Gặp Anh Là Ác Mộng

By LeeGun20042001

22.1K 1.1K 163

Một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, Sở Nghinh vì để cứu gia đình của mình mà đồng ý gả cho một người đàn ông mới c... More

Chap 1: Hắn là Ân Viêm
Chap 2: Tôi muốn cơ thể em.
Chap 3: Gả con để cứu công ty
Chap 4: Ép cô gả đi
Chap 5: Tại sao lại muốn cưới tôi?
Chap 6: Tôi đồng ý gả cho anh.
Chap 7: Trở thành vợ hắn.
Chap 8: Thì ra đây là lí do.
Chap 9: Uống hết cốc trà này.
Chap 10: Tôi là người đàn ông duy nhất của em.
Chap 11: Người đàn ông đó là ai?
Chap 12: Là người có lạc hồng của cô.
Chap 13: Người duy nhất có thể sinh con cho hắn.
Chap 14: Bữa cơm kỳ lạ
Chap 15: Công khai chăm sóc
Chap 16: Tìm ý tưởng thiết kế
Chap 17: Nấu canh cho cô
Chap 18: Nữ thần của tôi.
Chap 19: Anh cả không có khả năng đó
Chap 20: Vợ cậu đến đấy.
Chap 21: Bị mẹ chồng giáo huấn.
Chap 22: Trang phục của bà muốn ở đây.
Chap 23: Bộ dạng đắc ý của cô.
Chap 24: Cháu muốn li hôn
Chap 25: Đừng đốt nữa.
Chap 26: Tôi sai rồi.
Chap 27: Hy vọng bị dập tắt
Chap 28: Hậu quả của việc đòi li hôn.
Chap 29: Con muốn về nhà.
Chap 30: Cậu đánh cô ấy?
Chap 31: Em sợ tôi?
Chap 32: Không muốn đến Ân Dạ.
Chap 33: Cô cũng đâu tốt đẹp gì
Chap 34: Điều cậu ta ra nước ngoài
Chap 35: Tôi giúp em biết
Chap 36: Có phải em đã chọc giận anh ta?
Chap 37: Để tôi nói giúp em
Chap 38: Dì biết người đàn ông đó là ai?
Chap 39: Chỉ hắn có quyền
Chap 40: Muốn bỏ trốn?
Chap 41: Muốn xem mặt anh
Chap 42: Tôi đợi em
Chap 43: Tự mở chân ra.
Chap 44: Nằm mơ cũng nghĩ đến li hôn
Chap 45: Cậu ký đi
Chap 46: Bị câu mất hồn
Chap 47: Giữa khoảng cách với anh ta
Chap 48: Ghét việc ở cùng một chỗ với anh
Chap 49: Em có gì cho tôi?
Chap 50: Đừng hòng chống đối
Chap 51: Em tìm thứ này?
Chap 52: Chúng ta không thể làm bạn
Chap 53: Lo cho anh
Chap 54: Tôi có thể giúp cô
Chap 55: Bọn họ sẽ tin ai
Chap 56: Chúng ta không phải vợ chồng sao?
Chap 57: Đến giờ uống thuốc rồi
Chap 58: Em trả em trai lại cho tôi
Chap 59: Phát bệnh
Chap 60: Đòi lại công bằng
Chap 61: Không làm mẹ thất vọng
Chap 62: Trả tiền thuốc
Chap 63: Là khách của tôi
Chap 64: Mở mang tầm mắt
Chap 65: Không chào đón tôi?
Chap 66: Em đang lo cho tôi?
Chap 67: Em sợ tôi?
Chap 68: Người đâu rồi?
Chap 69: Cậu ta không chết được
Chap 70: Phạm vào đại kỵ
Chap 71: Tôi không để bụng?
Chap 72: Đưa người của mẹ về
Chap 73: Tôi đến cứu cô
Chap 74: Cứu nguy
Chap 75: Bị đuối nước.
Chap 76: Mang thai
Chap 77: Đứa bé này không cần giữ lại
Chap 78: Đó là đứa con duy nhất của con
Chap 79: Một sự sỉ nhục
Chap 80: Để cô ta đi
Chap 81: Tớ cũng không biết anh ta là ai
Chap 82: Người muốn phá, kẻ muốn giữ
Chap 83: Tớ muốn nó chết
Chap 84: Kế hoạch thất bại
Chap 85: Giúp tôi bỏ đứa bé này
Chap 86: Quá đáng rồi đấy
