Trở lại tầng 3 của hội trường trải nghiệm EAW, Doãn Vân Y với Doãn Dục Trình liền đợi trên ghế ở lối vào của siêu tốc ảo. Nhìn thấy Vân Li, hai người đồng thời đứng lên.
Doãn Vân Y nhận lấy quần áo từ tay Vân Li: "Cảm ơn chị Vân Li."
Vân Li cười cười: "Không cần khách sáo."
Doãn Dục Trình liếc thoáng qua người phía sau Vân Li: "Phó Thức Tắc?"
Hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ có liên quan đến nhau, Vân Li hỏi: "Hai người biết nhau sao?"
Doãn Dục Trình cười nói: "Lúc còn đi học có tham gia thi đấu, có gặp qua vài lần." Doãn Dục Trình chưa thấy cảnh hai người bọn họ đến cùng nhau, nhìn thấy Phó Thức Tắc treo thẻ EAW trên ngực, chỉ coi hai người là đồng nghiệp
Sau khi Doãn Vân Y mang áo khoác vào, Doãn Dục Trình dẫn đầu mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi và Vân Y đến đây, nếu không cô dẫn chúng tôi đi dạo ở đây được không?"
Đối phương đã mở miệng, Vân Li cũng không tiện từ chối: "Được."
Doãn Dục Trình nhìn thấy bên cạnh Phó Thức Tắc đi theo, cảm thấy nghi hoặc: "Anh đi theo chúng tôi sao?"
Phó Thức Tắc coi câu hỏi này như một lời mời: "Được."
Doãn Dục Trình: "......"
Vân Li khó hiểu cảm thấy xấu hổ, cô giảm bớt không khí nói: "Nếu không mọi người chơi tàu lượn siêu tốc bên này trước nha? Cái cảm giác trải nghiệm này khá tốt."
"Chị, chị đi cùng với chúng ta không? Em muốn chơi cùng chị ạ." Doãn Vân Y chủ động mời.
Không muốn để Doãn Vân Y có ấn tượng chị gái của Vân Dã là một người khó gần, Vân Li gật gật đầu.
Mấy người đang xếp hàng, Doãn Dục Trình cùng Phó Thức Tắc đứng phía sau, anh ta nhìn Phó Thức Tắc nói: "Tôi vốn tưởng anh tốt nghiệp ở Tây Khoa Đại, sẽ tìm một công việc hơn người."
Phó Thức Tắc cũng không để ý sự mỉa mai mơ hồ trong lời anh ta nói, bình tĩnh nói: "Lần trước nghe thấy phát thanh ở Nam Lý Công, nói về chuyện tình yêu học đường?"
Doãn Dục Trình lập tức nhớ tới nội dung cuộc phỏng vấn lần đó, có chút câm nín: "Hiện tại đang đang nỗ lực, còn anh thì sao?"
Phó Thức Tắc: "Mới vừa giải quyết." Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trước mặt anh đấy"
Có hai người đang đứng phía trước, người Phó Thức Tắc nói không có khả năng là em gái anh ta.
"......"
Doãn Dục Trình miễn cưỡng cười một chút, anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng Phó Thức Tắc không cảm thấy hứng thú lắm, anh sẽ không trả lời cái gì trừ khi cần thiết.
Không bao lâu, xếp hàng đã đến lượt. Ghế ngồi của tàu lượn ảo giống với tàu lượn thật, mỗi toa có vào hàng ghế, mỗi hàng có hai chỗ.
Xem như bị tổn thương, Doãn Dục Trình không biểu hiện ra ngoài mặt, khi ngồi cạnh Doãn Vân Y lại có chút xuất thần. Phó Thức Tắc mở khóa an toàn cho Vân Li, thuận thế ngồi bên cạnh cô.
Cái hạng mục này Vân Li đã chơi rất nhiều lần, ban đầu là tới EAW để quay video phát triển, sau này đến EAW với tư cách là thực tập sinh, vì có thẻ nhân viên nên có thể vào thẳng hội trường trải nghiệm, cho nên khi không công việc nhàn rỗi, hoặc là sau khi tan tầm thỉnh thoảng sẽ đến chơi một chút.
Sau rất nhiều lần, cảm giác sốc ban đầu không còn nữa, dù đã quen rồi nhưng cũng vẫn bị hình ảnh có độ cao nguy hiểm của mắt kính VR dọa sợ.
Hình ảnh trước mắt dần dần chuyển từ dưới lên trên, sắp lao xuống từ đỉnh của tàu lượn siêu tốc.
Vân Li nắm chặt xà ngang trước mặt, cảm nhận được một cái tay khác duỗi ra, không nhẹ không nặng bao trùm tay cô, mang theo chút hơi thở trấn an.
