"Mệt lắm phải không? Ngươi dựa vào ta ngủ đi, như thế sẽ không mệt nữa." Vương Tuấn Khải mặt dày nói.
-----------------------------
Vương Nguyên ăn xong, liền gượng đứng dậy, đi ra bên ngoài tìm kiếm, cũng may cái hang này ở gần một bờ suối, y liền múc nước rửa tay. Trăng sáng, bóng hình bản thân phản chiếu xuống mặt nước trong ngăn ngắt. Suối nhỏ ở Băng Quốc hầu hết là trích nước từ Tử Thanh nên may mắn không bị đóng băng, lại trong trẻo đến lạ thường.
Vương Tuấn Khải cũng đi theo, luôn ở ngay phía sau y, không rời nửa bước. Hắn rút khăn tay của mình ra, đoạn ngồi xuống bên cạnh y.
Vương Nguyên nói: "Ngươi có thể lăn về Hỏa Quốc được rồi. Ta nhớ rằng ngươi từng nói sẽ không tới đây tìm ta nữa."
Vương Tuấn Khải mặt dày không đáp, nhúng ướt khăn tay, vắt khô. Hắn một tay giữ vai y, một tay cầm khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Vương Nguyên trừng mắt muốn kháng nghị, tỏ ý để ta tự làm là được rồi.
"Trên mặt nhiều vết thương như vậy, ngươi nhìn thấy được sao? Không cẩn thận lại trầy ra lần nữa." Hắn nói xong, mới trả lời câu nói ban nãy của y, "Ta không thể bỏ ngươi lại một mình."
"Đầu ngươi có vấn đề à? Ta đã khôi phục rồi, có thể trở về Băng điện."
"Ngươi có biết nơi này cách Băng điện bao xa không? Linh lực của ngươi suy kiệt như vậy, bao lâu mới về đến? Nơi này còn đang rất gần Thâm Chi Vực, nhỡ có ác linh thú khác tới, cũng phát cuồng như vậy, ngươi đối phó thế nào?" Vương Tuấn Khải hù dọa nói, chắc gì đã thật sự có ác thú khác quấy nhiễu, nhưng hắn muốn dọa y, để tranh thủ ở lại thêm một ít lâu, nếu không y nhất định sẽ kiên quyết đuổi hắn về.
Vương Nguyên nhìn hắn, mắt sâu không thấy đáy, không rõ là cảm xúc gì.
"Tại sao ta đã rắp tâm ám toán ngươi như vậy, mà ngươi lại tới cứu ta?"
Hỏa Thần Vương trước mặt y, lúc nào cũng là bộ dạng tiện không có tiền đồ như thế này. Biết rõ người ta muốn giết mình, nhưng lại vẫn sáp sáp lại gần.
Là hắn ôm niềm tin bất diệt với y, hay là hắn thực sự có vấn đề về đầu óc, y cũng không hiểu nổi.
Vương Tuấn Khải có chút bất ngờ, hắn thế mà lại quên mất Kiều Tư Viễn kia đã từng đột nhập vào Hỏa điện ám sát hắn.
"Từ nhỏ, ta luôn coi ngươi là ân nhân. Dù rằng hiện giờ ta và ngươi không nợ nần gì nhau nữa, nhưng cái suy nghĩ ấy đã khảm vào đầu ta mấy trăm năm nay. Ta biết ta phải trả ơn ngươi." Hắn nói, "Ta không hiểu vì sao ngươi cứ phải lấy mạng ta mới được. Ta không nghĩ ngươi lại ghét ta đến thế, nhưng không biết vì sao ta lại không thể hận nổi ngươi."
Vương Nguyên hơi siết chặt mấy đầu ngón tay,
"Chính vì năm xưa lỡ tay cứu ngươi, khiến cho mấy năm năm nay ngươi hiểu nhầm ta tốt đẹp, rồi quấn lấy ta, nên bây giờ ta phải tìm cách giết ngươi để cắt đi mối phiền phức! Có lặp lại 100, 1000 lần đi nữa, ta vẫn sẽ tìm cách tiêu diệt ngươi."
Vương Tuấn Khải nghe thế, ngây ra một lúc, rồi bảo,
"Dù sao đi nữa thì sáng mai ta mới về. Ngươi xem cái thân thể không chút linh lực của ngươi bây giờ, ngươi giết nổi ta không? Chắc ngươi tạo được chừng nửa cái ám khí đã tắt ngóm rồi. Nói chung, có lặp lại 100, 1000 lần đi nữa ta vẫn thích ngươi, ngươi không giết nổi ta đâu."
Vương Nguyên hung dữ trừng mắt rồi bực bội đứng bật dậy, đi về phía cái hang vẫn luôn tỏa ra ánh sáng vàng cam ấm áp.
Y chọn một góc trong hang, ngồi ngưng thần, rõ ràng đang muốn khôi phục sức lực. Vương Tuấn Khải thấy y ngồi yên nhắm mắt, lòng ngứa ngáy không thôi, nhưng sợ làm gián đoạn quá trình khôi phục của y, đành chỉ biết ngồi một bên.
