực nhanh nhẹn liền sẽ thấp xuống vài độ.
Cho nên Mục Phỉ thừa dịp Vưu Nhiên còn ở đang thẹn thùng, giây tiếp theo, liền đem Vưu Nhiên đẩy đến một bên, sau đó nhanh chóng từ ngăn tủ bị ngăn lại ban đầu, rút ra hộp hồng nhạt.
"Đây là đồ vật em không muốn cho tôi xem?" Mục Phỉ giơ lên hộp trong tay cướp đoạt lại được, đôi mắt Kim Hạt Sắc trừng hướng Vưu Nhiên còn chưa phản ứng lại.
Vưu Nhiên ngây người vài giây, lúc này mới ý thức được vài giây trước đại nhân ôn nhu đủ loại đối chính mình đều là giả, mục đích chính là lấy được đĩa phim chết tiệc kia!
"Đại nhân, ngài như thế nào có thể như vậy đây! Ta...... Ta" Thần sắc Vưu Nhiên nôn nóng hoàn toàn không che giấu được, nàng lập tức muốn tiến lên đoạt lại đồ vật kia trong tay Mục Phỉ.
"Ân? Em còn dám cùng tôi đoạt." Mục Phỉ lạnh giọng chất vấn tiểu chó săn sốt ruột đến sắp điên rồi, căn bản không đem biểu tình Vưu Nhiên sắp khóc để vào mắt.
Vưu Nhiên nhấp chặt môi, nàng muốn tiến lên ngăn cản lại bị Mục Phỉ áp lực, không dám tiến lên đoạt, nếu là tới thật, nàng khẳng định là đoạt được từ Mục Phỉ.
"Đại nhân, này cũng không phải thứ tốt, ngài đừng mở ra, này thật sự không phải" Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ trực tiếp mở hộp, giọng nói đều biến đổi đột ngột.
Mục Phỉ lạnh nhạt mà liếc Vưu Nhiên một cái, ý bảo đối phương không được phép tiến lên, ngoan ngoãn ở một chỗ cho cô.
Giấy gói trên hộp đều được mở ra, hiển nhiên Vưu Nhiên đã mở ra hộp này, hơn nữa biết nội dung bên trong.
Không phải thứ tốt.
Như thế càng gợi lên hứng thú của Mục Phỉ.
Cô đem cái hình tròn trong hộp hồng nhạt lấy ra, thế nhưng là một cái đĩa.
Khi Vưu Nhiên nhìn đến Mục Phỉ đại nhân đem cái đĩa kia lấy ra, tâm đều băng tới cổ họng.
Mục Phỉ híp mắt, nhìn mặt đĩa còn có chữ.
( để cho ta tới hòa tan ngươi đi, kẹo hoa hồng nhỏ của ta. )
Cùng với chữ viết đặc biệt là logo, Mục Phỉ cô sống 700 năm vừa thấy liền biết đĩa này là thể loại gì.
Sắc mặt cô đổi đổi, dù sao người nhìn không thấu.
Cô nhướng mày nhìn về phía phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh Vưu Nhiên, cười hỏi, "Em xem qua nội dung cái này?"
"Không có, đương nhiên không có!" Vưu Nhiên thẳng gật, tỏ vẻ trong sạch.
"Vậy vì cái gì chỗ dán đã mở." Mục Phỉ tiếp tục đặt câu hỏi, ngữ khí cô bình tĩnh nói không nên lời.
Đây mới là cảm giác làm Vưu Nhiên thấy khủng bố nhất.
"Đại nhân, này không phải của em, đây là buổi sáng Doãn Quý Công trước khi đi ở chỗ em mà, em lúc đó vừa lúc đang rửa Anh Đào, kêu chị ấy lấy đi cũng không lấy, thật sự không phải em, đại nhân." ngữ khí Vưu Nhiên vội vàng đến hoàn toàn không mang theo hơi thở.
Khoé miệng Mục Phỉ hạ xuống, Doãn Tư Lê có phim sáp tình như vậy thì rất có khả năng, chẳng qua.
"Vậy em vì cái gì hoảng loạn như vậy, nếu đồ không phải em, em khẩn trương cái gì." Mục Phỉ như là buồn cười mà nhìn bộ dáng Vưu Nhiên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, bán tín bán nghi.
Vưu Nhiên muốn đi lên giải thích, cho dù bị Mục Phỉ bức lui đến một chỗ, "Đại nhân, đó là bởi vì Doãn Quý Công nói đó là phim tình yêu, sau đó em muốn biết kết cục là tốt hay xấu, liền tìm kiếm một chút, mới nhìn đến......"