Vào khoảnh khắc khi tàu lượn lao xuống, cô không thể phân biệt được cảm giác kinh sợ của tàu lượn siêu tốc mang đến nhiều hay là cái hơi ấm trên tay mang đến sự động tâm hơn.
Sau hai vòng của tàu lượn siêu tốc ảo, Doãn Vân Y nói phải về lớp, Doãn Dục Trình đi cùng cô ấy quay về.
Doãn Vân Y hỏi: "Chị Vân Li, khi nào thì em trả lại áo khoác này cho chị được ạ?" Vốn dĩ anh trai cô ấy có thể trả lại, nhưng bây giờ xem ra cảm giác không quá thích hợp.
Vân Li nghĩ nghĩ: "Cái áo này chị ít mặc, em học cấp 3 cũng không có thời gian, chờ Vân Dã tới tìm em rồi đưa lại cho chị."
Vân Li với Phó Thức Tắc cùng nhau đi thang máy, trong khi Doãn Dục Trình với Doãn Vân Y đi thang cuốn. Bốn người giải tán.
Doãn Vân Y đứng bên cạnh Doãn Dục Trình, mở to hai mắt hỏi: "Anh, hình như chị Vân Li có bạn trai rồi."
Doãn Dục Trình giật giật khóe miệng: "Chắc vậy."
Doãn Vân Y biết rõ cố hỏi, bổ một đao: "Lần trước anh không hỏi rõ ràng à?"
Doãn Dục Trình không muốn nói chuyện: "Đúng vậy."
Hai người ở đầu kia bước vào thang máy đứng cạnh nhau, Phó Thức Tắc vươn tay, gãi gãi lòng bàn tay cô.
Hai người nhất trí sẽ không có hành vi thân mật trong công ty, cả ngày hôm nay đều có ý thức mà vẫn duy trì khoảng cách, nay lại đột nhiên kéo gần, sợ bị đồng nghiệp phát hiện, trong lòng nảy sinh ý nghĩ kỳ dị quấy phá.
Vân Li đảo khách làm chủ, tay nâng phía trước một ít, rồi đan vào khe hở ngón tay anh, đan mười ngón tay.
Cái tay kia cũng rất phối hợp mà bao lấy cô.
Vân Li vẫn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào, qua vài giây, Phó Thức Tắc nói: "Không có bước tiếp theo sao?"
Anh không hề e lệ mà nói toạc ra, làm xáo trộn nỗi lòng của Vân Li.
Vừa vặn thang máy dừng ở lầu một, Vân Li nhanh chóng buông tay anh, vội vàng ra thang máy: "Em về làm việc đây."
Thời gian làm việc cuối cùng, trong công ty không có người tăng ca. Vân Li là người cuối cùng tan sở trong bộ phận, sau khi tắt đèn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lần sau đến EAW, sẽ là năm 2017.
Phó Thức Tắc đang đợi cô ở lối đi, anh mặc áo khoác màu xanh dương, mang mũ lưỡi trai, nghe thấy tiếng cô mở cửa liền ngẩng đầu lên.
Cổ bị khăn quàng cổ màu xám che lại.
Là cái cô đan.
Vân Li thò lại gần, chủ động dắt lấy tay anh.
Tuyết vẫn đang rơi.
Tuyết vẫn rơi, bọn họ không có dù, Phó Thức Tắc tháo mũ lưỡi trai xuống mang trên đầu cô. Tuyết đọng lại ở lầu một đã qua mắt cá chân.
Một bóng người đứng ở cửa, cầm ô. Vân Li dựa vào bên cạnh Phó Thức Tắc, không để ý tới người đó, dẫm lên tuyết an tĩnh mà đi ra ngoài.
"Đợi đã."
Bóng người đuổi theo bọn họ, Vân Li mới phát hiện là Doãn Dục Trình, trên tay anh ta xách cái túi, chắc hẳn đợi bên ngoài rất lâu, tóc cũng dính tuyết.
Anh ta rũ mắt nhìn bàn tay đan chặt, muốn nói gì đó, nhưng không mở miệng. Vài giây sau, thần sắc mới tự nhiên mà đem túi đưa cho Vân Li: "Đây là áo của cô."
"Anh không cần cố ý đến đây đâu." Vân Li ngạc nhiên nói, duỗi tay tiếp nhận.
"Không sao đâu." Anh ta nhẹ nói.
Anh ta chỉ tới xác nhận một chút.
Nói câu chúc mừng năm mới, Doãn Dục Trình xoay người rời đi, xe đậu ở ven đường, một lúc sau bóng dáng cao dài không biến mất khỏi tầm mắt. Ánh mắt của Vân Li không lưu lại nhiều, tiếp tục đi về hướng vừa rồi.
Vân Li hỏi: "Anh ta nói hai người đã biết nhau trong thi đấu à."
