Tự do

199 54 0
By Ngnnh03

Năm năm đã trôi qua. Năm năm và hôm nay là ngày ông ấy sẽ được trả tự do. Draco đứng trên sân ga với niềm mong đợi khủng khiếp thắt chặt bên trong. Quá nhiều thay đổi kể từ khi chiến tranh kết thúc. Anh đã thay đổi. Sẽ như thế nào nếu bây giờ cha anh ghét anh thậm chí còn hơn cả khi ông ấy bị tống giam? Sẽ như thế nào nếu ông ấy nhìn anh và quyết định Azkaban là một lựa chọn tốt hơn? Sẽ như thế nào nếu-

"Thư giãn đi." Năm ngón tay mảnh khảnh luồn vào giữa anh.

Anh quấn tay quanh cô và nhìn xuống. "Anh đang thư giãn."

"Đừng có nói dối em." Sự lo lắng thực tế đang cuộn trào trong người anh thành từng đợt.

"Ông ấy ghét anh trước khi đến Azkaban, và bây giờ ông ấy sẽ ghét anh nhiều hơn."

Cô lắc đầu. "Đó là lý do em ở đây. Nếu ông ấy ghét em nhiều hơn, làm sao ông ấy có thể ghét anh."

"Hermione-"

"Đó là một trò đùa." Cô huých vai anh. "Lạc quan lên." Khi anh vẫn còn cau mày, cô quay lại đối mặt với anh và kẹp má anh giữa hai bàn tay. "Draco, sẽ ổn thôi. Em hứa. Ông ấy sẽ nhẹ nhõm khi được tự do. Còn nữa, ông ấy đã thỏa thuận trong suốt thời gian qua. Nhớ không? Ông ấy hứa sẽ từ bỏ những thông tin có giá trị và không nói một lời nào để biện hộ nếu anh và mẹ anh được tự do. Tin em đi, ông ấy sẽ rất vui khi gặp lại anh." Kiễng chân lên, cô nhanh chóng áp môi mình vào môi anh trước khi vùi mặt vào ngực anh.

Anh ôm cô và nhắm mắt lại. "Anh hy vọng em đúng."

"Em luôn đúng. Đó là lý do tại sao em là người đứng đầu cả lớp còn anh chỉ là người thứ hai."

Draco đáp lại bằng tiếng cười nhẹ nhàng.

Chuyến tàu đến trong bảy phút sau đó, Draco căng thẳng khi nhìn cha mình trèo ra ngoài. Ông ấy trông già hơn so với khi ông ấy vào Azkaban. Tóc của ông dài hơn một chút, khuôn mặt không cạo râu, làn da của ông trông xám và xạm đi. Trong chiến tranh, ông đã là một vỏ bọc của một người đàn ông trốn và co rúm lại trước Voldemort, nhưng hôm nay, mặc dù nhiều năm ở Azkaban, bằng cách nào đó ông trông mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Ông ấy ở đây." Draco thả Hermione ra và tiến thêm một bước.

Khi nhìn thấy Draco, đôi mắt xám xịt của cha anh ngập tràn niềm an ủi.

"Draco." Ông hơi loạng choạng và thần sáng tóc vàng bên cạnh ông nắm chặt lấy cẳng tay của ông để hỗ trợ.

"Cẩn thận, ông Malfoy." Gương mặt của thần sáng tỏ ra thận trọng nhưng ân cần khi hướng dẫn Lucius về phía con trai mình. "Đây rồi. Chào, anh Draco. Tên tôi là Richard Hopkins, hôm nay tôi là người hộ tống cha anh. Tôi ở đây để đảm bảo ông ấy về nhà an toàn." Những đường hằn sâu quanh mắt của anh cho thấy một tính cách khá vui vẻ và khi anh ta cười, Hermione đã khó tin rằng anh ta là một thần sáng và nghĩ ở đâu đó như Tiệm giỡn sẽ hợp với anh ta một cách thích hợp hơn.

Draco gật đầu với thần sáng. "Cảm ơn anh." Anh đưa tay ra sau kéo Hermione về phía trước. "Cha, con muốn cha gặp một người."

Cô đưa ra cây gậy của Lucius. "Xin chào, ông Malfoy. Draco tin rằng ông có thể muốn nó." Má cô hơi ửng hồng khi liếc sang một bên.

Lucius vẫn im lặng khi ông đảo mắt từ Hermione đến Draco, đến bàn tay siết chặt của họ rồi trở lại Draco.

"Cô Granger." Richard đưa tay ra. "Rất hân hạnh được gặp cô, thưa cô. Tôi không biết là cô sẽ tham gia cùng chúng tôi hôm nay."

"Tôi đã yêu cầu cô ấy đi cùng để giúp đảm bảo cha tôi về nhà." Draco kéo tay cô và bốn người bắt đầu đi bộ.

"Tuyệt vời! Hoàn toàn tuyệt vời! Thật tốt khi về nhà với một lời chào tuyệt vời như vậy. Đi nào, lối này." Richard giữ một bàn tay nhẹ nhàng dưới khuỷu tay của Lucius để giữ cho ông ấy vững vàng khi họ bước đi. "Tôi đã rất hân hạnh khi được trò chuyện trên chuyến tàu của chúng tôi và để tôi nói cho anh biết, cha anh tôi chưa bao giờ có cơ hội hộ tống một người đáng kính như vậy." Anh ta bùng nổ. "Chúng tôi chủ yếu nói về anh, anh Draco và những gì anh đã làm. Làm việc như một lương y, một công việc đáng trân trọng."

