[P2] Quý phi mỗi ngày chỉ muố...

By holythuankhiet

517K 20.9K 601

Tác giả: Đại Quả Lạp Thể loại: Ngôn tình, song khiết, xuyên không, ngọt sủng, cung đình hầu tước Người dịch:... More

Chương 200: Thịt heo hầm
Chương 201: Ám chỉ
Chương 202: Sống cùng
Chương 203: Ai chọc em không vui?
Chương 204: Nàng ta nhất định lại muốn làm bậy rồi!
Chương 205: Bún qua cầu
Chương 206: Ức hiếp người
Chương 207: Lòng tham không đáy
Chương 208: Từ từ lên kế hoạch
Chương 209: Tiến thoái lưỡng nan
Chương 210: Vẫn không khỏi
Chương 211: Đùi gà
Chương 212: Không tin ma quỷ
Chương 213: Cũng không mập
Chương 214: Tự chuốc họa vào thân
Chương 215: Chia rẽ
Chương 216: Tất cả đều phải chịu phạt!
Chương 217: Con định chọn ai làm Thái tử phi?
Chương 218: Ăn kẹo
Chương 219: Không phải ta còn có em sao
Chương 220: Tim đập thình thịch
Chương 221: Ngất xỉu
Chương 222: Sóng gió
Chương 223: Chỉ cách một bước
Chương 224: Tiêu lương đệ này thật quá đáng
Chương 225: Cô đừng vào quấy rầy họ
Chương 226: Người đừng nghĩ quẩn chứ
Chương 227: Thần thiếp sai rồi
Chương 228: Nàng có gì bất mãn thì cứ nói thẳng
Chương 229: Bánh dày đường quế hoa
Chương 230: Vì món ngon, nàng phải liều một phen!
Chương 231: Bát tự không hợp
Chương 232: Đúng là vô dụng!
Chương 233: Mệnh khắc thê
Chương 234: Xin lỗi
Chương 235: Nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Chương 236: Món này ngon quá đi mất!
Chương 237: Bay lên cành cao thành phượng hoàng
Chương 238: Người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp
Chương 239: Hoãn ba năm
Chương 240: Dừng ở đây
Chương 241: Liên kết với nhau
Chương 242: Muốn đổi khẩu vị
Chương 243: Người chơi cờ
Chương 244: Lấy chuyện công báo thù riêng
Chương 245: Sẽ gặp vận may
Chương 246: Hai nữ tranh một nam
Chương 247: Thầm mỉa mai
Chương 248: Nàng tuyệt đối không nhượng bộ
Chương 249: Thật không công bằng
Chương 250: Thăng chức
Chương 251: Đê tiện
Chương 252: Người phải ráng phấn đấu lên
Chương 253: Giả dối
Chương 254: Ta không thua kém nàng ta
Chương 255: Nói xấu sau lưng người khác
Chương 256: Ra oai phủ đầu
Chương 257: Ám hiệu
Chương 258: Nàng đang thổ lộ với ta sao?
Chương 259: Quà đáp lễ
Chương 260: Sao không nạp các nàng vào Đông cung?
Chương 261: Ngôi vị Trắc phi
Chương 262: Dựa vào bản lĩnh
Chương 263: Sống trong phúc mà không biết hưởng
Chương 264: Vô Ưu tán
Chương 265: Sông có khúc người có lúc
Chương 266: Ưu điểm của Tiêu trắc phi
Chương 267: Đúng là sủng phi có khác
Chương 268: Đúng là nực cười
Chương 269: Giấc mộng đẹp
Chương 270: Thái tử rõ ràng đang tát vào mặt nàng!
Chương 271: Tự dưng tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm
Chương 272: Xuất cung
Chương 273: Ơn cứu mạng không gì báo đáp
Chương 274: Ta hỏi cái gì, bà trả lời cái đó
Chương 275: Người thân
Chương 276: Người không giống với người khác
Chương 277: Gạ tình
Chương 278: Liếc mắt đưa tình với nam nhân khác
Chương 279: Thần thiếp không dám nữa
Chương 280: Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy
Chương 281: Ác mộng
Chương 282: Chỉ có hại chứ không có lợi
Chương 283: Có phải chúng ta sai rồi không?
Chương 284: Mồi nhử
Chương 285: Ta sẽ chờ xem
Chương 286: Đề này nằm ngoài đề cương mà!
Chương 287: Ngồi im xem diễn biến
Chương 288: Trước nay chưa từng có
Chương 289: Ta và hai người không thân
Chương 290: Nữ nhân này có độc
Chương 291: Này thì nịnh nọt
Chương 292: Vậy để Tiêu trắc phi đàn một khúc đi
Chương 293: Chuyện viển vông
Chương 294: Thần thiếp chỉ đành chết đi cho xong
Chương 295: Không phải ta!
