[HP][DraHar] Chuyến tàu xuyên...

By htphung2000

52.1K 5.6K 250

Sau trận chiến đó, Harry trong lòng nặng nề, ngồi lên chuyến tàu thời không, quay về thời điểm 7 năm trước, k... More

Chương 1: Sự khởi đầu của tất cả
Chương 2: Vì tôi mà đến
Chương 3: Sẽ có ngày đó
Chương 4: Slytherin không bao giờ thiếu "diễn viên"
Chương 5: Sự hình thành ban đầu của "nhóm ba người"
Chương 6: Không nỡ bỏ "kẹo dẻo"
Chương 7: Từ đầu tới cuối chỉ có cậu
Chương 8: Họ sẽ không nhớ đâu
Chương 9: Những thứ gì đó trong phòng thay đồ
Chương 10: Trận đấu Quidditch
Chương 11: Mối đe dọa từ Slytherin
Chương 12: Đây là "bạn" của Slytherin
Chương 13: Quà Giáng sinh
Chương 14: Điều mong muốn nhất ...
Chương 15: "Gương", "Mộng"
Chương 16: "Ron" nóng nảy
Chương 17: "Harry" - người thích chạy đến Slytherin
Chương 18: 40 điểm
Chương 19: "Lời tiên tri" không thể buông tay
Chương 20: Hòn đá phù thủy
Chương 21: Tôi đây ...
Chương 22: Gặp lại Pansy
Chương 23: Sinh nhật năm nay không tệ
Chương 24: Không thể là "Harry
Chương 25: Nhật ký của Tom
Chương 26: "Hộ độc tử" - Lucius
Chương 27: Không thể đến được nhà ga
Chương 28: Một cách khác để đến Hogwarts
Chương 29: Chữ ký
Chương 30: Các nhà khác không có Harry
Chương 31: Snape khẩu thị tâm phi
Chương 32: Chua
Chương 33: "Giết chóc" bắt đầu
Chương 34: Người thừa kế
Chương 35: Gián điệp
Chương 36: Tôi không đơn độc
Chương 37: Xà lão khang
Chương 38: Hóa ra chúng ta "thân bất do kỷ"
Chương 39: Không, ngươi sai rồi
Chương 40: Thích Harry
Chương 41: Nhật ký của Tom
Chương 42: Ở trong Phòng chứa bí mật mãi mãi
Chương 43: Phòng chứa bí mật
Chương 44: Cảnh báo cuối cùng
Chương 45: Cách ăn bánh mới
Chương 46: Xung đột giữa Lucius và Draco
Chương 47: Cậu có thể kiên định chọn tớ một lần nữa không
Chương 48: Làm ơn để lại cho tớ một chỗ
Chương 50: Giám ngục
Chương 51: Vậy là anh ấy có người khác rồi
Chương 52: Tôi sẽ nói với cha tôi
Chương 53: Hung tinh
Chương 54: Tôi vẫn nói câu đó
Chương 55: Mất mặt ở lớp Độc dược
Chương 56: Tư cách
Chương 57: Tình hữu nghị "đồng sàng cộng chẩm"
Chương 58: Mù có chọn lọc... chỉ là thao tác cơ bản
Tạm dừng

Chương 49: Một Draco khác

558 58 5
By htphung2000

Harry trực tiếp ngủ đến chín giờ sáng hôm sau, thành công cứu được hai buổi ăn, cũng không có người tới gọi cậu, chủ yếu là bởi vì trạng thái của Harry trông thực sự... đáng sợ, tất cả đều đồng ý nên để cậu ngủ một giấc thật ngon thì tốt hơn.

Harry cảm thấy dễ chịu hơn sau một đêm ngon giấc, Hermione có thú cưng của mình, một con mèo rừng, Crookshanks.

Harry xuống lầu nghe Ron và Hermione cãi nhau, Harry không dám nói gì.

