-o-
Nhắm mắt không được bao lâu, cậu lại mở mắt ra.
Mikey liên tục cọ cọ phía sau lưng, hơn nữa tay cũng bắt đầu không an phận. Cậu vốn nghĩ làm như không biết, nhưng quấy rối rõ ràng thế này, nếu như ngủ được mới là chuyện lạ.
"Anh đừng xằng bậy nữa. Nhanh nghỉ ngơi đi!" Cậu nói.
"Không sao, em mệt thì cứ nghỉ sớm đi, không cần để ý anh"
Cậu không hề muốn để ý hắn! " Anh như vậy tôi sao ngủ được chứ!"
Mikey ngữ khí vô tội đáp lại: "Như vậy a~ Nhưng anh rất khó chịu!"
"Không thể nào!"
Takemichi lập tức nói: "Mặt của anh căn bản là không thể đau được nữa! đã lâu như vậy rồi!"
"......" Mikey đầu tiên là không nói gì, sau đó nói.
"Anh đúng là đau nha, bất quá, không phải mặt đau mà là ở đây đau a!" nói xong Mikey lập tức kéo tay của cậu ấn xuống dưới thân hắn sờ soạng.
Takemichi nhất thời ngây dại, nơi đó cứng lên rồi! Rõ ràng cái gì cũng không có làm nha.
"Anh đi đâu thế?"
Mikey buông tay cậu, bước xuống giường "Em không thấy anh nên đi tắm sao?"
Mikey nói: "A, hay là em nghĩ không tắm tốt hơn?" sau đó lộ ra một bộ dáng tươi cười đến quỷ dị.
Cậu lập tức cự tuyệt: "Anh mau đi tắm đi!" Mikey thất vọng....
Một lát sau, Mikey thân thể nhẹ nhàng khoan khoái quay lại phòng. Cậu tuy rằng mắt đang nhắm, nhưng cũng không nhịn được mà lén quan sát hắn.
Tóc ướt mềm rủ xuống mặt Mikey, nhìn hắn thật khác lúc bình thường. Đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hòa rất nhiều. Kì thực hai ngày nay từ lúc hắn đến nghĩa trang về đã có điểm khác rồi, chỉ là cậu tìm không ra từ cụ thể để hình dung.
"Đẹp trai đến mức muốn nhìn lén anh sao?.....có thể quang minh chính đại nhìn a." Mikey đột nhiên nói.
"....." mất mặt quá mà, đã nhìn lén còn đờ ra nữa "Không, không có!" Takemichi lắc đầu biểu thị không hề nhìn lén hắn.
"Không có thì không có vậy!"
"Anh không sấy tóc sao?" cậu hỏi.
Mikey lắc đầu: "Một lúc nữa sẽ khô, anh xem tư liệu một chút, xem xong rồi lại đâu vào đấy ngay."
Nói xong Mikey đem khăn mặt ẩm ướt ném sang một bên, đi lên giường rồi mở máy tính. Xem ra công việc của Mikey thật sự rất gấp, nhưng hắn vẫn về tảo mộ, chỉ riêng điểm này đã khiến cậu nghĩ Mikey không phải là con người lãnh đạm, chí ít hắn rất thương mẹ của mình.
Hoặc không, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bị tiền tài chi phối mà thôi. Sau này nhất định không được dạy Kan thành tính tình ác liệt như vậy! Cậu âm thầm hứa với lòng mình.
Mikey không kiên nhẫn lắc đầu phe phẩy mấy lọn tóc ướt, Takemichi đành xuống giường đi tới phòng tắm.
Mikey nhìn vật trong tay cậu, cười: "Anh không thích, đau da đầu lắm, trừ phi cần, còn lại anh toàn để tóc khô tự nhiên!"
Cậu vừa nghe, lẽ nào mùa đông cũng để tự khô?
"Như vậy không được! Về sau già sẽ rất đau đầu" Cắm phích cắm, ấn nút, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của máy sấy. Mikey nhìn cậu sấy tóc cho hắn, lập tức liền muốn đứng lên.
"Anh cứ làm việc của anh đi! Một lát sẽ xong thôi" Cậu nói.
"Umh" Mikey thâm ý liếc mắt nhìn cậu.
Sau đó Mikey tiếp tục công việc, còn Takemichi tiếp tục sấy tóc cho hắn. Từng đợt gió ấm áp trong phòng xuất hiện, tóc Mikey nhanh chóng khô.
"Được rồi!" cậu nói, mái tóc được sấy khô giờ cực kỳ mượt, sờ lên rất thích, rõ ràng hắn không hề dùng qua sản phẩm bảo dưỡng gì cả, thật làm cho người ta ước ao.
Mikey quay đầu: "Nhanh vậy a!"
"Máy sấy đương nhiên là nhanh rồi! Lẽ nào cho tới giờ anh chưa từng dùng qua?" Mikey nói thật kỳ quái.