Chương 296: Điều ước
Chương 297: Đánh lén
Chương 298: Điện hạ lại nổi nóng rồi
Chương 299: Không thể quá sủng nữ nhân này nữa!
Chương 300: Ngươi tự sát cũng vô dụng
Chương 301: Sau này nàng sẽ rời bỏ ta sao?
Chương 302: Ta đã đủ tốt với nàng ấy rồi
Chương 303: Tai họa giáng xuống
Chương 304: Bực bội
Chương 305: Uy hiếp
Chương 306: Nàng thích gì nhất?
Chương 307: Không còn chỗ nào để bắt đầu
Chương 308: Cừu nướng nguyên con
Chương 309: Hát
Chương 310: Vậy thì ta quá vinh hạnh rồi!
Chương 311: Huynh nên gọi là tỷ tỷ
Chương 312: Để khỏi bị đánh
Chương 313: Lần này tiêu rồi!
Chương 314: Là ta quá ngây thơ rồi
Chương 315: Điều bất ngờ
Chương 316: Con quá ngây thơ rồi
Chương 317: Có báo thù người không?
Chương 318: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn
Chương 319: Đây là một vụ mua bán công bằng
Chương 320: Thịt Đường Tăng
Chương 321: Nàng muốn báo thù!
Chương 322: Lời nói dối này quá hoang đường!
Chương 323: Hai ngươi chọc ghẹo người ta thật à?
Chương 324: Ta chỉ tin nàng
Chương 325: Bọn con không có nói dối!
Chương 326: Phạt quỳ
Chương 327: Ngươi bớt hả hê khi thấy người gặp họa đi
Chương 328: Quẻ đại hung
Chương 329: Ta muốn bảo vệ nàng
Chương 330: Người phiền phức
Chương 331: Bách độc bất xâm
Chương 332: Xuất phát
Chương 333: Nàng ấy gọi là ăn là được phúc
Chương 334: Nàng không nỡ đi!
Chương 335: Nàng đang giở trò lưu manh à?
Chương 336: Làm giá
Chương 337: Ta bảo nàng làm sao, thì nàng làm vậy
Chương 338: Thái tử thật đúng là có diễm phúc lớn!
Chương 339: Ta sẽ thành toàn cho hai người
Chương 340: Thương hoa tiếc ngọc
Chương 341: Cá mè một lưới
Chương 342: Mọi hậu quả tự chịu
Chương 343: Ta sẽ không hại con
Chương 344: Ngồi không cũng bị nồi rơi trúng đầu nữa!
Chương 345: Khắc tinh của Huyện lệnh
Chương 346: Nàng tránh ra, đừng chạm vào ta
Chương 347: Quan hơn một cấp ép chết người
Chương 349: Ngụy trang
Chương 350: Sống chết có số
Chương 351: Tỷ võ
Chương 352: Ta chấp nhận chịu thua
Chương 353: Điện hạ là nam nhân đẹp nhất thiên hạ
Chương 354: Được lợi còn lắm nhọt
Chương 355: Không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Chương 356: Thẩm gia
Chương 357: Chuyện thường tình
Chương 358: Người thật vô tình thật độc ác
Chương 359: Ta đã làm sai một chuyện
Chương 360: Còn có thao tác này nữa à!
Chương 361: Lừa đảo
Chương 362: Một chuyện không nhờ hai người
Chương 363: Im lặng xem tình hình
Chương 364: Sẽ không quay đầu lại
Chương 365: Thu hoạch ngoài ý muốn
Chương 366: Thuốc này có vấn đề
Chương 367: Bảo hắn ra gặp ta
Chương 368: Mau mở cửa ra
Chương 369: Ngươi đừng hòng đưa được ai đi
Chương 370: Điện hạ, có chuyện không hay rồi
Chương 371: Chịu tội thay
Chương 372: Rời thành
Chương 373: Truy sát
Chương 374: Lẩn trốn
Chương 375: Người đừng ngủ
Chương 376: Chuồn chuồn đạp nước
Chương 377: Sống sót trong nghịch cảnh
Chương 378: Ước
Chương 379: Tâm sự
Chương 380: Thái tử mất mạng
Chương 381: Chuẩn bị tang lễ
Chương 382: Người mang thiên mệnh
Chương 383: Báo ân
Chương 384: Không cam tâm
Chương 385: Tan rã từ bên trong
Chương 386: Vào thành
Chương 387: Nhị sư huynh
Chương 388: Kết tinh tình cảm
Chương 389: Thắng làm vua, thua làm giặc
Chương 390: Hẹn hò
Chương 391: Chúng ta cùng đi
Chương 392: Hôm nay cô nương này gặp xui xẻo lớn rồi
Chương 393: Nàng ta tự làm tự chịu
Chương 394: Rượu độc
Chương 395: Chúng ta phải tránh hiềm nghi
Chương 396: Sách đó nhất định có vấn đề
Chương 397: Hi vọng nàng không làm ta thất vọng
Chương 398: Có phải cô làm không?!
Chương 399: Lời ngọt ngào

