[BL/Edit][C1-C200] Turning...

By Ccd_208

55.5K 5.3K 525

Tác Giả : 쿠유 - Kuyu Raw : > 1000 chương Edit : Cá chết đuối Lưu Ý: Không đăng tiếp và hoàn thành không có ngh... More

Chương 1 : Yudrain Alie
Chương 2 : Gakane Bolunwald
Chương 3 : Viên Đá Đỏ
Chương 4 : Kanna
Chương 5 : Bài kiểm tra Kỵ binh
Chương 6 : Vượt qua bài kiểm tra
Chương 7 : Kishiar la Orr
Chương 8 : Bộ phận
Chương 9 : Ngăn cái chết của Kishiar
Chương 10 : Thần kiếm 0rr
Chương 11 : Cái giá cho sự lựa chọn
Chương 12 : Ban họ
Chương 13 : Jimmy Ocker
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78 : Xác của những người bị kết án
Chương 79 : Dấu vết
Chương 80 : Kiolle và Warden
Chương 81 : Mối quan hệ giữa Gia tộc Diarca và Apeto
Chương 82 : Dưới lòng đất
Chương 83 : Nguyên nhân việc Devran biến mất.
Chương 84 : Bằng chứng hoàn hảo
Chương 85 : Giải Cứu Những Người Bị Giam Giữ
Chương 86 : Kiolle Diarca Và Sự Ngu Ngốc
Chương 87 : Thuyết Phục Kiolle
Chương 88 : Thông tin
Chương 89 : Đám Cháy
Chương 90 : Sức mạnh của Gakane
Chương 91 : Dối trá (1)
Chương 92 : Dối trá (2)
Chương 93 : Đám Cháy Và Cơn Lốc
Chương 94 : Đứa trẻ đặc biệt
Chương 95 : Nahan (1)
Chương 96 : Nahan (2)
Chương 97 : Cơn đau khủng khiếp
Chương 98 : Quái vật Rumvet và thoát nạn
Chương 99 : Phát hiện
Chương 100 : Sự lo lắng của Kishiar
Chương 101 : Đá Thanh Tẩy
Chương 102 : "Tôi thật sự phải nói cho anh biết..sao?"
Chương 103 : Sự lo lắng của Kishiar dành cho Yuder
Chương 104 : Chuyện Của Trước Kia..
Chương 105 : Kiếp trước và giấc mơ
Chương 106 : Cuộc nói chuyện trong đêm
Chương 107 : Bữa tiệc
Chương 108 : Nói Sự Thật Cho Enon
Chương 109 : Những Công Tước - La Orr
Chương 110 : Enon "Trong Nóng Ngoài Lạnh"
Chương 111 : Cơ hội
Chương 112 : Nơi Để Viên Đá Đỏ
Chương 113 : Viên Đá Đỏ Và Thais Yulman
Chương 114 : Gia tộc Apeto (1)
Chương 115 : Gia Tộc Apeto (2)
Chương 116 : Cuộc diễu hành
Chương 117 : Cuộc Diễu Hành Bắt Đầu
Chương 118 : Sự Cố
Chương 119 : Lật Ngược Thế Cờ
Chương 120 : Buổi Thờ Tượng
Chương 121 : Cậu bé
Chương 122 : 'Dòng máu phước lành'
Chương 123 : Đi Gặp Revlin
Chương 124 : Tình Yêu Của Revlin
Chương 125 : Vở kịch
Chương 126 : Kế Hoạch
Chương 127 : Buổi Lễ
Chương 128 : Buổi lễ hỗn loạn
Chương 130 : Hạ Màn Vở Kịch
Chương 131 : Mâu Thuẫn Bên Trong Gia Tộc Apeto (1)
Chương 132 : Mâu Thuẫn Bên Trong Gia Tộc Apeto (2)