"Cũng không phải, đương nhiên là có dùng qua, có điều mỗi lần dùng da đầu đều đau nhức chết đi được, đụng vào là thấy khó chịu!" Mikey tựa hồ nhớ tới cái gì, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Cậu nhìn biểu tình Mikey, thấy thật khó hiểu, máy thì để ra xa, còn tóc thì dùng tay lộng, làm sao đau nhức được?
"Hơ, em làm dễ chịu hơn, sau này chuyện sấy tóc giao cho em!" Mikey đắc ý nói.
Cậu sửng sốt, "Hả? Oh!" Thấy cậu đáp ứng, Mikey cười đến sáng lạn.
"Anh cũng sắp xem xong rồi, em đi ngủ trước đi."
Takemichi có chút không muốn ngủ, vừa mới tỉnh lại, lại làm thêm vài chuyện, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan, nhưng Mikey còn nói.
"Nếu không em chờ anh mấy phút, chúng ta còn có thể làm cái khác......." Hắn nói còn chưa xong cậu liền xoay người ngủ!
Thấy hành vi như dự đoán của Takemichi, Mikey sờ sờ tóc, lại tiếp tục làm việc của mình. Nương theo tiếng hô hấp nhè nhẹ cùng tiếng gõ phím, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
———
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Takemichi theo đồng hồ sinh học bình thường tỉnh dậy. Đồng hồ báo thức vừa hướng bảy giờ, cậu đứng dậy thay quần áo.
Mikey ngủ rất trầm ổn, xem ra tối qua hắn đi ngủ cùng không sớm.
Một nửa khuôn mặt của hắn vùi vào gối, nửa còn lại bị tóc rơi lả tả che khuất, mang theo một chút trẻ con. Nhưng nếu hắn tỉnh lại thì tuyệt đối không thể có thứ gọi là 'tính trẻ con' tồn tại!
"Lần thứ hai phát hiện em đờ ra khi nhìn anh. Hiện tượng lạ nha"
Cậu giật mình, Mikey tay phải để trên gối, bàn tay thì đang chống lấy mặt, gối bị hắn đè đếm lõm thật sâu.
"Anh tỉnh dậy khi nào?"
"Sớm tỉnh, bất quá nhìn em còn đang ngủ nên chợp mắt một chút!"
A, thật ngoài dự liệu nha! Hắn cư nhiên còn thức dậy sớm hơn mình: "Anh ngủ lúc nào vậy?" cậu hiếu kỳ hỏi.
Mikey trầm ngâm một hồi: "cũng không nhớ kĩ, tập trung xem cái gì đó đến khi buồn ngủ thì đi ngủ thôi."
Bình thường lúc cậu dậy chuẩn bị bữa sáng cũng đã thấy Mikey ở trên bàn cơm rồi, công ty Mikey hơi xa khu biệt thự, Mikey lại là người làm việc có quy tắc, tỷ như nếu không có việc ngoài ý muốn hắn sẽ không bao giờ đi làm muộn. Nên thời gian ngủ của hắn đã hao hụt rất nhiều.
"Anh có muốn ngủ tiếp một chút không?"
"Không được, chúng ta dậy thôi!"
" A!" Takemichi kinh hô một tiếng, Mikey đột nhiên để tay trên lưng cậu.
Mikey cũng bị cậu làm giật mình nói: "Phản ứng thế là sao!"
Takemichi xấu hổ cười, chỉ là đầu óc không theo kịp phản xạ cơ thể thôi a.
"Quên đi, không tính toán với em nữa, sau này sẽ quen, umh, sau này sẽ tập làm quen nhiều thứ khác!" Mikey vừa nói vừa gật đầu.
"......" muốn mình nói cảm ơn sao?
———
Buổi tối ngày hôm sau, bọn họ rốt cuộc trở về. Chuyến đi rất bình an, không gặp một chút bất trắc gì. Nhưng liên tục vài ngày tàu xe như thế này khiến cậu có chút không thích ứng.
Về tới biệt thự, tuy rằng cậu rất muốn như cũ gọi nó là tòa thành! Thế nhưng lúc cùng Mikey nói chuyện phiếm lỡ nói ra bị hắn cười, cười đến khi cậu gần cảm thấy tự ti thì Mikey mới miễn cưỡng ngừng cười..... từ đó Takemichi cũng không nhắc lại nữa.
Bọn họ vừa đi vào, người hầu đã ôm một khối nho nhỏ được gói thật kỹ đem ra. Nhìn bộ dạng của nó, hẳn là ngủ đến giờ chưa dậy rồi.
Mikey rất hăng hái niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cậu ôm đứa nhỏ đưa cho hắn, nói đừng đánh thức nó, rồi chuẩn bị đi tắm.