Chap 87: Uống thuốc
Chap 88: Là ai làm?
Chap 89: Vậy còn cô ta?
Chap 90: Tôi sẽ chăm sóc hai mẹ con em
Chap 91: Tôi nhất định không chịu thua anh
Chap 92: Li hôn đi
Chap 93: Vì sao anh lại thay đổi nhanh như vậy
Chap 94: Em muốn thế nào?
Chap 95: Chúng ta có con rồi.
Chap 96: Khiến em nghe lời
Chap 97: Tôi muốn biết anh ta là ai
Chap 98: Cô ấy muốn gặp tớ
Chap 99: Tôi yêu cô ấy
Chap 100: Thay cháu quyết định
Chap 101: Em sẽ giành lại anh
Chap 102: Nhận lệnh của ai
Chap 103: Đừng ép tớ trở mặt
Chap 104: Tôi đã biết người đàn ông đó là ai
Chap 105: Là tôi
Chap 106: Thực sự là hắn
Chap 107: Sảy thai rồi à?
Chap 108: Cũng là anh?
Chap 109: Buông tha cho tôi được không?
Chap 110: Tôi không muốn bỏ nó nữa.
Chap 111: Cầu xin hắn li hôn
Chap 112: Vậy là từ bỏ?
Chap 113: Anh đi cùng em
Chap 114: Bảo vệ hay giám sát?
Chap 115: Đẹp trai quá
Chap 116: Bắt được rồi
Chap 117: Cô ta cũng đang mang thai!
Chap 118: Lén lút như ăn trộm
Chap 119: Xử lý luôn đi
Chap 120: Chỉ vì không phải con trai
Chap 121: Vậy anh có tư cách gì?
Chap 122: Là lỗi của ai?
Chap 123: Cảm giác khủng hoảng đó
Chap 124: Không yêu anh cũng không sao
Chap 125: Không phải yêu thì là gì
Chap 126: Không cần lo lắng sao?
Chap 127: Là con gái cũng được
Chap 128: Đã lâu không gặp
Chap 129: Giả vờ trong sạch
Chap 130: Chúng ta có thể hợp tác
Chap 131: Ra mặt giúp ai
Chap 132: Đưa em về thăm nhà
Chap 133: Cô ấy đã làm gì sai?
Chap 134: Mẹ lại muốn bỏ rơi con lần nữa?
Chap 135: Tôi tin cô không phải người như vậy
Chap 136: Không phải lỗi của em
Chap 137: Ở lại đây, anh bảo vệ em
Chap 138: Mất kiểm soát
Chap 139: Như âm hồn bất tán
Chap 140: Anh cưới em chắc rồi
Chap 141: Cô ta yêu Ân Viêm
Chap 142: Tất cả đều là tôi
Chap 143: Xét nghiệm huyết thống
Chap 144: Tôi đưa vợ tôi đi
Chap 145: Là lỗi của ai
Chap 146: Hắn cũng thuận theo
Chap 147: Chịu đựng kém như vậy
Chap 149: Chưa từng thay đổi suy nghĩ
Chap 150: Em muốn về, anh đưa em về
Chap 151: Ân Diệu đưa cô đi rồi
Chap 152: Tim thai yếu
Chap 153: Cậu tẩy não cô ấy?
Chap 154: Như một gia đình
Chap 155: Tuyên bố hôn ước
Chap 156: Anh ta yêu Điềm Điềm?
Chap 157: Cô hài lòng chưa?
Chap 158: Đuổi cô ta ra khỏi Ân gia
Chap 159: Ai sẽ cưới Tô Phỉ Thúy?
Chap 160: Em còn thích anh chứ?
Chap 161: Thật ra là do ai
Chap 162: Không phải để anh cưới người khác
Chap 163: Ở lại được không?
Chap 164: Đồ ăn không hợp khẩu vị
Chap 165: Mẹ đang quan tâm cô ấy?
Chap 166: Đưa em đi chơi
Chap 167: Là bà ta
Chap 168: Chỉ là trùng hợp?
Chap 169: Cô ta giết A Tiêu?
Chap 170: Nổ súng đi
Chap 171: Tha cho kẻ thù
Chap 172: Tôi không thích cô
Chap 173: Tại sao anh ấy không cần tôi?
Chap 174: Không thể nhường nữa
Chap 175: Lễ phục này tặng anh
Chap 176: Nói dối là đầu lợn
Chap 177: Tin đồn là thật?