Chương 133 : Thực Hiện Kế Hoạch
Chương 134 : Nahan Trở Lại
Chương 135 : Ngôi Sao Nagran (1)
Chương 136 : Ngôi sao Nargan (2)
Chương 137 : Chiến Đấu Với Nahan
Chương 138 : Mọi Chuyện Bại Lộ
Chương 139 : Enon
Chương 140 : Điều Kishiar Muốn
Chương 141 : Lá Thư Từ Aishes
Chương 142 : Trang Phục Mới
Chương 143 : Lời Đề Nghị Của Thais
Chương 144 : Những Người Của Ngôi Sao Nagran
Chương 145 : Thông Tin Thu Thập Được
Chương 146 : Đôi Găng Tay
Chương 147 : Lên Đường
Chương 148 : Lenore Bỏ Trốn
Chương 149 : Ly Nước
Chương 150 : Ám Sát
Chương 151 : Mảnh Vỡ Thủy Tinh
Chương 152 : Thái Tử Katchian
Chương 153 : Lời Dụ Dỗ
Chương 154 : Phân Hóa (1)
Chương 155 : Phân Hóa (2)
Chương 156 : 'Liệu lần này mình có trở thành Omega nữa không?'
Chương 157 : Mùi Hương
Chương 158 : Sự Lo Lắng
Chương 159 : ''..Nếu ai đó tìm thấy cậu trước tôi và mang cậu đi..."
Chương 160 : Một Cảm Giác Bình Yên
Chương 161 : "Cô ấy nhút nhát nên phải che lại, có đáng yêu không?"
Chương 162 : Nội Dung Bức Thư
Chương 163 : Mục đích Của Kishiar
Chương 164 : "Bởi vì mọi điều cậu nói điều đúng.''
Chương 165 : Tỉnh Dậy
Chương 166 : "Thật táo bạo và thông minh"
Chương 167 : Cung Điện Ánh Sáng
Chương 168 : Sự Lo Lắng Và Mùi Hương
Chương 169 : Đám Tang
Chương 170 : Đám Tang (2)
Chương 171 : Đám Tang (3)
Chương 172 : Cảm Giác Phản Bội
Chương 173 : Hoàng Tử Thứ Hai Của Nelarn
Chương 174 : "Tôi nhìn thấy....hoa"
Chương 175 : Lời Khen Ngợi
Chương 176 : Nhà Hiền Triết
Chương 177 : Lồng Đất
Chương 178 : Sitanium
Chương 179 : Mắc Sai Lâm
Chương 180 : Sức Mạnh Của Kishiar
Chương 181 : Sức Mạnh Từ Viên Đá Đỏ
Chương 182 : Sự Nghi Ngờ
Chương 183 : Trận Đại Hủy Diệt
Chương 184 : Tài Liệu Của Beltrail
Chương 185 : 'Anh ấy thật sự có thể bị bệnh'
Chương 186 : "Cậu đã làm rất tốt."
Chương 187 : Phần Thưởng Của Cậu
Chương 188 : "Tôi càng chắc chắn rằng tôi muốn cậu ấy hoàn toàn là của mình.''
Chương 189 : Món Quà Thứ Hai
Chương 190 : Lịch Huấn Luyện
Chương 191 : Một Ngày Nghỉ Nhưng Bận Rộn
Chương 192 : Buổi Ăn Đêm
Chương 193 : Dấu Kiếm Của Hoàng Đế
Chương 194 : "Tôi muốn cậu dạy tôi nhiều hơn."
Chương 195 : Khóa Huấn Luyện Mới
Chương 196 : Manh Mối
Chương 197 : Thuốc.
Chương 198 : "Ngay từ đầu tôi đã luôn thích cậu. Có lẽ là vậy rồi đúng không?"
Chương 199 : Khao Khát
Chương 200 : Nụ Hôn

Chương 129 : Anh Hùng

163 18 1
By Ccd_208

"Chỉ huy."