Chương 348: Giết người không thấy máu

2.4K 105 10
By holythuankhiet

Vì Lạc Thanh Hàn dự tiệc rượu, nên trên người hắn bám mùi rượu.

Tiêu Hề Hề không quan tâm chuyện này, nhưng hắn là tên lắm chuyện, cảm thấy mùi rượu khó ngửi.

Dù đã khá muộn nhưng hắn vẫn nhất quyết đi tắm thay y phục.

Thường công công sớm đoán được Thái tử sẽ yêu cầu như vậy nên đã sai người chuẩn bị nước nóng từ trước, Thái tử vừa ra lệnh liền sai người mang nước nóng đến phòng Thái tử.

Thái tử nói với Tiêu Hề Hề.

"Nàng dậy đi, hầu hạ ta tắm rửa."

Tiêu Hề Hề như cá muối mất linh hồn, nằm liệt trên giường không di chuyển.

"Điện hạ đã là Thái tử trưởng thành rồi, nên học cách tự mình tắm."

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề bất giác nhắm mắt lại.

Trước khi nàng mơ thấy Chu Công, Thái tử đã vươn móng vuốt độc của mình, không thương tiếc lôi nàng ra khỏi giường.

Tiêu Hề Hề suy sụp "Điện hạ, xin người tha cho thần thiếp đi, thần thiếp thật sự rất muốn ngủ!"

Lạc Thanh Hàn "Ta còn chưa ngủ, nàng cũng không được phép ngủ."

Tiêu Hề Hề "Người ngủ muộn như vậy, không sợ hói đầu sao?"

Lạc Thanh Hàn không dao động, thậm chí còn cười lạnh "Cho nên càng phải kéo nàng ngủ muộn theo, dù có hói đầu, chúng ta cũng cùng hói."

Tiêu Hề Hề "......"

Cả hói đầu cũng không thể dọa được Thái tử, nàng thua rồi.

Nàng vật lộn xuống giường.

Lạc Thanh Hàn dang rộng hai tay, bày sẵn tư thế, chờ nàng hầu hạ cởi y phục.

