[Alltakemichi] Khi Con Rối Đứ...

By grandni

12.9K 1.8K 525

Một chiếc thầy pháp Takemichi điên rồ bước ra cái lò luyện ngục mang tên Tam Thiên. chết vì Tam Thiên, sống... More

Văn án
bị bạn thân đấm chết, tôi isekai.
ở kiếp sau, tôi trở thành một người song tính
mắt nhắm mắt mở, tôi được bạn gái cũ tỏ tình.
Mày là thiên tài cơ mà?
vì tao đang rén bỏ mẹ nên...tao sẽ đấm mày đấy!
chuyện kể rằng
ngang như cua ấy.
him, her or me?
chuyện nhận nuôi
Tổ hợp của những thằng đần
nắng đỏ
hôm nay trời bão to
3 cards to see the future.
sang thu
giời đánh!
the thirteenth is the child
nhợt, nhạt, trắng hếu như xương
màu xám.
đêm tháng mười một.
thơ ca của lũ trẻ
cho đến khi nào
sang xuân
white rose.
đừng có sủa bậy với tao
hừng đông.
phiên ngoại: em có biết địa ngục là gì chưa?
như ánh sao trời
hí kịch của người đã chết
giấc mộng đêm nay.
nghiêng đầu đón ánh sao
Chiến tranh và chiến tranh
xám như tro tàn
đỏ như máu
búp bê cầu hồn
Ngoại truyện Mutaketai: Swan Lake
úa tàn trên đôi bàn tay
đêm tháng bảy
trên đường, dưới ngọn đèn vàng
sau rặng cây
đôi mắt màu lục
hư vô
mộ cổ
thế đất và long mạch
quỷ máu
đứng trước cái chết, máu tôi chảy ngược về tim em
almost
Let me see your eyes
Đen đặc và trống rỗng
Hơi thở của một kẻ sắp chết
thay ai sống tiếp?
Tiếng hát nơi cõi chết
Nắng cháy xám của tàn đông

nhớ

119 17 33
By grandni

Nhớ thuở xưa, nhớ ban mai hứng trọn nắng vàng....

- Mày có tha thứ cho tao không Takemicchi? 

- Tao đã luôn bị hủy hoại bởi mày, Manjirou ạ.

"Tao nhớ cách tao đã luôn bị mày huỷ hoại, và giờ đây, chắc có lẽ chính tao cũng chẳng cứu rỗi nổi mình nữa."

----

"Tôi vẫn nhớ người, nhưng người không nhớ tôi. Tôi vẫn nhớ mặt trời, nhưng mặt trời thì lấy đâu ra nhớ một mùa xuân xám ngoét?"

- Chỉ cần là mày, thì lão Takeomi ấy có bắt nạt, tao cũng sẽ đem lão nhấn chìm xuống địa ngục. 

Tôi gặp người vào mùa xuân năm tôi tám tuổi, trên con đường trải đầy hoa đào và trải nắng dài đến tít tắp chân trời. Người đi đến, dưới nắng xuân, dưới làn gió lấp đầy hai buồng phổi tôi, với nụ cười ôn nhu xoa lên mái đầu tôi như tiếng nỉ non đêm trường.

Xuân năm ấy có đẹp không?

Chắc là có, nó đẹp hơn bất cứ một mùa xuân nào trước đây. 

Vì tôi gặp được người.

Mùa Xuân năm tôi lên 8 tuổi, tôi gặp được mặt trời của đời tôi.

- Mày tên là gì? - Người chớp mắt, nhìn vào đôi mắt tôi. Đôi mắt buồn man mác, một nỗi buồn thoáng qua che mờ đi nét vui vẻ rực rỡ. Không phải ưu phiền, người khẽ nắm lấy tay tôi, như lời thề ước tôi nghe thoáng qua trên đầu môi người.

"Lâu lắm rồi chẳng gặp."

- Akashi...Haruchiyo. - Người chợt cười rộ lên, như ưu sầu nét bi phẫn nào đó mà tôi không biết tên. Người ôn nhu như thế hay sao? Người rực rỡ như thế hay sao? Người...

- Mày sẽ làm bạn với tao chứ?

Tí tách.

Khoé mắt tôi cay xè, trong con tim chợt bồi hồi thứ cảm xúc nào đó. Quen lắm, quen đến kì lạ, quen đến nỗi tôi chẳng làm sao...ngừng thở?

"Thật không thể ngờ, nhiều năm như vậy, cuối cùng lại đàn sai mất một khúc."

- Takeomi, cút xuống địa ngục đi. - Tôi bối rối nhìn người trợn mắt, lao đến đá một cú vật ngã Takeomi rúc đầu xuống cống. 

Một tiếng bốp kinh hồn xé toạc cả sắc xuân. Và có lẽ là chuẩn bị từ trước, Takeomi bị đánh cho một trận nhừ tử.

