Tôi từng đọc một cuốn sách thế này:
"...có người không hề sợ cô đơn,đôi khi lại thích nó nữa kìa. Họ sống cùng cô đơn, xem cô đơn như một phần của cuộc sống. Ranh giới giữa thế giới quan bên ngoài và thế giới riêng của bản thân được phân định rõ rệt. Cho dù họ có khát khao được làm bạn với nhiều người nhưng sau cùng họ lại chọn đơn độc..."
Lee Yongbok...một đứa trẻ cô đơn , và cậu thích nó. Một đứa trẻ bị khinh miệt bởi những đóm tàn nhang trên gương mặt. Cậu luôn tự ti vì nó mà lúc nào cũng đeo khẩu trang, thu mình lại và rồi dần tách biệt khỏi xã hội... Nhưng rồi lại có một người luôn sẵn sàng bên cậu.
...
Yongbok vốn là một đứa trẻ vui vẻ, năng động và chẳng hề tự tin về đốm tàn nhang trên gương mặt mình. Mặc ai có nói ra sao cậu vẫn khoe nó ra bởi người cậu yêu thích nó. Một chàng trai cậu quen từ năm nhất đại học, chẳng như mọi người anh ấy luôn hết lời khen ngợi đốm tàn nhang của cậu và luôn yêu chiều cậu hết mực. Suốt quãng thời gian ấy cậu và anh ta như hình với bóng, trải qua một tình yêu màu hồng. Cùng nhau đạp xe trên phố, ghé vào quán nước ngồi luyên thuyên về ngày hôm nay ra sao, ngồi dưới tán cây ăn bánh quy do cậu làm. Anh ta luôn yêu chiều, tôn trọng cậu và là người sẽ bảo vệ an ủi cậu trước lời lẽ không hay của người ngoài. Giữa cái lúc cô đơn ấy cậu chẳng may gặp anh ta và rồi ngây thơ tin vào anh ta. Yongbok cứ như vậy đắm chìm trong tình yêu màu hồng, đắm chìm trong anh ta.
Để rồi đến một ngày anh ta...người cậu yêu...người cậu trao chọn trái tim...mối tình đầu sâu đậm ấy đâm nát trái tim cậu.
"Mày vẫn còn dính líu đến cái thằng ẻo lả đấy à?"
"Thằng đấy á? Đúng là phiền thật. Trên mặt đầy tàn nhang trông tởm chết ấy.Nhưng biết sao đây? Không phải vì nhà nó có tiền thì bố mày thèm để ý. Đợi tao bào mòn ví nó rồi cứ vậy mà đá thôi"
Cậu nghe điều ấy lại chẳng chạy lại hỏi hay tát anh ta mấy cái mà chỉ kéo cao cổ áo che tàn nhang rồi dời đi. Chính là vậy...cậu hi vọng quá nhiều vào anh ta để rồi thất vọng đến vậy. Cậu đã hi vọng có người chấp nhận cậu, hi vọng có người luôn yêu thương cậu, có người sẽ yêu cậu thật lòng. Mới nãy còn bay bổng trong tình yêu màu hồng mà nhảy cẫng lên đi tìm anh ta mong muốn cho bản thân một chỗ dựa sau ngày dài mệt mỏi mà giờ đã gói gọn bản thân trong cái kén rồi thút thít. Cậu chẳng trách anh ta...mà trách bản thân mình, quá ngu ngốc khi chìm sâu trong nó rồi lại lênh đênh thế này. Hoá ra trước đến nay chỉ mình cậu ôm mộng tưởng mà thôi, hoá ra từ đầu vốn chẳng ai yêu cậu cả. Một tình yêu đơn thuần và giản đơn khó thế sao?
Rồi từ một người luôn tươi cười như ánh mặt trời kia dần biến mất, ánh nắng tắt đi mà chẳng bao giờ muốn trở lại. Cậu cứ như vậy thu mình lại thế giới đơn độc kia.
Cậu ám ảnh từng lời nói hôm ấy của người cậu yêu, cậu dần nảy sinh ra tâm lý ám ảnh bởi lời nói hay xì xao...Chỉ cần nghe thấy ai nói thì thầm thì cậu mặc định họ đang bàn về cậu, bàn về sự xấu xí của cậu. Yongbok còn ám ảnh đến từng ánh mắt của người ngoài chúng khiến cậu nhớ đến tên khốn nạn kia, ánh mắt đầy giải dối nhìn cậu...