Mặc dù Draco nghi ngờ một số điều Richard đang đề cập đến, nhưng anh có ấn tượng mạnh mẽ rằng thần sáng có khả năng nhìn thấy những điều tốt nhất ngay cả ở những người tệ nhất. Một phẩm chất kỳ lạ đối với những người làm nghề này.

Khi họ rời nhà ga và đến một con hẻm, Richard lại bắt đầu nói chuyện. "Bây giờ có vài thứ anh cần biết. Ông Malfoy đã được thông báo về những điều khoản này. Cha anh sẽ bị quản thúc trong hai tháng và trong thời gian đó chúng tôi sẽ có một người, có thể là tôi, kiểm tra ông ấy hai lần một tuần. Sau khoảng thời gian đó, ông ấy sẽ nhận lại đũa phép của mình. Anh Draco, anh không phiền chứ? " Richard ra hiệu cho Draco tiến về phía trước.

"Ồ dĩ nhiên rồi." Nắm chặt tay Hermione, anh nắm lấy tay cha mình và cả bốn người đều xuất hiện trước cửa nhà anh.

"Cảm ơn. Có câu hỏi nào không?" Richard cười rạng rỡ.

Draco nhìn cha mình rồi lắc đầu. "Cảm ơn anh vì tất cả."

"Bất cứ lúc nào!" Richard cười vui vẻ và vỗ nhẹ vào lưng Lucius. "Ông bảo trọng nhé." Giọng điệu anh ta trở nên quan tâm. "Hẹn gặp lại trong vài ngày nữa. Nếu ba người cần gì thì hãy cho tôi biết." Anh ta gật đầu với Hermione và rời đi với một tiếng rắc.

Hermione mở cửa và hai người dẫn Lucius vào trong. "Ông Malfoy, tôi đã dọn phòng của Draco cho ông khi ông ở đây." Cô đặt cây gậy của ông cạnh cửa và quay về phía Draco. "Bữa tối ở trong bếp. Em nên đi đây."

"Tất nhiên rồi." Anh bước đến bên cô và mở cửa.

Cô bước qua lối vào và ngạc nhiên khi Draco đi theo. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Draco."

Anh đáp lại bằng cách vòng tay ôm cô và vùi mặt vào cổ cô. "Anh sẽ gặp em ở nơi làm việc." Anh áp môi mình lên trán cô. Cho đến nay, cuộc gặp gỡ đầu tiên mà cô và cha anh đã có khá thân thiện và Draco rất biết ơn vì điều đó. Anh biết cô đã sợ hãi thế nào khi họ đến nhà ga. Cô mỉm cười với anh trước khi quay xuống đường.

Lucius đã ngồi trên ghế sofa khi Draco trở lại căn hộ. "Cô Granger?" Đôi mắt ông cẩn trọng mặc dù không dễ chịu.

Draco đứng thẳng người. "Blaise sẽ có mặt ở đây vào cuối ngày hôm nay, khi cậu ấy đến con sẽ đi lấy quần áo và một vài đồ đạc của cha. Khi hai tháng kết thúc, cha có thể quay trở lại Thái ấp."

Lucius nhìn quanh căn hộ. "Tại sao bây giờ con không sống ở đó?"

"Con cần một cái gì đó khác biệt." Anh không đến thăm Thái ấp kể từ khi mẹ mình mất. Ký ức của bà đầy hành lang, khiến mỗi khoảng khắc ở đó gần như không thể chịu đựng nổi.

Cha anh nhìn mặt đất trước khi quay lại nhìn Draco. "Ta hiểu." Đôi mắt xám lạnh lùng của ông nheo lại. "Cô Granger?" Ông lặp lại.

Draco hít một hơi thật sâu. "Cô ấy đã rất tốt bụng trong những năm qua và đã giúp con vượt qua những thời kỳ khó khăn."

Cha anh khụt khịt. "Nhưng cô ta? Cô ta không phải là một thuần chủng. Cô ta thậm chí còn không phải là con lai. Tại sao lại là cô ta?"

"Cô ấy có năng khiếu phép thuật hơn hầu hết máu thuần chủng và cô ấy là một lương y vô cùng tài năng. Cô ấy đóng một vai trò quan trọng trong việc chữa khỏi một đợt bùng phát bệnh truyền nhiễm gần đây trong cộng đồng phù thủy."

Lucius vẫn giữ nguyên nét mặt thờ ơ. "Chúng ta có thường xuyên gặp cô ta không?"

"Cô ấy đề nghị đến làm bữa tối mỗi tối cho cha. Thưa cha, đây là một sự hy sinh rất lớn đối với cô ấy. Cô ấy làm việc rất chăm chỉ và thường không có năng lượng để tự làm thức ăn. Hãy cố gắng tỏ ra lịch sự với cô ấy. Con sẽ làm cho cha một ít trà. "Draco bắt đầu bước vào nhà bếp và chỉ dừng lại ở cửa. "Và cha, không có gì phải thắc mắc về điều đó, nó đã và sẽ luôn luôn là cô ấy."

Continue Reading

You'll Also Like

62.6K 4K 15
"Đôi mắt đẹp, ám ảnh của hắn..."
405K 39.7K 200
{PHẦN 1: chương 1-197} - Tác giả: Sơn Hữu Mang Đình - Trans: Thủy Tích Thanh Thanh - Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Xuyên thư, Giới giải trí, Thương chi...
28.9K 2.3K 31
Năm thứ sáu, một năm không hề dễ dàng đối với tất cả những ai đang ở Hogwarts khi tất cả Tử thần Thực Tử hay Voldermort đều đang có những động thái m...