"Hermione! Tớ cảnh cáo cậu! Giữ nó tránh xa Scabbers nếu không tớ sẽ biến nó thành ấm trà!" Ron vô cùng tức giận nói. Scabbers đã ở nhà Weasley được 12 năm và là một chú chuột bị mất một tay. Nhưng Harry biết rằng chính Animagus, Peter Pettigrew, người được gọi là "bạn bè" đã phản bội cha mẹ của Harry.

Hermione nói: "Nó là một con mèo, Ron. Nó được gọi là Crookshanks và bản tính của nó là vậy, trời sinh nó đã vậy."

"Cậu gọi nó là mèo à? Thật nực cười, tớ nghĩ nó là một con lợn lông dài." Ron ôm Scabbers và nhìn con mèo trong vòng tay Hermione với vẻ ghê tởm.

"Con chuột xấu xí của cậu giống như cái bàn chải đánh giày mà cậu còn nói chuyện của người khác." Hermione không hề tỏ ra yếu thế, Hermione nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đang nằm ngoan ngoãn trong tay mình, "Không sao đâu, Crookshanks, chúng ta không quan tâm đến cậu nhóc xấu xa này."

Ron đang định nói gì đó, lại vô tình liếc lên: "Harry."

Hermione cũng quay đầu lại nói: "Harry... cậu tỉnh rồi."

Harry bước xuống cầu thang, chưa kịp nói chuyện với Ron và Hermione thì ông Weasley đã đến ôm vai Harry, sau đó nhìn Ron, Hermione nói: "Ta phải mượn Harry của các con một lát, có một số việc ta phải nói với Harry". Ông Weasley kéo Harry vào một góc nhỏ.

"Harry, có những người ở Bộ đã cực lực phản đối việc ta nói cho con biết điều tiếp theo. Nhưng ta nghĩ con nên biết sự thật, Harry", Ông Weasley nhìn Harry một cách nghiêm túc, "Con bây giờ đang gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm, đó là lý do tại sao Bộ đang tìm kiếm con."

"Vâng, ý bác là Sirius Black?" Harry đẩy kính, thực sự cậu không muốn nói về chuyện này quá nhiều, bởi vì cậu không có cách nào để bênh vực người cha đỡ đầu thân yêu của mình, chỉ có thể nhìn mọi người lầm tưởng Black là kẻ sát hại cha mẹ Harry và để cho kẻ sát nhân thực sự thoải mái được họ nuôi như thú cưng.

"Ồ, có vẻ như con đã biết gì đó, con biết bao nhiêu về Sirius Black?" Ông Weasley đặt tay lên vai Harry.

"Con chỉ biết những gì được viết trong các tờ báo," Harry nói một cầm chừng, sợ mình lỡ miệng nói ra gì đó.

"Đúng vậy, hắn ta đã vào đó trước khi con có thể hiểu chuyện (ám chỉ Azkaban), con có biết tại sao hắn ta trốn thoát không?"

Harry ngơ ngác nhìn ông Weasley, cậu không biết nên trả lời như thế nào, cậu không muốn nói ra những điều giả dối trái với lòng mình.

Thấy Harry không nói gì, ông Weasley đoán rằng Harry không biết và tiếp tục: "Mười ba năm trước, khi con ngăn cản... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, Black đã mất tất cả những gì hắn có, và bây giờ, hắn ta vẫn là một tín đồ trung thành của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó. Vì vậy, trong mắt hắn, trở ngại lớn nhất chính là con..."

"Vậy... Bộ Pháp thuật nghĩ rằng hắn trốn thoát để loại bỏ... chướng ngại vật là con?" Harry cảm thấy trong lòng có chút hối hận khi nói ra điều này.

"Đúng vậy, trước khi Black bị bắt, Harry", ông Weasley nhìn Harry nghiêm túc hơn, "Con phải cẩn thận và chú ý đến bất kỳ tiếng chuông, tiếng còi nào, một người điên cuồng và nguy hiểm như hắn ta, không ai biết được những phương pháp xấu xa mà hắn ta sẽ sử dụng. Vì vậy, đừng lang thang quanh lâu đài vào nửa đêm như trước nữa."

