"Thứ 7 tuần này, thầy có hẹn, em có muốn đi cùng không?"
Đưa mắt qua nhìn người thầy đang chăm chú lái xe, nhìn một hồi mới mở miệng trả lời.
"Uhm..."
"Vậy tối thứ 7 thầy qua rước em nhé, không cần chuẩn bị quá chỉnh chu đâu, mang đồ đơn giản một chút cho thoải mái, vì cuộc gặp mặt này không quá quan trọng."
"Ư-ừm..."
Cô chỉ biết gật đầu nghe theo, không đặt thêm câu hỏi gì nữa.
___________
Tối hôm thứ 7, thầy đã qua rước cô như lời đã nói, đúng thật cô ăn mặc rất đơn giản, thoải mái, không kém phần năng động. Vừa trông thấy cô, còn cảm thấy thật dễ thương nữa.
"Em mau lên xe đi, sẵn tiện dẫn em đi ăn tối."
Cô lên xe và được thầy chở tới chỗ hẹn để gặp mặt với vị tiểu thư kia. Nơi tới là một nhà hàng, nắm tay cô bước vào trong, cô đi phía sau của thầy, chỉ đứng nép qua một bên vì thân người nhỏ bé nên bị thầy che gần hết.
Vị tiểu thư kia đặt bàn sẵn và ngồi chờ thầy tới, khi vừa nhìn thấy đã hớn hở chạy tới, khuôn mặt vui vẻ với nụ cười trên môi, cô ta chọn một chiếc đầm sang trọng không kém phần tinh tế, trên người cô được chuẩn bị kĩ càng từ trang sức tới tóc và lớp trang điểm trên khuôn mặt rất chỉnh chu.
"Anh Khôn...em chờ anh lâu lắm rồi đó."
Cô ta nắm lấy tay thầy Khôn và dẫn tới bàn cô đã đặt trước, trên bàn có nến và hoa. Để ý kĩ xung quanh không có một khách hàng nào, nguyên nhà hàng đã bị cô ta bao hết, cô ta cũng đã thuê nhà hàng chuẩn bị không khí thật lãng mạn chỉ dành cho hai người như một cặp tình nhân vậy.
Vừa mới nắm được chốc lát, thầy mạnh tay dứt khoát kéo tay của mình khỏi đôi tay cô ta. Lực khá mạnh khiến cô ta hơi mất thăng bằng ngã ra phía sau một chút, theo hướng đó, cô nhìn thấy Tấn đứng nép sau lưng thầy, tay cô và tay thầy nắm chặt lấy nhau. Hơi bàng hoàng đứng sững người lại, đôi mắt hơi trợn nhìn về phía thầy.
"Chuyện này là...?"
"Ngồi vào bàn đi, có chuyện gì tôi với cô giải quyết."
Nhanh chóng dẫn Tấn vào bàn ngồi, chọn cho cô chiếc ghế, đặt sát bên mình, chu đáo kéo ghế, mời cô ngồi vào. Vị tiểu thư kia cũng theo lời thầy mà ngồi vào bàn, đối diện với hai người.
"Cô ta là ai vậy, anh Khôn?"
"Là vợ chưa cưới của tôi!"
"Vợ chưa cưới...? Nhưng anh với em...thì sao?"
"Tôi với cô chẳng có gì cả."
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía Tấn.
"Người phụ nữ này sao? Là vợ chưa cưới của anh?"
"Đúng."
"Cô ta hơn gì em chứ? Trông thật tầm thường, còn nghèo nàn nữa. Em còn không bằng cả cô ta?"
Tấn nhìn vị tiểu thư kia với ánh mắt phẫn nộ, cô khó chịu cáu gắt khi bị hạ thấp như vậy, nhận thấy vẻ tức giận trên khuôn mặt nhỏ của cô, thầy liền lên tiếng.
"Cô đừng nói nữa, cô sao có thể so sánh với cô ấy được chứ, tầm thường nghèo nàn hay không, thì liên quan tới cô sao? Quan tâm làm gì thế?"
"Anh Khôn à...không phải chúng ta đã từng quen biết nhau từ lúc còn nhỏ, từng rất thân với nhau sao? Tại sao bây giờ anh nói những lời này với em?"
"Tôi với cô đúng thật là quen nhau từ lúc nhỏ, nhưng từng thân thiết thì chưa, mong cô đừng nói những lời thiếu sự thật như vậy."
Vị tiểu thư kia nhìn thầy hồi lâu, không biết nên đáp trả như nào, rồi liếc nhìn Tấn với ánh mắt khinh bỉ, cười nhếch mép khó hiểu.