Phó Thức Tắc: "Ừ."
Nhớ tới bộ dáng Doãn Dục Trình vừa rồi muốn nói lại không thể, Vân Li hoang mang nói: "Có phải anh ta không thích anh lắm phải không?"
Cô coi đó là điều đương nhiên mà nói thêm: "Dù sao thì nơi có anh, anh ta nhiều nhất chỉ có thể chiếm vị trí thứ hai thôi."
"......"
Cô có chút trì độn.
Phó Thức Tắc không nói chuyện. Tháo mũ cô xuống, xoa xoa đầu cô, rồi đội lại cho cô.
Tuyết trên quảng trường bị xúc ra khỏi con đường, trải cỏ tranh tránh cho người đi đường trượt té. Đi đến trong tiểu khu, tuyết đọng khắp nơi.
"Đi theo sau anh."
Phó Thức Tắc đi ở phía trước, giày của anh lớn hơn so với Vân Li, sau khi ra dấu chân thì cho cô giẫm, giày cô cũng sẽ không vùi vào trên nền tuyết.
Khi về đến nhà mặt đã đông lạnh tê rần, Vân Li mở điều hòa, rót cốc nước nóng cho Phó Thức Tắc. Gần 6 giờ, trong tủ lạnh có rau và thịt đã chuẩn bị trước, Vân Li mang nguyên liệu vào bếp, còn chưa bắt đầu nấu ăn, Phó Thức Tắc cầm cái ly đi vào.
Anh cầm ly nước, nhưng không đi ra ngoài, dựa vào tủ lạnh nhìn cô.
Dường như nhận thấy ánh mắt của anh, Vân Li quay đầu lại: "Anh ra ngoài ngồi một lát trước đi."
Cô mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, mái tóc dài ngang vai được cô dùng dây buộc tóc sặc sỡ cột thành một chùm, để lộ cái gáy. Nước chảy theo yết hầu của Phó Thức Tắc, anh rũ mắt nhìn chằm chằm thân ảnh bận rộn kia, chiếc nơ buộc sau tạp dề, lộ ra vòng eo.
Vừa lơ đãng, nước trong ly thấy đáy, anh đặt ly sang một bên, tới gần Vân Li, ôm cô từ phía sau.
Cơ thể Vân Li cứng đờ, dùng vai phải đẩy anh, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh đi ra ngoài trước, như thế em không nấu ăn được."
Tay cô dính nước, phủ trên măng tây, đang cắt lát. Dòng nước lạnh ngắt, Phó Thức Tắc tiến lên dọc theo cổ tay cô, chỉ dừng ở mu bàn tay một hồi, liền dừng ở trên thớt.
"Anh đến giúp."
Anh không ở lại lâu, buông cô ra, tự mình dựa vào bồn rửa bên cạnh, rửa sạch rau xanh mà cô để trong đó. Lại đem măng tây trên thớt, thái rau rất ngay ngắn theo cách của cô.
Có thể nhìn ra Phó Thức Tắc rất ít nấu cơm, động tác giúp cô rửa rau xắt rau cũng hơi vụng về.
Anh cũng không cảm thấy mình đang chiếm chỗ trong bếp, lúc đầu Vân Li sợ anh nhàm chán, liên tiếp tống cổ anh ra ngoài, Phó Thức Tắc cũng chẳng thèm phản ứng.
Vân Li kêu anh lấy đồ thì anh mới động một tý, không cần thì anh liền dựa vào một bên nhìn cô.
Khi cô không làm gì còn phải thò qua tới ôm một cái mới chịu.
Một bữa nấu cơm làm cô mặt đỏ tai nóng.
Thật vất vả làm xong cơm, Vân Li xoay người nhìn về phía Phó Thức Tắc, có vẻ có chút bất mãn với anh thường xuyên quấy nhiễu.
Anh thoải mái mà dựa ở đó.
Cô đưa hai tay ra sao, định cởi tạp dề ra, Phó Thức Tắc tới gần cô, đôi tay từ cánh tay với khe hở bên hông cô rồi vòng qua, vòng đến phía sau cô.
Anh tự nhiên cởi bỏ dây sau lưng cô, Vân Li có thể cảm giác được sợi dây quanh eo nới lỏng ngay lập tức, tim cô bởi vậy mà nắm thật chặt.
Nới lỏng cho cô, anh không thu tay lại mà ấn vào eo cô.
Vân Li ngẩng đầu, hai người rất gần, màu đen trong mắt anh mang theo chút chân tình.
Không khí nóng lên nhanh chóng.
Vân Li muốn mở miệng nói cái gì, trong nháy mắt lại trầm luân trong ánh mắt anh, cô không tự giác mà nhón chân, nhẹ nhàng dán lên môi anh.