Chap 148: Bí mật của Phong Dực

71 6 0
By LeeGun20042001

Thì ra ngay từ lúc Ân Điềm bị Phong Dực đưa đến đây thì anh ta đã bắt đầu gọi cho Ân Viêm rồi, cho nên toàn bộ những gì diễn ra trong căn phòng này từ đầu đến giờ, Ân Viêm đều nghe không xót chữ nào.
Hắn ở đầu dây bên kia vừa đọc từng tập báo cáo xếp trên bàn vừa cầm điện thoại nói chuyện với Phong Dực, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước.
Không phải đơn giản mà tình bạn giữa Ân Viêm và Phong Dực có thể bền chặt suốt hơn hai mươi năm như vậy. Hai người bọn họ và bao gồm cả Trần Hy nữa, ba người đều đã đặt ra quy tắc, nếu như có bất kỳ hiểu lầm hay tranh chấp gì phát sinh thì sẽ lựa chọn một hình thức phân định thắng thua, người thắng trong trò chơi đó sẽ được quyền đánh người kia mà người đó không được phép đánh trả hoặc đặt câu hỏi cho người kia thì người kia bắt buộc phải trả lời rõ ràng.
Chiến tranh lạnh giữa Ân Viêm và Phong Dực cuối cùng cũng phải để Trần Hy đứng ra hòa giải, Trần Hy có quyền lựa chọn hình thức cá cược cho bọn họ và anh chọn tennis.
Kết quả hôm đó Ân Viêm thắng Phong Dực. Hắn không đánh Phong Dực mà chỉ hỏi đúng một câu. Rốt cuộc lí do thực sự mà Phong Dực muốn Ân gia và Phong gia thực hiện lại hôn ước là gì? Hay nói cách khác chính là tại sao Phong Dực cứ bám chặt Ân Điềm không buông?

- Cậu biết tại sao năm đó tớ lại đột nhiên muốn rời khỏi Thượng Hải không?

Ba người ngồi cạnh nhau dưới hàng ghế đầu tiên ở khán đài, Phong Dực cầm chai nước trong tay mà vẫn chưa mở nắp uống ngụm nào, anh ta suy nghĩ rất lâu mới hỏi lại Ân Viêm một câu như vậy.
Còn Ân Viêm vừa thử liên tưởng lại ký ức liên quan đến khoảng thời gian anh ta đang đề cập vừa lắc đầu đáp.
Ân Viêm không biết nhưng Trần Hy lại giúp Phong Dực lí giải nguyên nhân.

- Cậu còn nhớ năm đó tớ đã nói với cậu A Dực đề nghị tớ làm liệu pháp trị liệu cho cậu ấy không?

Nhìn Ân Viêm giống như sắp biết được chuyện cuối cùng, Phong Dực hơi cúi đầu không nói, chỉ nghe Trần Hy và Ân Viêm hỏi đáp qua lại.