"A cũng nên nói Emma đưa Kan về thôi. Thằng nhỏ cứ đòi về mãi, nói em bệnh thế nào! Nghe Emma nói chị ấy sắp bị làm phiền chết đi rồi...." Mikey nói, cước bộ của cậu liền dừng lại.
"Còn đứa nhỏ này thì nói thế nào......."
"Có gì đâu, nói là em trai của nó thôi!"
Cậu đương nhiên biết đây là em trai của nó, chỉ là.....
"Đừng lo, anh sẽ nói với nó đây nhận nuôi là được!" Có lẽ giải thích như vậy là tốt nhất.
Mikey quả nhiên làm rất nhanh chóng, khi cậu vừa tắm rửa xong, hắn cũng đã gọi điện thoại thông báo cho Emma rồi, ngày mai sẽ đưa Kan về.
"Sao thế?" Takemichi nghi hoặc hỏi, từ lúc đưa cậu vào phòng đến giờ Mikey vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu không khỏi hoài nghi có phải mình vẫn còn dính xà bông hay không.
Mikey kéo cậu qua, vì khí lực lớn khiến Takemichi mất đà dựa vào trong người hắn, hắn nghiêng cơ thể, hai người thuận thế mà nằm xuống. Cậu thấy không ổn liền vội vàng đứng dậy, nhưng Mikey phía sau lại ngăn cản khiến cậu vô pháp nhúc nhích.
"Buông ra!" thân thể dường như lại bị chuyện hai ngày trước làm đau.
Mikey không nghe còn đưa mặt lại gần hơn, khuôn mặt cậu cảm nhận được từng đợt hơi thở phả vào. Takemichi toàn thân cứng ngắc, lúc này mới phát hiện hai người rất gần nhau!
Từ sau ngày tiếp xúc thân mật đó, hắn cũng không còn kiêng nể gì nữa, thái độ nhún nhường của hắn cũng biến mất không còn dấu vết!
"Đừng, đừng mà......."
"Sao vậy?" Mikey dùng vẻ mặt vô tội hỏi.
"Hay là có chỗ nào đau nhức? anh giúp em nhìn, thuận tiện bôi thuốc luôn!"
Mắt thấy Mikey chuẩn bị cởi dây lưng áo ngủ, cậu vội la lên: "Không có, không có đau gì hết!"
"Thực sự không đau?" Mikey như là không tin tưởng.
"Thật sự, không đau!"
"Vậy thật tốt quá, anh vốn dĩ đang lo em đau chỗ nào, hôm nay lại làm không được!"
Vốn dĩ.....chứ không phải là dự định bây giờ của hắn sao?
"......" Takemichi vừa định mở miệng nói, Mikey đã đè mạnh cậu trên giường.
Quần áo đều đã bị cởi xuống, tay Mikey cũng đã đặt ở nơi không nên đặt rồi, cậu với lấy hy vọng cuối cùng.
"Anh ngày mai còn phải đi làm a! Nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn...." Mikey đột nhiên dùng miệng ngăn lời cậu nói.
"Yên tâm! Tinh lực của anh tốt lắm, cho dù có thức qua đêm, ngày hôm sau vẫn không có gì!" Một câu nói liền phán án tử hình cho cậu.
Tay Mikey chen vào hậu đình vẫn còn sưng đỏ, cậu hít một hơi lạnh, bị Mikey nghe được, hắn lật người cậu lại, sau đó không để ý Takemichi giãy giụa nhìn chằm chằm vào nơi đó.
"Còn có chút hồng, một hồi nữa anh sẽ bôi thuốc cho!" Vừa nói xong, tay Mikey thuận theo khe rãnh phía trước tìm kiếm.
"Không được!" cậu lắc đầu nắm tay hắn.
"Tôi không muốn anh đụng đến nơi đó! Không được..." tay Mikey đã đi tới địa phương cậu không hề muốn nghĩ tới.
"Ghê tởm lắm! xin anh đó....."
"Tuyệt đối không hề ghê tởm! Đây là nơi đẹp nhất, nhìn xem, màu sắc rất tươi, giống như trẻ con mới sinh vậy! rất mê hoặc mà......."
"Không được nói nữa, không được nói!" cậu kêu to cắt ngang lời Mikey.
Mikey mở rộng hai chân cậu, đồng thời đem chân hắn chặn lại: "Nó không hề ghê tởm! Nó cũng là bộ phận của em, không được nói nó ghê tởm, chỉ cần anh nghĩ nó đẹp là được rồi, trong mắt anh cơ thể em là hoàn mỹ nhất!"
.....đúng thế, Mikey lúc đầu cũng là hứng thú với cơ thể cậu.
"Nếu như tôi làm phẫu thuật, anh có đúng hay không sẽ nghĩ tôi cũng bình thường như những người khác....." nếu không còn thân thể này, sẽ mất luôn hứng thú của anh?