"Chúng ta quen nhau từ rất lâu rồi, đâu ra một ả phụ nữ tầm thường chen chân vào? Anh còn tỉnh táo không vậy? Bị một ả tiện nữ này quyến rũ, trông kìa khuôn mặt này chuyên đi đào mỏ, cũng không phải là mới vào nghề đâu, trông cũng chuyên nghiệp lắm đấy."
Giọng nói gợi đòn cùng khuôn mặt tỉnh bơ, có phần nóng giận, một đòn chí mạng đánh vào lòng tự tôn của Tấn, lúc này cô nhịn hết nổi định lên tiếng quát lớn. Bị thầy kéo tay ngăn lại, cô nhìn thầy hoài nghi.
"Mong cô cẩn trọng lời nói, tôi dẫn cô ấy tới đây chỉ để bàn chuyện chứ không phải để cô sỉ nhục cô ấy. Nếu không nói được gì hay ho thì tốt nhất đừng nói tiếp, ngậm miệng vào. Còn chuyện giữa tôi và cô, hôm nay nói một lần cho xong, tôi sẽ không cưới cô thế thôi."
Giọng nói chính trực, thái độ bình tĩnh, lời nói tuy nhẹ nhàng mà mang tính nhắc nhở, mỉa mai không hề kém cạnh những lời nói khó nghe mà cô ta vừa thốt ra. Khiến cô ta đứng hình mất mấy giây mới lấy lại được bình tĩnh của mình.
"Anh...Khônnn...? Anh nói gì vậy? Tại sao lại không cưới em chứ? Không phải giữa hai ta đã có hôn ước rồi sao? Với lại nếu anh không cưới em thì cha em sẽ hủy cái hợp đồng này đó, cha anh sẽ không chấp nhận chuyện này đâu."
"Chuyện đó tôi sẽ giải quyết riêng với ba của mình, không cần cô chen vào."
Bị nói cho không còn lời gì để đáp lại, cô ta im miệng mà cuối đầu tỏ vẻ đáng thương, thấy tay thầy đặt lên bàn, đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nghiêm túc nói chuyện với cô ta, cô ta nhanh chóng lấy tay mình nắm lấy đôi tay đan vào nhau đặt trên bàn của thầy.
"Anh Khôn à...nhưng mà..."
Chưa kịp dứt lời, thầy đã nhấc tay mình khỏi tay cô ta thật nhanh. Tấn nhìn theo từng cử chỉ của thầy, tay thầy nắm lấy tay cô ra hiệu đánh dấu người tình của mình, muốn cô ta trước mặt biết mình là 'hoa đã có chủ'.
Khi không lại bị người thầy rủ tới một nhà hàng, lại bị ăn một cục tức chà bá, cô còn chưa kịp đáp lại thì những chuyện sau đó khiến cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc mình đang làm gì ở đây. Thầy Khôn sau khi nắm lấy tay cô, lên tiếng có phần lớn giọng:
"Mong cô chú ý cử chỉ, đừng có làm điều bậy bạ trước mặt vợ tôi, cô ấy không thích đâu."
Cô ta trước mặt hai người mà nũng nịu, sắp khóc tới nơi rồi mà ra sức cầu khẩn. Sau khi bị dựt tay ra, cô ta không nhịn nữa mà khóc nấc lên một cách trẻ con.
"Hic...anh Khôn...à, anh Khôn...anh khác xưa quá...lúc trước anh không phải rất thương Lôi Lôi này sao? Chúng ta đã bên ngày từ lúc còn rất nhỏ, vậy tình cảm giữa chúng ta là gì đây?...hic...hic..."
"Tôi chỉ xem cô như một đứa em gái, không hơn không kém, xin cô giữ chút tự trọng."
Đường đường là một tiểu thư cao quý, gia tộc giàu có lại đi xin một chút tình cảm của một người đàn ông, xung quanh cô ta không hề thiếu đàn ông, sao lại nhất mực bám lấy Khôn như vậy chứ, thật khiến người khác nhìn vào mà khó chịu. Không khác gì hạng phụ nữ hèn hạ, hạ đẳng đi quyết rũ đàn ông khác vậy, thật không ra thệ thống gì cả.
Cô ta bỏ hết tự tôn bản thân của mình xuống, xin xỏ chút tình cảm của một người đàn ông trước đây từng vô tâm với tất cả, nhưng lại dễ dàng động lòng với một cô gái nhỏ bé như vậy, thật thì trong lòng vị tiểu thư kia thật khó hiểu biết chừng nào. Vừa ganh tị vừa không phục.
- còn tiếp -
_________________________
Sắp có "drama" để hóng rồi 🤣🤣