Người đàn ông đã đập vỡ hộp đựng lễ vật hướng lời nói của mình về phía Công tước Peletta, chỉ sự hiện diện của ông ta cũng đủ để mang đến sự im lặng bao trùm toàn bộ quảng trường. Mọi người nuốt khan, lúc này mới thực sự nhớ tới Công tước Peletta cũng là chỉ huy của Kỵ binh.

"Đã xảy ra tai nạn bất ngờ, nhưng với sự giúp đỡ của một Người thức tỉnh khác, chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân và xử lý nhanh chóng."

"Tai nạn?"

"Bên trong hộp cúng dường... cái này đã được tìm thấy."

Khuôn mặt Công tước đanh lại khi anh ta lấy viên đá ma thuật từ người đàn ông tóc đen. Mặc dù biết ánh mắt lạnh lùng của Công tước không hướng về phía mình, Lusan không khỏi rùng mình một cái.

"Có thương vong không?"

"Không có."

"Ở đây nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Người quản lý sự kiện đâu?"

"Cha Bertrail Shand Apeto, người phụ trách... tình cờ có vẻ như đã rời khỏi ghế ngay sau vụ việc."

Mặc dù anh ta nói vị linh mục đã rời khỏi chỗ ngồi của mình nhưng mọi người ở đó đều biết điều đó có nghĩa là hắn đã bỏ trốn. Bầu không khí trong chốc lát càng trở nên tối tăm hơn.

"Tôi hiểu rồi... thật đáng tiếc."

Khi Kishiar lẩm bẩm những lời này khi nhìn vào chiếc ghế trống của vị linh mục lớn tuổi, một đám người chạy đến từ phía sau anh ta. Họ là những sĩ quan của Quân đội Hoàng gia mang phù hiệu vàng, những người lính dưới quyền chỉ huy của họ và đặc phái viên từ các quốc gia khác.

"Công tước! Ngài ổn chứ?"

"Chúng tôi đã nói với ngài rằng sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp tục mà...!"

Mặc dù thực tế là những tín đồ bình thường đến nhận hoa, các linh mục như Lusan, và thậm chí cả những người lính đế quốc bình thường được phái đến để giúp duy trì trật tự vẫn nằm đây đó, nhưng ánh mắt của các sĩ quan không hướng vào họ. Nhìn thấy các sĩ quan đang lo lắng cho sự an toàn của Kishiar, Lusan thở dài.

'Chà, dù sao thì tôi cũng không mong đợi nhiều lắm ...'

Lusan và những người khác cũng nhìn xung quanh với vẻ mặt cay đắng tương tự. Rốt cuộc, không có người bị thương hay tử vong mặc dù vụ tai nạn đã xảy ra, đó là một sự nhẹ nhõm. Nhưng phản ứng của Kishiar lại khác.

"Sự việc đã được Kỵ binh giải quyết rồi. Chẳng phải chúng ta nên ưu tiên giúp đỡ những người cần giúp đỡ hơn là tôi, người thậm chí còn không bị thương sao?"

"À, vâng? Ồ. Vâng, ngài nói đúng."

Một sĩ quan, ngạc nhiên trước những lời nói bất ngờ, cuối cùng cũng chú ý đến gợi ý của Kishiar và quay lại hét vào mặt những người lính đã đi theo anh ta.

"Lũ ngu ngốc. Các ngươii đang làm gì vậy? Các người nghĩ Công tước sẽ cảm thấy thế nào nếu các người chỉ đứng xung quanh mà không làm gì cả? Hãy đỡ những người bị ngã đứng dậy và đưa những người bị thương đi ngay bây giờ!"

Cách anh ta đổ lỗi cho những người lính ngu ngốc, như thể đó không phải lỗi của anh ta, gần như trắng trợn một cách buồn cười. Lusan, nhìn thấy những người lính rải rác khắp quảng trường với khuôn mặt lo lắng gợi nhớ đến chính anh khi các linh mục già mắng, cuối cùng cũng có thể thư giãn.

"Vậy... cái này ở trong hộp cúng dường à?"