Anh tôi....là một thằng tồi. Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó, càng không bao giờ phủ nhận điều đó. Tôi muốn mình mạnh mẽ để anh tôn trọng, nhưng đứng trước bóng lưng người, tôi lại thấy mình nhỏ bé đến lạ.

- Takeomi yếu đuối còn hơn cả Haruchiyo. - Người dậm mạnh chân xuống đất, xốc anh tôi dậy, đấm thêm một cú làm máu mũi tuôn trào. - Phó tổng trưởng Hắc Long đời thứ nhất, đáng gờm cũng đáng khinh, phạm phải tội húy, đáng giận trăm lần.

- Gia đình đáng quý gấp hàng trăm lần cái cuộc đua xe đánh nhau ẩu đả đấy! Mẹ kiếp, nếu như gia đình mày chết đi thì lúc đấy liệu có hối hận kịp không?!

Tôi sực tỉnh, nhìn trân trối vào đôi mắt xanh đang ngút ngàn đốt lên lửa giận. Một thứ căm hờn, giận tím tái mặt mày, một cơn giận tôi cho là ghê gớm lắm.

Hỡi ôi, ở cái tuổi nhi đồng tôi biết gì đâu? Tôi chỉ biết người ấy căm giận vì tôi, cũng đau xót vì tôi. Đau và thương cho một đứa bị ruồng bỏ.

Đau...và thương à?

Hay đấy là thương hại?

- Tỉnh táo lại đi san- à, akashi.

"Người sẽ luôn bảo vệ tôi như đang giang rộng tay ra đưa tôi về hướng mặt trời."

Rồi tôi nhận ra cách đôi mắt ấy ôn nhu và dịu dàng quá đỗi, và dành cho tôi, chỉ riêng tôi nét buồn bã nhợt nhạt như một linh hồn đang nhìn về nơi xa xăm vọng tưởng. Người hay nhìn tôi bằng một đôi mắt xanh dịu dàng nhưng buồn đến nẫu ruột.

Một đôi mắt biết nói, nhưng chỉ đành câm lặng. 

Đôi mắt người nhìn tôi, không oán, chẳng hận, không tức giận mà cũng chẳng làm sao. Một khoảng bị khoét rỗng như lõi gỗ của con rối, và một phần... tối đen như thể đứt dây? Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ thế....chỉ biết là...

Người như thể một con rối bị đập nát dưới tay người mình thương yêu nhất.

- Tại...sao?

- Chạy về phía trước đi. - Người nói với tôi, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào phía trước rồi vòng lên bầu trời nhạt thếch. 

cháy như ngọn lửa mục ruỗng trong cốt tuỷ, tàn đi hiu hắt như tro tàn xám ngoét giữa đêm đen.

Vì đến một lúc nào đó người sẽ chằng còn tồn tại trên đời này, có đúng không? 

Tôi chua chát nghĩ đến, rồi lại chua chát bật cười. Vì đúng thế, chỉ ba tháng sau, vào mùa hè năm tôi lên tám tuổi, tôi trơ mắt nhìn người nhảy vào biển lửa cứu người. Ngọn lửa hung tàn liếm lấy đôi chân, và khi người trở ra với một người con gái khác.

Tôi chết lặng người. 

"Đôi mắt xanh ấy, xám lại, đen sì, nhoè đi bởi huyết lệ."

Và năm lên mười... tôi đã thấy một thảm kịch.

- Ta...takemicchi?....

- Đừng cười nữa, Akashi. - Bóng lưng sừng sững đứng trước mặt tôi, che khuất đi cả mặt trời. Giọng người lạnh như một tảng băng chìm, đôi mắt đen đặc nhìn về phía Mikey, và cái giọng xa xăm như một linh hồn đang quở trách.

Gió rú...

Lạch cạch. 

Thứ gì đó vừa rơi xuống đất ư?

- Manjirou, mày lại phạm sai lầm rồi. - Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện, với cảm giác đau đớn trên khoé môi và sự ám ảnh kinh hoàng. 

Tôi thấy người, bóng lưng vẫn như ngày hôm nao rực rỡ tựa mặt trời. Nhưng lấp ló ngoài cửa phòng bệnh, tôi bắt đầu thấy sợ. Giọng người nhỏ, nhưng lạnh lẽo đến tột độ. 

- Manjirou... 

- Takemichi, tao xin lỗi mày...

- Xin lỗi Akashi đi. - Người ngoái đầu nhìn tôi, đôi mắt ấy, trống rỗng đến vô hồn, đau đớn đến tột cùng.

- Nó đã phá hỏng món đồ của tao.

- Và rồi mày muốn giết chết bạn mình?! - Người cao giọng.