Tiêu Hề Hề loạng choạng đi đến chỗ hắn, vừa ngáp vừa giúp hắn cởi y phục.

Lúc giúp hắn chà lưng, Tiêu Hề Hề không kìm được mà nhắm mắt lại, dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.

Lạc Thanh Hàn quay đầu thấy nàng ngủ say, giơ tay phải lên, vẩy vài giọt nước lên mặt nàng.

Nhưng nàng vẫn không tỉnh, nàng vẫn ngủ một cách ngon lành.

Lạc Thanh Hàn không đánh thức nàng nữa.

Hắn tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ vào, sau đó ôm Tiêu Hề Hề đang ngủ ngon, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Tiêu Hề Hề vẫn luôn ngủ say, không có ý định tỉnh lại.

Sau khi tiểu thái giám đổ nước tắm xong, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Lạc Thanh Hàn thổi tắt nến, nằm xuống giường, xoay người kéo Tiêu Hề Hề vào lòng, ôm nàng thật chặt.

Tiêu Hề Hề rõ ràng đã quen với tư thế ngủ này, đầu óc nàng mơ màng, nhưng cơ thể nàng ý thức điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.

Vì say khướt nên sáng hôm sau khi Huyện lệnh tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Ông cố nhớ lại những gì xảy ra đêm qua.

Tuy trí nhớ sau khi say hơi lộn xộn nhưng vẫn nhớ đại khái nội dung.

Ông nhớ những lời mình nói về Trần Lưu vương, chợt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Ông chỉ là quan viên địa phương nho nhỏ, lại dám bàn luận chuyện của Trần Lưu vương trước mặt Thái tử, đây rõ ràng là tìm chết mà!

Dù Thái tử không xử ông, nhưng nếu Trần Lưu vương biết chuyện, cũng sẽ không tha cho ông.

Huyện lệnh che mặt mình, hận không thể bóp cổ bản thân nói bậy tối qua.

Quản gia gõ cửa nhắc nhở.

"Đại nhân, xa giá của Thái tử sắp khởi hành, người không ra ngoài tiễn sao?"

Tiễn thì chắc chắn phải tiễn, dù sao cũng là Thái tử!

Huyện lệnh ôm tâm trạng tuyệt vọng, vội vã tắm rửa thay y phục, lên xe ngựa đến dịch trạm.

Các quan viên khác cũng như Huyện lệnh.

Tối qua sau khi say rượu, cái gì cũng dám nói, nhưng hôm nay tỉnh dậy, trong đầu chỉ có bốn chữ 'biết vậy chẳng uống'.

Bọn họ nhìn nhau, thấy sắc mặt phờ phạc và quầng thâm dưới mắt nhau, tất cả gượng gạo cười khổ.

Thái tử quá tàn nhẫn, giết người không thấy máu!

Không hổ là nam nhân khắc tinh của Huyện lệnh!

Thái tử rời khỏi dịch trạm, Huyện lệnh và chúng quan viên đều quỳ xuống hành lễ.

Thái tử ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ.

Huyện lệnh không dám đứng dậy, thận trọng nói "Tối qua vi thần uống say lỡ lời, mong Điện hạ thứ tội, đừng quan tâm đến mấy lời bậy bạ của vi thần."

Các quan viên cũng nói theo.

"Phải phải, toàn là lời bậy bạ sau khi say, không thể xem là thật!"

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Có phải nói bậy hay không, trong lòng ta tự biết."

Chúng quan viên nghe vậy, trong lòng càng khổ hơn.

Nếu Thái tử xem lời bọn họ nói tối qua là thật, vậy bọn họ xong đời thật rồi!

Dù là phủ Trần Lưu vương hay Thái tử gia, đều là những nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội.

Lạc Thanh Hàn lại nói "Ta có thể đại khái đoán được trong lòng các khanh đang nghĩ gì, đừng quá lo lắng, chuyện của phủ Trần Lưu vương không liên quan đến các khanh. Các khanh chỉ cần làm tròn bổn phận, đừng làm chuyện rối loạn kỉ cương, tự nhiên có thể bảo vệ gia đình bình an."