- Cậu đang nói đến chuyện cậu ta nổi thú tính với một cô bé?

Hình như Ân Viêm đã nhớ ra được lần lượt từng chuyện, Phong Dực càng không dám đối mặt với hắn, dù không dám ngẩng đầu nhưng anh ta cũng phải thừa nhận.

- Cô bé đó chính là Điềm Điềm.

Nghe đến đây, dường như Ân Viêm mới không thể tiếp tục duy trì thái độ điềm tĩnh nãy giờ nữa. Hắn quay đầu nhìn sang Phong Dực, tức giận ném ngay quả bóng tennis đang nghịch trong tay xuống giữa sân, buộc miệng chửi thề một câu.

- Mẹ nó! Phong Dực, cậu!

Bên tai nghe tiếng chửi mắng của Ân Viêm như vậy, Phong Dực cũng không có biểu hiện phản kháng nào, im lặng chấp nhận tất cả, sau đó còn nói tiếp chuyện đã xảy ra năm đó.

- Chắc cậu vẫn không quên có một lần Điềm Điềm đi chơi về rất muộn. Thật ra...không phải cô ấy về muộn mà là vì tớ đã dùng thuốc với cô ấy. Lúc đó tớ thực sự không thể kiểm soát được bản thân. Tớ....

- Nếu lúc đó không phải tớ nhìn thấy được con rùa gỗ trong cặp của Điềm Điềm rơi ra thì, có lẽ tớ đã không dừng lại được.

Ân Viêm tức giận đến mức túm lấy cổ áo của Phong Dực, định xuống tay đánh anh ta nhưng đã bị Trần Hy cản lại.

- A Viêm, cậu bình tĩnh đã. Chúng ta đều rất rõ cậu ta vẫn luôn có kiểu sở thích đó rồi mà.

Phong Dực hít thở một hơi thật sâu rồi mới lấy đủ can đảm mà đối mặt với Ân Viêm, đối mặt với sự phẫn nộ đang bùng lên của hắn, tự cười bất lực.

- Nếu tớ nói năm đó không phải chỉ mỗi mình Điềm Điềm thích tớ, mà tớ cũng thích cô ấy. Cậu có tin không?

Khi nghe Phong Dực hỏi như vậy, Ân Viêm hình như đã có chút bình tĩnh lại được. Hắn ngồi yên lại chỗ, thở mạnh một hơi dài đợi nghe Phong Dực nói tiếp.

- Tớ biết bản thân sớm đã động lòng rồi. Nhưng, tớ ngàn lần vạn lần cũng không ngờ suýt nữa thì đã hủy hoại người mình yêu. Lúc tớ vô tình nghe được Trần Hy nói chuyện với Điềm Điềm, biết cô ấy chuẩn bị thổ lộ với mình, tớ thực sự không còn mặt mũi nào để gặp mặt cô ấy, càng không có tư cách đón nhận tình cảm của cô ấy.

- Cho nên, tớ mới lựa chọn rời đi, rời khỏi Thượng Hải, rời khỏi Điềm Điềm. Tớ đã nghĩ cả đời này cũng sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Không ngờ, lần gặp lại đó, chuyện vẫn không thể khác đi, không ngờ lại tiếp nối chuyện năm đó.

- Lần này thì khác rồi, lần này không giống như năm đó, tớ không dừng lại đúng lúc. Cho dù bây giờ trong lòng cô ấy còn có tớ hay không cũng không quá quan trọng nữa, điều quan trọng là chính tớ đã cướp mất sự trong sạch của cô ấy, còn nữa, tớ vẫn còn yêu cô ấy. Cho nên tớ nhất định phải cưới Điềm Điềm, dù đó là bù đắp hay chuộc lỗi, dù cô ấy còn thích tớ hay căm ghét tớ, tớ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận rồi.