Vưu Nhiên cảm thấy mình giải thích tựa hồ đều tương đối gượng ép.
Vì thế, nàng vì tự chứng minh trong sạch, lập tức gọi điện thoại cho Doãn Quý Công, để Doãn Tư Lê tự mình cùng Mục Phỉ giải thích.
"Đại nhân, ngài từ từ, Doãn Quý Công nói ra ngài liền tin Vưu Nhiên, thật sự không phải đồ của em mà, em làm sao sẽ xem cái này đây......"
Vưu Nhiên một bên giải thích, một bên gọi điện thoại.
Đô —— đô —— đô ——
Thật xin lỗi, đầu dây không có người nghe, mong ngài gọi lại sau.
Thật xin lỗi, điện thoại đã tắt máy.
Thật xin lỗi, điện thoại đã tắt máy
......
Thật hiển nhiên, hôm nay Satan cũng không tiếp tục làm đã nghỉ ngơi không giúp nàng.
Điện ba lần, một lần không người nhận, hai lần sau là trực tiếp tắt máy.
Sắc mặt Vưu Nhiên cũng không được tốt, nếu nàng còn mạng, lần sau nhìn thấy Doãn Tư Lê, tuyệt đối muốn đem dinh thự của đối phương đốt cháy!
"Đại nhân, Doãn Quý Công tựa hồ có việc, không nhận điện thoại của em." Vưu Nhiên thật cẩn thận mà đem màn hình điện thoại không được nhận đưa cho Mục Phỉ xem, nàng thật sự sắp oan đã chết.
"Ân, tiếp tục nói." Trên mặt Mục Phỉ bình đạm là dấu hiệu mưa gió sắp tới.
"Đại nhân......" Vưu Nhiên muốn đi lên trước, túm túm cánh tay Mục Phỉ, muốn làm nũng.
Nhưng mà ——
"Cách xa tôi cho tốt, đừng tới gần tôi."
Mục Phỉ lạnh mặt, gia chủ uy nghiêm ép tới Vưu Nhiên ủy khuất lập tức đứng thẳng tắp tại chỗ.
Hít cũng không dám hít thở.
Mục Phỉ căn bản không mềm lòng, thẳng đem ảnh bỏ vào đầu đọc.
"Đại nhân!"
"Im miệng, tôi muốn nhìn đồ không có người nhận là nội dung tốt gì." Mục Phỉ một bên nói, một bên ấn xuống cái nút máy đọc đĩa kiểu cũ, lạnh lùng trừng mắt nhìn tiểu chó săn dám làm không dám nhận.
Vào đầu phim, chính là cùng loại với một cái vạn dặm không mây trên bãi biển.
Hai nữ tử mặc áo tắm nóng bỏng một trước một sau đi vào màn hình, các nàng đang vui vẻ mà nói chuyện với nhau, lộ ra nụ cười công nghiệp, một người là tóc đen cuộn sóng, còn có một người là tóc vàng thẳng mượt.
Tóm lại, là nói là dáng người cùng diện mạo điều là ở mức tiêu chuẩn của nữ nhân.
Mục Phỉ kỳ thật cũng không quá muốn nhìn hai diễn viên này nói chuyện với nhau, vì thế nàng ấn xuống cái nút tua nhanh.
Qua vài giây, thực mau, đoạn phim tiếp theo lập tức có tính chấn động.
Chấn động tròng mắt.
Chỉ thấy nữ nhân tóc đen đang dùng dụng cụ điên cuồng mà đem vị tóc vàng còn lại đem lên trên bờ cát, các nàng lửa nóng ôm nhau, từ màn hình phát ra chính là thanh âm càng ngày càng vang dội, còn có thanh âm vệt nước.
Thẳng đến ầm vang một hồi
Máy đọc đĩa kiểu cũ lập tức bị một lực đạo cực mạnh đánh vào tạo thành một lỗ thủng lớn, hình ảnh trực tiếp lập loè biến mất.
"Em làm gì vậy!" Mục Phỉ vốn là ngồi ở trên sô pha xem thật nghiêm túc, lập tức đứng lên.
Tiểu chó săn của cô đột nhiên xông ra, như là điên đem máy đọc trực tiếp dùng tay đấm ra một cái lỗ thủng lớn, điện ở trên tay Vưu Nhiên lưu lại rung động cũng diệt không được biểu tình u oán này!
Vưu Nhiên gắt gao nắm lấy máy đọc đĩa cháy bóc khói, vô cùng buồn giận mà lên án, "Em không cho phép ngài nhìn nữ nhân khác, còn là khoả thân! Lại còn là hai người con gái khoả thân!!"