Chúng quan viên nghe vậy, như được đại xá, nhao nhao đáp lời.

"Thần xin nghe theo lời dạy của Điện hạ."

Sau khi Thái tử lên xe ngựa, Triệu Hiền cưỡi ngựa dọn đường phía trước, đội ngũ hùng dũng rời dịch trạm, tiến về phía trước.

Theo kế hoạch của Thái tử, mỗi khi đến một dịch trạm sẽ dừng lại nghỉ ngơi một hai ngày, trong thời gian nghỉ ngơi có thể trà trộn vào người dân địa phương, hỏi thăm chuyện trong phủ Trần Lưu vương.

Nhưng tối hôm đó, họ vừa đến huyện Bạch Lộ, đã thấy xa giá của phủ Trần Lưu vương.

Triệu Hiền cưỡi ngựa về phía trước, hỏi đối phương là ai?

Một lang quân tuấn tú mặc cẩm y xanh đen xuống xe ngựa.

Ngũ quan của gã rất bình thường, nhưng đôi mắt lại rất sâu, thuộc loại thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn lâu lại phát hiện có một sức hút đặc biệt.

"Tại hạ là đích trưởng tử của Trần Lưu vương, Cừu Viễn, phụng lệnh của phụ vương, tới nghênh đón xa giá của Thái tử."

Nói xong, gã lấy con dấu mang theo bên mình, sai người đưa cho Triệu Hiền.

Triệu Hiền tự mình kiểm tra, sau khi xác nhận thì xuống ngựa, trả lại con dấu cho Cừu Viễn, chắp tay hành lễ với đối phương.

"Mạt tướng là Thống lĩnh Ngọc Lân vệ Triệu Hiền."

Cừu Viễn mỉm cười "Thì ra là Triệu tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu."

Triệu Hiền dẫn gã đến cạnh xe ngựa của Thái tử.

Biết đích trưởng tử của Trần Lưu vương đến, tim Lạc Thanh Hàn chùng xuống, xem ra kế hoạch dò hỏi tin tức thất bại rồi.

Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe, nói ngắn gọn vài câu với Cừu Viễn.

Cừu Viễn lịch sự nhã nhặn, rất có phong thái.

"Điện hạ đi đường xa, hẳn là rất vất vả, tại hạ đặc biệt sai người quét dọn một biệt viện trong thành, Điện hạ có thể đến biệt viện kia tạm nghỉ ngơi một đêm. Nếu Điện hạ không mệt, sáng mai có thể tiếp tục lên đường, nếu Điện hạ vẫn cảm thấy mệt, có thể ở lại thêm hai ngày. Xung quanh đây có vài nơi rất đẹp, tại hạ có thể dẫn đường, cùng Điện hạ đi dạo và thưởng ngoạn phong cảnh của quận Trần Lưu."

Continue Reading

You'll Also Like

55.3K 3.1K 61
Tên Hán Việt: Phản phái lão bà bất hảo tố Tác giả: Tử Thanh Du Thể loại: nguyên sang, trùng sinh, hào môn thế gia, HE, hiện đại. Nguồn: wikidich. Số...
223K 25.8K 99
Tên gốc: Trọng sinh chân thiếu gia khai thủy dưỡng sinh dĩ hậu Tác giả: Thính Nguyên Thể loại: Hiện đại, đam mỹ, nhẹ nhàng, học đường, yêu sâu sắc Tr...
13K 731 142
Tác giả: Lâm Miên Miên Chuyển ngữ: Bee Tag: Có baby, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Ngọt, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Xuyên sách, Nhẹ nhàng Giới...
1.9K 191 29
Cuộc thi Tam Pháp Thuật bỗng chốc trở thành một thảm kịch. Hogwarts mất đi một Quán quân trẻ tài năng, Ravenclaw mất đi một phù thủy sinh dịu dàng, h...