"Vâng..." Harry cúi đầu, cậu biết mình không thể làm được.

"Được rồi, trở về đi, hiện tại mọi người đang tìm hắn, hắn trốn không được đâu." Ông Weasley thúc nhẹ Harry về phía Ron và Hermione.

Vào buổi chiều, ba người họ đã mua đủ thứ ở Hẻm Xéo, cuối cùng thì Ron cũng có một cây đũa phép mới. Tuy nhiên, "Quyển sách quái vật" thực sự đã làm khổ họ đủ đường, may mắn thay, Harry vẫn nhớ cách đối phó với những quyển sách quái vật này -- vuốt nhẹ gáy sách trước.

"Harry, làm thế nào mà cậu biết cách làm cho nó yên lặng lại vậy?" Hermione hỏi, rốt cuộc thì đó là điều mà thậm chí Hermione còn không biết.

"Không có gì đâu, cứ coi chúng như thú cưng vậy, nếu một ngày nào đó Crookshanks tức giận, cậu chỉ cần ôm nó vào lòng và vuốt lông cho nó. Có lẽ vì tớ là Xà khẩu nên tớ nhạy cảm với động vật hơn."

Ron nhìn Harry đầy ghen tị, Harry nghĩ chắc hẳn cậu ấy đang nghĩ: Nếu mình cũng là Xà khẩu... Hermione ngờ vực gật đầu.

Họ đã trải qua những ngày cuối cùng lang thang vui vẻ trong Hẻm Xéo, Harry đã có những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng vào ban đêm, Harry luôn nghĩ đến căn phòng bừa bộn, đáng sợ và bàn tay nhuốm máu. Harry luôn giật mình tỉnh giấc, Harry đã nếm trải nỗi đau mất ngủ. Tuy nhiên, khi Ron và Hermione ở bên cậu vào ban ngày, Harry sẽ nhanh chóng quên đi những điều khó chịu đó, nhưng Harry đang cân nhắc có nên để Ron và Hermione cũng rút lui khỏi cuộc phiêu lưu cực kỳ nguy hiểm của mình hay không. Khi Harry suy nghĩ về vấn đề, cậu nhận ra... Thật ra, Harry mới là người cần những người bạn đồng hành với mình nhiều hơn là họ cần Harry.

Cuối cùng, họ lên tàu đến Hogwarts, tất cả các toa đều đã đầy chỗ ngoại trừ toa ở cuối.

Chỉ có một người đàn ông đang ngủ bên cửa sổ, người đàn ông này mặc một chiếc áo choàng phù thủy rách nát, đã được vá nhiều chỗ... Đó là Giáo sư Lupin. Harry ngồi cạnh Giáo sư Lupin, với Ron và Hermione ngồi đối diện với họ.

"Câu nói xem ông ta là ai?" Ron nhẹ giọng vì sợ đánh thức ông ấy.

"Giáo sư R.J. Lupin," Hermione thì thầm trả lời ngay lập tức.

"Sao cậu biết?" Ron ngạc nhiên nhìn Hermione, ai cũng biết Hermione biết mọi thứ, nhưng thật là... quá kinh ngạc.

Hermione nhìn Ron như một đứa ngốc: "Nó ghi trên hộp." Hermione chỉ vào giá để hành lý trên đầu Giáo sư Lupin. Có một chiếc hộp rách nát, trên góc hộp có đóng dấu tên của Giáo sư Lupin.

"Ông ấy sẽ không phải là giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám mới của chúng ta chứ." Ron có vẻ không tin tưởng vào vị giáo sư trông có vẻ khốn khổ trước mặt mình.

Hermione nói: "Hiện tại chỉ có một chỗ ở Hogwarts còn trống."

Harry khá hạnh phúc, thành thật mà nói, Harry đã thay đổi giáo viên Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám gần như mỗi học kỳ trong thời gian học ở Hogwarts. Lupin là người Harry yêu thích nhất trong số những giáo viên này.