"Vâng."

"Đó đúng là một trò đùa nghiêm túc. Ai là Người thức tỉnh cho chúng ta biết nơi này có chuyện này? Tôi muốn nhìn thấy họ."

Trong khi binh lính giúp đỡ người dân, Kishiar không hề nghỉ ngơi một giây phút nào. Anh ta kiểm tra viên đá ma thuật màu đỏ do một người đàn ông Kỵ binh có mái tóc đen tuyền đưa ra, giơ nó ra ánh sáng mặt trời trước khi di chuyển để thu thập thêm thông tin chi tiết về tình hình.

"Người ở đằng kia."

Khi nhìn thấy cậu bé nhà Apeto được người đàn ông tóc đen chỉ ra, Kishiar gật đầu và ra lệnh đưa cậu lại gần. Mặc dù bị suy yếu đến mức gục ngã nhưng cậu bé vẫn không ngất đi và có thể đến trước Kishiar với sự hỗ trợ của hai người lính. Kishiar nhìn chiếc áo choàng trắng khoác trên người cậu bé, đôi mắt đỏ thẫm nheo lại đầy tò mò khi bắt đầu nói.

"Tôi không biết rằng người hỗ trợ chúng tôi lại là người tham gia sự kiện này. Cậu đến từ gia đình nào?"

"Gia tộc Apeto... tên ta là Revlin Shand Apeto."

Cậu bé cúi chào Công tước một cách kính cẩn, sắc mặt tái nhợt.

"Tôi biết rằng cậu cần nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng tôi cần hiểu rõ tình hình. Tôi có thể hỏi cậu vài câu được không?"

"Tất nhiên rồi."

"Mối quan hệ của cậu với Bertrail Shand Apeto, trưởng lão phụ trách sự kiện này là gì?"

"Ông ấy là chú của ta."

Một thoáng ngạc nhiên khi mọi người nhận ra rằng người đã giúp giải quyết vụ việc chính là cháu trai của trưởng lão, người đã bỏ rơi mọi người chỉ để cứu lấy chính mình.

"Tôi hiểu rồi. Người của tôi đã đề cập rằng cậu đã sử dụng sức mạnh của Người thức tỉnh để hỗ trợ chúng tôi. Điều này có đúng không?"

Revlin do dự một lát, không thể trả lời nhanh như trước. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy gật đầu với vẻ mặt kiên quyết, như thể đã đưa ra quyết định.

"Ừ. Đúng vậy. Tôi là Người thức tỉnh."

"Chà chà. Trong một gia đình quý tộc..."

Những lời thì thầm lan nhanh khắp quảng trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Kishiar và Revlin.

"Thú vị. Chính xác thì khả năng của cậu là gì?"

"Việc ngài tò mò chẳng có gì ấn tượng cả, thưa công tước. Ta chỉ có khả năng truyền giọng nói của mình trực tiếp vào tâm trí người khác..."

Khi nghe câu trả lời khiêm tốn của Revlin, Lusan nhận ra nhận thức trước đó của mình không hề nhầm lẫn.

"Khả năng phát ra giọng nói của cậu. Vậy đó là cách cậu có thể giao tiếp giữa tiếng ồn như vậy."

Kishiar gật đầu và vỗ nhẹ vào vai cậu bé.

"Đó là một khả năng ấn tượng. Đừng hạ thấp bản thân. Nếu không có sức mạnh đó, nhiều người khác sẽ bị thương."

"C-cảm ơn."

Revlin đã làm chứng rằng trong quá trình Chia sẻ ngọn lửa thiêng, một vụ nổ nhỏ đã được nghe thấy từ hướng của hộp cúng dường, sau đó là một tiếng động khủng khiếp.

Thùng dâng hoa được đặt cách bục một chút, để những người đến nhận hoa có thể tự do quyên góp. Chuyện xảy ra lúc đó Revlin là người gần hòm cúng dường nhất nên không ai nghi ngờ lời giải thích của cậu. Lusan cũng không ngoại lệ.