Sẽ đối xử với tôi như những kẻ khác, rất nhanh mà chán ghét....câu nói kế tiếp cậu không dám hỏi ra.
Động tác của Mikey bỗng trở nên nhu hòa rất nhiều, "Em hiểu lầm rồi, nếu như là anh ham nhục dục, anh căn bản sẽ không cho em đi phẫu thuật. Được rồi, tuy rằng đúng là anh thực thích ôm em, thế nhưng không phải vì cơ thể em đặc biệt. Dù ban đầu có gì đi nữa thì bây giờ cũng sẽ không! Em không cần để ý chuyện vụn vặt đó."
Takemichi nhìn hắn, vừa nãy cậu thật sự lo lắng hắn sẽ thừa nhận điều cậu nói! Thật may, hắn không có.
Ngực đã nhẹ đi rất nhiều, chỉ là....
"Anh mau ra đi!" cậu khó chịu nói, ngón tay Mikey lại xâm nhập phía trước!
Mikey không để ý đến, cho thêm một ngón tay vào, hai ngón tay ở bên trong mở rộng.
"Chỉ một lần thôi!"
"Không được! Anh, anh từ phía sau đi....." cậu lắp bắp nói.
Chỉ cần khiến Mikey lấy tay ra, đừng hứng thú với phía trước thì dù nói muốn cậu dùng miệng giúp hắn giải quyết cậu cũng đồng ý!
"Không được! phía sau đỏ hết rồi, làm nữa thì sẽ bị thương."
"Vậy thì đừng làm nữa, tôi lấy tay giúp anh, không, dùng miệng cũng được!" Takemichi hoảng loạn nói.
Mikey vô cùng kinh ngạc. Vì trước đây hắn cũng từng bức cậu khấu giao, nhưng Takemichi lại tại chỗ phun ra, khiến hắn vô cùng tức giận. Nhưng dù tức giận, Mikey sau này cũng rất ít khi ép cậu làm lại việc đó.
"Không phải em không quen sao?"
".....vậy anh đừng làm nữa a!" cậu giãy dụa, muốn đẩy người hắn ra, cho dù có phí công Takemichi vẫn không ngừng nỗ lực, chỉ là, làm như vậy càng khiến Mikey thêm khó chịu!
"Em rốt cuộc là cố chấp cái gì?" Mikey nói.
"Anh đương nhiên không biết là cố chấp cái gì!" tuy rất muốn nói ra, nhưng cậu cũng im lặng, thói quen giữ trong lòng đã ăn sâu vào cậu rồi.
Mikey nói: "Anh đã nói đến thế, sao em vẫn....." ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ.
Căm ghét nó đã trở thành bản năng của Takemichi, đâu thể nào chỉ vì nói mấy câu có thể chuyển sang thích nó, hắn không hiểu.... Nhưng cậu bỗng nhớ đến ngày phẫu thuật cũng gần tới rồi.
"Chỉ một lần.....một lần thôi......" cậu thỏa hiệp.
Vừa nói xong, Mikey rút ngón tay của mình ra, cậu còn tưởng hắn định dừng lại, nhưng đột nhiên lại bị vật cứng rắn như lửa xỏ xuyên, Takemichi nhất thời mềm nhũn, nằm ngửa trên giường. Mikey từ phía sau chế trụ thắt lưng cậu, đem hạ thể cả hai kết hợp chặt chẽ một chỗ.
Động nhỏ bị lấp đầy, cậu không dám cố sức, sợ sẽ đụng đến nơi đó, chỉ có thể há miệng thở dốc. Mikey lại hàm trụ hầu kết của cậu khiến cậu có cảm giác thở không thông.
"Buông ra.....buông ra......" cậu cầu xin, không biết là xin hắn buông cổ họng của mình hay là thắt lưng nữa!
Mikey vẫn thấp giọng nói: "Nhịn một chút, một chút nữa!"
.....
Mikey quả nhiên tuân thủ lời nói, chỉ làm một lần, nhưng dù thế Takemichi vẫn không cảm thấy may mắn gì, vì do chỉ có thể làm một lần, Mikey liền dùng hết sức, tận lực mà làm cậu.
Kết quả hôm sau cậu đành phải nằm trên giường, nhận ánh mắt trêu tức của Emma.
"Bệnh của ba ba còn chưa hết sao?!" Kan ngây thơ hỏi.
"...."
"Không phải, ba ba cháu a, là lao lực quá độ!" Emma đầy dụng ý nói, càng nói càng tăng thêm trọng âm ở phía sau.
"oanh" một tiếng, khuôn mặt cậu như xuất huyết! Cũng may là Kan không hỏi gì thêm nữa!
"Chị xuống pha ly cà phê đây! Aizz....không phiền các người "phụ tử tình thâm" nữa!"
__________