Chưa bao giờ tôi thấy người lại giận dữ như thế kia. Cơn giận dữ bùng lên, rồi chợt, tôi nghe một tiếng cười khe khẽ thoát ra từ trong miệng người. Cúi xuống, người tiếp tục hỏi

- Manjirou... chẳng phải mày bảo Akashi phải cười hay sao? - Giọng nói rít lên như giận dữ tột cùng, nhưng tiếng cười ma quỷ vẫn bao trùm lấy không khí.

Tôi thấy lạnh. Rất lạnh, lạnh đến phát run.

Roèn roẹt..

Roèn roẹt...

"Takemichi cầm bàn tay của Manjirou ngang khuôn miệng mình, đặt lưỡi dao vào bàn tay cậu ta rồi đặt bàn tay ngang khuôn mặt mình."

Roèn roẹt

Roèn roẹt...

Lưỡi dao lướt trên khuôn mặt người, máu chảy be bét trên đôi tay hai đứa. Tôi chết trân, muốn vùng dậy chạy đến. Nhưng thứ gì đó, những cái bóng đen và trắng đang lố nhố với nhau, ghì chặt tôi xuống giường và giữ chặt cổ Mikey.

"Căng mắt lên mà nhìn."

Sự ám ảnh đến rùng mình chạy dọc theo xương sống.

- Ta...TAKEMICHI! - Tiếng thét bị bít kín trong cổ họng, tôi nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt xanh ấy lập loè trong đêm tối đang dần dần tối lại.

- Manjirou...mày đã thấy mày sai chưa? - Người hỏi nhẹ nhàng. Những ngón tay đẫm máu lướt trên khuôn mặt mình rồi trét thứ máu đỏ tanh lợm giọng ấy lên mặt Mikey.

Đôi mắt xanh ấy lạnh toát.

- Takemicchi, tao xin lỗi, tao sai rồi! - Tôi mơ màng, quay cuồng, nghe tiếng nỉ non van nài đầy đau đớn.

Manjirou gục xuống, nhưng đôi bàn tay dính máu bị người nắm chặt, người không nói, chỉ lặng yên.

- Nhưng hối hận không thể cứu vớt được điều gì. Mày chịu trách nhiệm được sao? Mày đã phá huỷ cuộc đời cậu ấy, và giờ đây, mày sẽ phải chịu một nỗi đau tương tự như Senju và Akashi phải chịu. 

- Mày đã phá huỷ tao, thêm một lần nữa, Manjirou ạ.

Tong 

Tong

Tong...

Máu chảy trên khuôn mặt người, nhỏ tong tong xuống đất. Đôi tay chạm lên khuôn miệng cậu ta, ngoạc sang hai bên một nụ cười như mếu, như khóc đến ngạt đi cả buồng phổi. Hai ngón tay chọc vào hàm răng, banh chặt cái miệng của cậu ta, máu chảy, lợm giọng đến kinh dị.

- Manjirou.... cười lên đi. 

"Đúng rồi, cười lên đi Manjirou."

- Sức mạnh của mày đã gây ra nỗi đau này đấy.

"Cười lên đi, cho tao thấy bản năng hắc ám của mày đi."

- Mày sẽ giết tao thôi...

"Cho tao thấy đi....biết đâu tao lại tha thứ cho một kẻ như mày thì sao?"

Trăng non đổ xuống mái đầu người, vết bỏng trên chân và vết sẹo trên khuôn miệng. Có kinh khiếp không? Chắc là không. 

Người vẫn đẹp, dẫu cho bị huỷ hoại đến đâu. 

"Nhưng càng bị huỷ hoại, càng làm tôi đau đớn và không sao thở nổi."

- Manjirou, tại sao tao lại không chết đi?

Hôm nay, mùa xuân tàn đi trên những tán lá. Hạ sang mất rồi.

"Manjirou, tha thứ cho tao nhé?"

----------
Quả tranh vẽ trong lúc phê dầu gió đây.. à mấy cô đừng có ném gạch vào đầu tôi, không tôi dỗi là drop nhé.

Continue Reading

You'll Also Like

94.6K 4.5K 25
Giam cầm, rape, bắt cóc, trẻ em, bé trai, hiếp dâm Nói chung là truyện hơi ấy nên mọi người chú ý trước khi đọc ha. Không phù hợp thì hãy out, đừng t...
22.9K 1.8K 35
12:28 Không có nghĩa lý gì cả. Một đám bạn. Một đám rắc rối và drama.
34.1K 3.1K 101
Tác phẩm: Phiêu Diêu Tác giả: Thất Tiểu Hoàng Thúc ***** Phiêu diêu trước gió Một đời mênh mang
87K 8.6K 80
Tác giả: Icemoon Editor: Giừa Thể loại: Đam mỹ, Esports, ngọt sủng, livestream, chủ thụ, duyên trời tác hợp Tình trạng: Hoàn thành (88 chương) Nguồn:...