Nghe hết những lời thừa nhận từ tận đáy lòng của Phong Dực, Ân Viêm tự nhiên cũng không còn tức giận một chút nào nữa. Ngược lại lại tự khinh thường chính mình, hắn nhớ lại câu mà Phong Dực từng mắng hắn trước đó, chính hắn cũng là một tên khốn dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn để cưỡng đoạt, giam cầm Sở Nghinh bên cạnh mình thì làm gì có tư cách dạy dỗ Phong Dực phải làm thế nào chứ.
Làm tổn thương người phụ nữ của mình, rồi lại lấy lí do là rất yêu đối phương để xin một cơ hội bù đắp. Loại người như bọn họ có phải rất đáng bị trừng phạt như vậy không?

- A Viêm, A Viêm? Cậu không sao đó chứ?

Thấy Ân Viêm ngồi thất thần đã được một lúc rồi, Phong Dực cần nói gì thì cũng đã nói xong. Tình thế kì lạ thế này thì cũng lại chỉ để Trần Hy giúp hóa giải, anh vừa lay Ân Viêm vừa gọi hắn.
Ân Viêm xốc lại tinh thần rồi, liền đứng lên ngay sau đó, bước tới vỗ vai Phong Dực mấy cái rồi nói.

- Điềm Điềm, giao cho cậu đấy. Chăm sóc tốt cho con bé.

Nếu Phong Dực không nói ra những lời trong lòng đó thì có lẽ đến bây giờ mối quan hệ giữa anh ta và Ân Viêm vẫn đang tiếp tục đâm vào ngõ cụt rồi, còn không thể phát triển được với Ân Điềm nữa.

- A Pháp vừa gọi tớ, tớ đã giúp cậu giải vây rồi. Nhưng hôm nay cậu làm vậy là sao đây? Không phải đã nói sẽ đối xử tốt với Điềm Điềm sao? Cậu còn trêu chọc nó như vậy?

Phong Dực ngồi trước bàn ăn rất lớn mà nhìn về phía ghế ngồi lúc nãy của Ân Điềm, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười mờ ám.

- Tớ chỉ muốn thử xem cô ấy có ghen không thôi mà, ai ngờ lại dọa cô ấy chạy mất rồi.

Ân Viêm cũng chẳng buồn nói nữa, lười đôi co với anh ta. Hai tay hắn vẫn bận rộn sửa lại từng lỗi lớn nhỏ xuất hiện trên từng trang báo cáo, điện thoại để trước mặt để nói chuyện tiếp với Phong Dực.

- Ngày kia là sinh nhật của Điềm Điềm rồi. Tớ bên này e là không thể về kịp...

- Ây, nếu không thể về kịp thì đừng về.

Ân Viêm còn chưa nói dứt lời thì Phong Dực đã lên tiếng ngắt lời hắn trước rồi, đợi hắn không tiếp tục nói nữa thì mới giải thích ra lí do.

- Cậu về thì cũng có nghĩa là Sở Nghinh về thôi. Khỏi cần tớ nói thì chắc cậu cũng tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra rồi nhỉ? Nhất định là vợ cậu sẽ quậy tớ và Điềm Điềm không yên mất, không phải cô ta không đồng ý chuyện của Điềm Điềm sao?

Nghe những lời phân tích của Phong Dực, Ân Viêm thực sự cũng không thể nào phản bác được vì khá hợp lí rồi, hắn đương nhiên biết rất rõ thái độ của Sở Nghinh đối với mối quan hệ của Ân Điềm và Phong Dực, cô tuyệt đối sẽ không để Ân Điềm bị Phong Dực ép cưới. Không phải chỉ vì Ân Điềm là bạn của cô, là em chồng của cô mà cô còn đang làm vì chính bản thân cô nữa, hoàn cảnh không thể nào tự thoát thân để quyết định của Ân Điềm làm cô nhìn thấy chính bản thân mình trong đó, giống như trước kia, khi hắn dùng thủ đoạn ép cô phải gả cho hắn.
Nhưng vì để tổ chức sinh nhật cho Ân Điềm, Sở Nghinh đã chuẩn bị quà sinh nhật rất lâu rồi, còn đặt rất nhiều tâm huyết vào nữa. Nếu lần này hắn không thể đưa cô về Thượng Hải đúng ngày sinh nhật của Ân Điềm, có phải cô rất thất vọng không?