"Tớ hy vọng ông ấy sẽ ổn sau học kỳ này, vị trí giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts giống như bị nguyền rủa vậy..." Ron nhìn Giáo sư Lupin bằng một cái nhìn thông cảm.

Hermione gật đầu đồng ý, quả thật, mỗi năm họ đều thay đổi giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám vì nhiều lý do khác nhau.

Xe lửa đi vào một con đường núi hoang vắng, bầu trời tối sầm lại, dần dần đổ mưa, đồi núi trập trùng ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo, tạo cho người ta cảm giác bất an. Họ nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, rồi kẻ trong cơn ác mộng ban đêm của Harry, Draco, xuất hiện ở cửa, theo sau là Goyle và Crabbe, những người đã lâu không ở sau anh ta.

Draco mở cửa khoang, nhìn Harry và chế nhạo: "Yo, đây không phải là cậu Potter sao? Tao còn tưởng rằng mày sẽ không dám lên chiếc xe này nữa, dù sao thì lần trước cũng không phải là một trải nghiệm hay ho gì?" Draco nói với một giọng kéo dài.

Harry nhìn Draco hoàn toàn thay đổi trước mặt, Harry biết Draco hẳn là vì chính mình mà trở nên như vậy. Draco dịu dàng, ân cần và chu đáo lúc trước đã bị chính anh ta biến hóa thành công.

"Malfoy, không phải việc của mày, cút đi!" Ron đứng dậy và rút đũa phép ra. Ron dường như đã quên rằng Draco là bạn tốt của họ. Hermione dường như cũng đã quên... bởi vì cô ấy có vẻ mặt nóng lòng muốn đánh bại Draco. Harry biết rằng chuyện này có liên quan đến cậu... Cậu đã thành công đưa mọi thứ trở lại bình thường, họ lại trở thành "kẻ thù", cậu có thể sẽ không bao giờ có cơ hội cảm nhận được sự dịu dàng của Draco nữa.

"Sao, Weasley? Tao nghe nói rằng cuối cùng cha mày cũng kiếm được một ít tiền trong kỳ nghỉ hè của mày? Có lẽ đây là lần đầu tiên mày nhìn thấy nhiều Galleon như vậy cùng một lúc." Draco quay đầu lại nhìn Ron với vẻ khinh bỉ, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai vốn có của anh đã bị biểu hiện thô lỗ này làm cho méo mó và chán ghét.

Ron đỏ mặt, trong một lúc không nói lời nào.

"Malfoy, gần đến nơi rồi", Harry nói với giọng đầy thuyết phục khi nhìn Draco.

"Malfoy? Hừ, tốt, Potter, cậu được lắm." Draco đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Harry nhìn lối đi vắng vẻ mà lòng buồn khôn tả.

"Thật là một kẻ tồi tệ và kỳ lạ", Ron giận dữ nói khi ngồi xuống.

"Được rồi, được rồi, không cần phải tức giận loại người này", Hermione nói.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tâm trạng của Harry cũng trôi theo nó.

Continue Reading

You'll Also Like

906K 77.1K 122
Tên truyện: SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ NỮ CHỦ ĐÁNH DẤU Tác giả: Tiểu Ngô Quân [Giả thiết cá nhân phải biết] A phân hóa không có hai bộ sinh khí, tất cả...
43.1K 2.8K 59
Tên: Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi! Tác giả: _TextMate_07 Thể loại: Bách hợp, hiện đại, niên hạ công, 1x1, ngọt, ngược, sủng, thụ sủng công, cuồng thụ...
954K 53.9K 173
Thể loại: cổ trang, 1x1, xuyên không, hài, HE Nhân vật: biến thái lưu manh giả danh thâm tình Cung chủ công x mỹ mạo ngoan hiền nhưng suy nghĩ thoát...
222K 17.1K 96
Văn án: Truyện phát sinh tại thời đại Tinh tế, thời điểm cuộc chiến tranh giữa liên minh nhân loại và bộ tộc Satan đến từ nơi xa xôi ngoài tinh hệ đ...