***
"Yongbok ơi! Tớ mang bánh ngọt qua cho cậu này"
Hyunjin hớn hở cầm bánh chạy vào phòng Yongbok mong muốn cậu ăn bánh do chính tay hắn làm.
Hắn là bạn thuở bé của cậu, từ cái thời còn cởi chuồng tắm mưa ấy hắn đã luôn quan tâm và để ý đến mình Yongbok. Hắn sẵn sàng bảo vệ cậu khỏi mọi thứ ngoài kia, hắn bao bọc cậu quá mức trở nên biến thái. Hyunjin tôn thờ Yongbok như một vị thần, luôn lo sợ em sẽ chịu đựng đau khổ. Hắn luôn âm thầm quan sát mọi hành vi của cậu và rồi chỉ cần có bất cứ một cản trở nào hắn sẽ không ngần ngại mà...giết nó.
Trái với sự niềm nở của hắn thì cậu thờ ơ chỉ quay sang lấy miếng bánh ăn rồi lại chui vào chăn làm tổ.
"Hôm nay tớ đã thay đổi công thức 1 tý ,cậu thấy sao?"
"Mặn"
"Vậy sao? Tớ sẽ làm mẻ mới nha, mai tớ lại qua"
Hắn đưa tay vào chăn nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Nhận thấy cậu không phản ứng, hắn chỉnh lại nhiệt độ điều hoà rồi ra khỏi phòng cậu. Đi xuống hàng lang Hyunjin thấy mẹ cậu liên tục nhìn hắn.
"Nó không sao chứ? Dạo này thằng bé lạ quá"
Mẹ Yongbok lo lắng khi đứa con trai bà dạo này trầm hẳn đi.
"Không sao đâu ạ! Chắc cậu ấy áp lực thi cử quá thôi"
Hyunjin cười rồi xin phép ra về.
***
"Này! Mày nghĩ tao có nên cho thằng c.h.ó đấy thăng thiên không ?"
Hyunjin hút điếu thuốc,tay liên tục nghịch dây chuyền trên cổ.
"Thằng nào? Người yêu cũ Yongbok á?"
Hanjisung ngạc nhiên đáp lại lời hắn.
"Ừm, hôm qua Yongbok có vô tình gặp nó ở gần trường...thằng c.h.ó ấy nắm tay Yongbok đòi quay lại"
Hyunjin nắm chặt cái vòng cổ...
"Mẹ nó, Cái tay bẩn thỉu"
"Haizzz! Mày mà giết nó thì không chừng Yongbok sẽ giết mày đấy, trông thế thôi chứ thằng bé còn lụy tình lắm"
Jisung lắc đầu ngao ngắn, nhìn qua cũng biết Yongbok vẫn yêu thằng c.h.ó kia, hôm qua không vì Hyunjin kéo đi thì không chừng đã quay lại.
"Con mẹ nó, tao phải đẩy nhanh tiến độ... còn dạy dỗ nó 1 trận"
Hắn buông vòng cổ rồi dập tắt điếu thuốc lá.
"Bạn ơi! Tỉnh lại đi, có mơ Yongbok cũng đéo ưa bạn đâu"
Jisung đẩy vai hắn tỏ vẻ khinh bỉ.
"Đừng chạm vào tao, con sâu rượu"
Hyunjin cầm chai thơm xịt vào nơi Jisung vừa đụng.
"Sao? Sợ Yongbok à?"
"Đúng vậy, anh đây quang minh chính đại vào nhà ngủ với em iu"
Hyunjin đắc ý, hắn lấy cớ an ủi cậu mà được phụ huynh cho phép qua ngủ chung, rồi lại lừa Yongbok mà được cậu cho ngủ cùng giường...cùng giường đấy...
"Vãi l**, sao được hay vậy cu?"
Jisung mở to mắt, bái phục tài năng lừa đảo của hắn.
"Mày chỉ cần đẹp trai như tao thôi"
Hắn sờ vào mặt...
"Tên điên"
Jisung cảm thấy tên này tự cao quá rồi liền ngứa mắt đuổi hắn đi.
***
Hyunjin đến nhà cậu liền vội vàng chạy thẳng lên lầu hướng đến phía phòng cậu.
"Này Yongbok mở cửa"
Hắn thiếu kiên nhẫn liên tục đập cửa phòng cậu.
"Đợi tý! Đang thay đồ"
Tiếng Yongbok vang từ phòng ra
"Ohhh vậy sao? Đều là đàn ông cả nhìn tý có sao?"
.........
[Chán quá đê]