- Cậu thiếu tự tin như vậy từ khi nào vậy? Nếu trong lòng cậu đã chắc chắn rồi thì dù có mười Sở Nghinh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến được cậu cả.

- Chuyện ở bên này, nếu tớ giải quyết được sớm thì sẽ về cùng Sở Nghinh.

Phong Dực ở đầu dây bên kia nghe được như vậy cứ như phải hứng chịu một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt rồi, dù vậy cũng không thể thay đổi được quyết định của Ân Viêm.

- Tùy cậu vậy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ân Viêm còn không rảnh đụng tay vào điện thoại, cứ để nó yên một chỗ rồi tiếp tục làm việc.

........

Trong ba ngày đợi kết quả xét nghiệm huyết thống cho cái thai trong bụng của Sở Nghinh thì Ân gia vẫn là một cục diễn hỗn loạn, rất nhiều những trưởng bối có mặt hôm nay đều quyết định ở lại để đợi kết quả.
Bây giờ ở bất kỳ ngóc ngách nào cũng có thể bị bắt gặp, trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ thì Tô Phỉ Thúy còn bị giám sát nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể rời khỏi biệt thự Ân gia. Chính vì vậy mà để có thể gọi được một cuộc điện thoại mà cô ta đã phải rất vất vả, vừa phải trốn khỏi tầm khống chế của mấy tên cảnh vệ, sau đó lại phải tìm một nơi đủ kín đáo, riêng tư mà không có ai nhìn thấy mới gọi điện thoại được, lựa chọn duy nhất của cô ta chính là phòng của Trương Lạc Lạc.

- Cô nói cái gì? Đến Bắc Kinh?

Tô Phỉ Thúy vừa mới thông báo một tiếng thì người ở đầu dây bên kia đã nóng nảy làm ầm lên với thái độ vừa bất ngờ vừa không vui rồi.

- Không phải đã nói rất rõ ràng là sẽ gặp vào tiệc sinh nhật của Ân Điềm rồi à? Sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch nửa chừng như vậy?

Đợi bên kia phát hỏa xong rồi, Tô Phỉ Thúy mới bắt đầu giải thích rõ tình hình.

- Đứa bé trong bụng của Sở Nghinh không phải con của Ân Viêm. Nhưng hiện tại cả Ân gia đều đang trong trạng thái chờ kết quả chứng minh cuối cùng. Trong thời gian ba ngày, Ân Viêm sẽ không thể đưa Sở Nghinh về Thượng Hải được, cũng có nghĩa là sẽ không thể tham dự tiệc sinh nhật. Cho nên kế hoạch có sự thay đổi, cô phải đến Bắc Kinh ngay, tốt nhất chính là trước thời hạn ba ngày. Đợi đến khi Sở Nghinh hoàn toàn bị tống cổ ra khỏi Ân gia, chúng ta coi như thắng được một bước lớn.

Trương Lạc Lạc ngồi bắt chéo chân thưởng thức trà lại nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tô Phỉ Thúy với một nhân tình trước của Ân Viêm, quả nhiên là không còn điều gì tuyệt vời hơn rồi. Trên mặt bà ta đã vẽ rất rõ nụ cười thỏa mãn, hả hê.
Tô Phỉ Thúy vừa kết thúc cuộc gọi xong, bà ta liền hỏi ngay.

- Tô tiểu thư có vẻ như đã tính sẵn kế hoach cả rồi?