Đến đêm muộn, y cũng buồn ngủ rũ mắt, quá trình ngưng thần vẫn luôn khiến người ta buồn ngủ như thế, bèn tựa đầu vào vách hang. Độ một lát sau, tuy mắt đang nhắm, nhưng y vẫn cảm nhận có một luồng nhiệt đang đến gần. Sau đấy, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp, đầu y tựa lên một mảng vừa mềm mại vừa rắn rỏi, giống như ngực Vương Tuấn Khải.
Y đẩy hắn ra, lại bị hắn cưỡng ép ôm chặt lấy, sức lực dồi dào của hắn như gọng kìm, thủ thỉ bên tai:
" Tư Viễn à..."
"Ngươi đủ chưa?" Y mở mắt liếc ngược lên trừng hắn, lại thấy vẻ mặt người kia dưới ánh sáng cam cam của đốm lửa linh lộ vẻ ôn nhu dịu dàng như nước, nhất thời hóa đá.
"Mệt lắm phải không? Ngươi dựa vào ta ngủ đi, như thế sẽ không mệt nữa." Vương Tuấn Khải mặt dày nói.
Vương Nguyên quả thực mệt đến không muốn đôi co, mặc kệ hắn, y nhắm mắt, chốc lát đã thật sự ngủ thiếp đi.
.
Ác linh Bạch Mã sau khi bị hàng phục, bị đóng lên dấu ấn của Vương Nguyên thì liền giống như thú nuôi trong nhà, suốt ngày lẽo đẽo đi theo sau lưng y.
Sau khi mai táng xong cho các thần vệ, Vương Nguyên đem ác linh Bạch Mã về cho Kiều Hán Chương.
Giữa Đại điện rộng lớn, trước con mắt chứng kiến của tất cả Băng Thần, lão đóng một dấu ấn mới lên đầu ác linh Bạch Mã. Con thú liền ngay lập tức rời khỏi Vương Nguyên bay đến phía sau lão đứng sừng sững.
Vương Nguyên giao ác linh Bạch Mã về Băng điện trong sự bất ngờ của mọi người. Bởi vì hầu hết các thần vệ đều bỏ mạng, chứng tỏ đánh nhau với con thú rất chật vật, vài thần vệ chạy thoát về Băng điện báo tin, đều bảo rằng con thú phát cuồng rất kinh khủng, Kiều Tư Viễn lành ít dữ nhiều.
Thế mà bây giờ y toàn mạng trở về, còn dắt theo cả ác linh Bạch Mã. Băng Thần Vương cười sung sướng. Bây giờ có thể đánh giá toàn cục, Băng Quốc có ác linh Bạch Mã thiên hạ vô song không linh thú nào sánh bằng, lại có chiến thần hàng phục được ác linh thú mạnh nhất, xem như Băng tộc bất khả chiến bại.
Hai món vũ khí hủy diệt nằm cả trong tay lão rồi.
Vương Nguyên nhìn bọn họ đắc ý, im lặng không nói gì. Bọn họ muốn có ác linh Bạch Mã để đối phó với Hoả Thần Vương, nhưng con Bạch Mã này, lại là do Hỏa Thần Vương một đao hàng phục.
Thấy y bình tĩnh lại có chút thâm trầm như vậy, ánh nhìn của các Băng thần dành cho y lộ rõ nhiều phần nể sợ.
Cứ như thể y là một thứ công cụ vô tri vô giác, không cảm xúc, không nhiệt độ.
Băng Thần Vương bình thường đối đãi với y rất nghiêm khắc, nhưng hôm nay lão đang cao hứng, liền không nói thêm gì, cho y lui sớm.
Vương Nguyên rời khỏi Băng điện, liền lén lút đến đại lao.
Đại lao Băng Quốc địa hình hiểm trở, cốt cũng để không ai, đặc biệt là Vương Nguyên, có thể vào được.
Thế nhưng ngay từ khi y còn nhỏ, một thúc thúc bạn của cha y đã nói cho y cách để có thể lẻn vào đại lao, từ đó đến nay, y ra ra vào vào cũng nhiều lần rồi, mà chưa bao giờ bị phát hiện.
Trong căn phòng đá cuối cùng, có một người phụ nữ đã già nua trông thấy, hai tay gầy gần như chỉ còn da bọc xương, bị xích lại. Mái tóc bạc trắng rũ xuống, nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng ánh mắt vẫn rất tinh.
Song chắn kiên cố, chỉ có Băng Thần Vương có thể mở.
Vừa nghe tiếng bước chân, bà đã ngẩng đầu lên, khi thấy người đi vào là Vương Nguyên thì liền buông lỏng cảnh giác, nhưng thái độ rất nghiêm khắc.
Bà nghiêng mặt ho vài tiếng rồi nói:
"Ta đã bảo con không được phép tới đây rồi cơ mà! Nguyên nhi, nghe ta, quay về ngay."
"Con chỉ tới nhìn một chút. Sẽ đi ngay." Vương Nguyên nhỏ giọng thương lượng.
"Con mau đi đi, ta không muốn con gặp rắc rối." Bà không ngừng xua đuổi y.
Vương Nguyên bất lực, đứng nhìn thêm một lúc rồi đành quay lưng bỏ đi, núp ở bên ngoài len lén nhìn vào.
Chỉ tới thăm một chút cũng không được, bà cứ luôn lạnh lùng đuổi y đi như thế.
Mẫu thân, con mệt mỏi lắm, cho con nhìn người thêm vài giây cũng không được sao?