Chỉ là chạm vào một chút.
Cô lấy lại tinh thần, sau khi nhận ra mình đã làm gì, suýt nữa không thể kiềm biểu cảm trên gương mặt, cô cúi đầu, ý đồ che giấu vẻ thất thố của mình.
Người trước mặt vẫn không nhúc nhích.
Vân Li cắn cắn môi dưới, sau một lúc lâu, thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi: "Em nhịn không được......"
Ngữ khí cô có chút ủy khuất, giống như anh đang cố ý cám dỗ cô vậy.
Phó Thức Tắc khẽ ừ một tiếng, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên môi cô.
Cái chạm nhẹ này khiến trong lòng Vân Li cảm thấy tê dại, cô ngước mắt, trong mắt không thể kiềm chế tình cảm, khi ánh mắt chạm vào nhau, đầu ngón tay của Phó Thức Tắc dừng lại, cúi đầu, áp môi mình lên môi cô, sau đó, vô cùng khắc chế mà, nhẹ nhàng cắn một chút.
......
Sau khi anh tách ra, Vân Li đi vào phòng khách để tĩnh tâm một lúc mới quay lại bếp bưng thức ăn, Phó Thức Tắc còn ở trong phòng bếp, cầm lấy tạp dề hỏi cô: "Anh mặc cái này được không?"
"......"
Không biết anh muốn làm gì, Vân Li đúng sự thật trả lời: "Chắc là mang không vừa đâu."
Phó Thức Tắc treo lại tạp dề về chỗ.
Anh hỏi như vậy hẳn là có ý muốn mang, Vân Li hơi khó có thể tưởng tượng nổi hình ảnh đó, một thân anh màu hồng nhạt, cô theo bản năng mà bài xích nói: "Đừng đeo của em."
Phó Thức Tắc quét mắt nhìn đầu ngón tay đỏ bừng đông lạnh của cô.
"Giúp anh chọn một cái."
......
Ăn xong khoảng nửa tiếng, sau khi dọn xong bát đũa, Vân Li với Phó Thức Tắc nấp trên sô pha, nhiệt độ trong phòng ấm lên, anh mặc một áo len mỏng, dựa vào bên cạnh cô.
Không còn việc gì phải làm, Phó Thức Tắc cùng Vân Li lướt trạm E, chả có gì mới mẻ, cả hai chọn một bộ phim.
Di động của Vân Li vang lên.
"Li Li, ngày mai cùng nhau đón năm mới hem?" Là điện thoại Đặng Sơ Kỳ, "Ngày mai Hạ Hạ về nhà, tớ đi tìm cậu."
Di động có chút tạp âm, Vân Li nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh không động nhúc nhích, chỉ là duỗi tay thưởng thức nghịch tóc bên tai cô.
Đầu ngón tay trong lúc lơ đãng lướt qua má cô.
Vân Li đỏ mặt, cố gắng thoát khỏi tay Phó Thức Tắc, anh bật cười.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Đặng Sơ Kỳ nghi hoặc nói: "Hình như tớ nghe thấy tiếng cười của đàn ông, cậu nghe không?"
Vân Li: "......"
Vân Li: "Là tớ đó."
Đặng Sơ Kỳ: "......"
Vân Li dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sô pha, muốn tránh khỏi Phó Thức Tắc quấy rối, chưa kịp cất bước, lại bị anh kéo tay túm trở lại trên sô pha, cô không ngồi yên, ngã nửa người vào trong lòng ngực anh.
Di động còn truyền đến tiếng vang: "Vậy cậu còn tiện nghe điện thoại không?"
Lời này chẳng khác gì hai người bọn họ đang làm chuyện gì đó xấu hổ.
Vân Li nhìn về phía Phó Thức Tắc, gần như anh không dục vọng muốn làm sáng tỏ, cô chỉ có thể sốt ruột nói: "Tiện mà, cậu đừng nghĩ bậy." Hít sâu một hơi, cô thừa nhận: "Tớ đang yêu."
"Vãi. Ai thế?"
Giống như phản ứng mà Vân Li tưởng tượng, trong lòng Đặng Sơ Kỳ cũng sẽ không quá thoải mái nếu không báo cho cô nàng trước tiên. Không biết cái tên Phó Thức Tắc này có thể cho cô nàng thêm kích thích lớn hơn hay không, Vân Li do dự một hồi lâu không lên tiếng.
Người ôm lấy cô lại không duy trì sự trầm lặng thường ngày.
"Lúc này không biết tên anh sao?"
Lời này là đang hỏi Vân Li, lại cố ý đến gần di động nói.
Bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó thức thời mà trực tiếp cúp máy.
"......"
==========================
185528022022
T2200818042022
Tác giả có lời muốn nói: Tuy muộn nhưng đến