Tô Phỉ Thúy nhìn bà ta mà suy xét một lần thật cẩn thận, sau đó liền bật cười thành tiếng. Bây giờ dù cả Ân gia có nháo nhào lên như thế nào thì xét cho cùng, cô ta cũng có thể bắt tay được với vài người, Úc Hinh, Ân Kiến Sương, Trương Lạc Lạc đều có thể trở thành đồng minh của cô ta, nhưng nếu so sánh những thế lực này thì Trương Lạc Lạc có nhiều lợi thế hơn cả, cho nên lựa chọn Trương Lạc Lạc chính là con đường dễ đi nhất.

- Nhị phu nhân cứ yên tâm, trong kế hoạch của tôi không thiếu công lao của bà đâu.

.........

Lúc còn ngồi ở quán cà phê vì đợi mãi không thấy Ân Điềm đến nên cả Ân Pháp và Mục Nhiễm đều loạn lên mà gọi cho cô ấy liên tục, khi gọi để thông báo cho Ân Viêm thì không ngờ là Ân Viêm lại chắc chắn Ân Điềm vẫn an toàn vì hắn đã cho người âm thầm đi theo bảo vệ rồi. Nếu Ân Viêm đã nói vậy thì không cần phải quá lo lắng nữa.
Thế là cả một buổi chiều hôm nay, Mục Nhiễm lại có cơ hội được đi riêng với Ân Pháp rồi, cũng được coi như là buổi hẹn hò của hai người.

- Tiểu Nhiễm, đi cả ngày như vậy, chắc cô cũng mệt rồi? Hay là tôi đưa cô về nhé?

Vừa mua kem xong, hai người đi dạo được một vòng quanh công viên thì Ân Pháp đưa ra lời đề nghị.
Mà Mục Nhiễm đang chơi vui như vậy, đương nhiên là không muốn về ngay rồi. Huống hồ đây còn là cơ hội được đi chơi với người trong lòng nữa, cho dù có đi cả đêm luôn cô cũng sẵn sàng mà.

- Sao vậy? Đi với tôi anh không vui sao? Còn sớm vậy đã muốn về rồi?

Đúng là hôm nay hai người đã đi chơi rất nhiều chỗ, đi dạo trung tâm thương mại, đến thử hết các trò chơi trong khu vui chơi, còn có khu trượt băng nhân tạo nữa. Với thể trạng của một người bình thường như vậy cũng rất đuối rồi, mà Mục Nhiễm còn thuộc nhóm đặc biệt coi trọng thể hình nữa.
Ân Pháp lắc đầu rối loạn, vừa kéo mũ lên chùm đầu cho Mục Nhiễm vừa giải thích.

- Ngày mai cô còn một buổi ghi hình rất sớm mà, nên phải về nghỉ ngơi để lấy sức nữa. Sau này nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô đi chơi tiếp.


Continue Reading

You'll Also Like

121K 9K 117
Tác phẩm: Điên cuồng lún sâu - 疯狂深陷 Tác giả: Vô Tâm Đàm Tiếu - 无心谈笑 ___________________ Tích phân: 440,882,688. Độ dài: 115 Chương, chưa hoàn. Nhân v...
34.8K 3K 85
Tác phẩm: Ách Ba Mỹ Nhân Tác giả: Đồ nghê Trạng thái: 115 chương + 6 ngoại truyện Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chủ công, niên hạ, truy thê hoả táng...
454K 27.7K 84
🎀 Hán Việt: Vạn nhân hiềm thân kiều thể nhược 🎀 Tác giả: Diêu Diêu Thỏ 🎀 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (79 chương + 3 phiên ngoại) 🎀 Bản edit:...
135K 19.3K 46
Tác phẩm: Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên. Tác giả: Xu Kha. Thể loại: Original, Đam mỹ, Hiện đại, Showbiz, Lãng mạn, Xuyên sách, Chủ thụ , Hài hước...