"Chỉ huy, chúng tôi đã kiểm tra tình trạng của những người còn lại. Ngoại trừ một số người ngất xỉu vì sốc, mọi người đều ở trong tình trạng đủ tốt để tự đi lại."

Ngay sau đó, phần còn lại của Kỵ binh, những người đã di chuyển để kiểm tra những người đã ngã xuống trước quân lính Hoàng gia, quay trở lại và báo cáo lớn cho Kishiar để mọi người có thể nghe thấy.

"Có ai bị tổn thương thính giác không?"

"Vâng. Thính giác của tôi đã được phục hồi ngay sau khi âm thanh dừng lại, và không có di chứng gì cả."

"Thật may mắn."

Kishiar gật đầu đáp lại báo cáo, đồng thời, có người đứng dậy và bắt đầu hét lên.

"Kỵ binh đã cứu tất cả chúng ta một lần nữa! Kỵ binh muôn năm! Bệ hạ muôn năm, Công tước Peletta!"

Nó khiến mọi người nhớ đến ngày rước lớn vào ngày đầu tiên của lễ hội. Tất cả người dân thủ đô vẫn còn nhớ rõ những kẻ xâm nhập mà Kỵ binh đã tiêu diệt ngày hôm đó. Có lẽ người hét lên khen ngợi đang nhớ lại sự việc đó. Khi họ lặp lại tiếng reo hò của mình, những người khác bắt đầu tham gia cổ vũ, như thể bị thu hút bởi sự nhiệt tình của họ.

"Hoan hô!!"

"Công tước Peletta thực sự là vinh quang của Đế quốc!"

Trong đám đông, một thiểu số bắt đầu hét tên Revlin Shand Apeto, vỗ tay. Cái tên Apeto, vốn gần như đã bị họ phản đối do sự trốn thoát của vị linh mục lớn tuổi, may mắn thay đã không bị ô uế nhờ Revlin.

Những người đã nhận được ngọn lửa thiêng ném hoa của họ một cách không chút dè dặt vào Revlin, Kishiar và các thành viên của Kỵ binh. Mặc dù hầu hết hoa đã bị giẫm nát trong lúc hỗn loạn, nhưng Kishiar không hề tỏ ra bất mãn trước việc dân thường ném hoa; thay vào đó, anh ấy nhặt một bông hoa lên với một nụ cười.

Ngay cả khi cầm một bông hoa héo, sự sang trọng và tôn nghiêm của anh vẫn không bị tổn hại. Cảnh tượng này trong giây lát khiến người xem phải nín thở, sau đó họ vẫy tay kinh ngạc.

'Cảm xúc này là sao?'

Lusan, người đã làm việc không mệt mỏi để duy trì ngọn lửa thiêng, lần đầu tiên cảm thấy tim mình thắt lại khi nhìn Kishiar. Quảng trường, nơi vừa mới tràn ngập tiếng la hét và sợ hãi, giờ lại vang lên những tiếng reo hò khác nhau, tạo nên một cảnh tượng xa lạ, gần như thần bí.

"Cậu thấy không? Nhờ sự dũng cảm kịp thời của cậu mà không ai trong số những người này bị tổn hại."

Giữa tiếng reo hò, Kishiar nói chuyện với Revlin Shand Apeto.

"Là người đứng đầu Kỵ binh, tôi phải đích thân bày tỏ lòng biết ơn của mình."

"Không, bản thân ta chưa làm gì cả. Chính Kỵ binh dưới sự lãnh đạo của ngài, thưa công tước, đã giải quyết vấn đề. Ta tin rằng những lời khen ngợi nên dành cho họ một cách chính đáng."

Ngay cả giữa những lời khen ngợi và cổ vũ của Công tước, Revlin vẫn khiêm tốn. Vẻ mặt nghiêm nghị của cậu ấy, không có nụ cười trẻ con so với độ tuổi của cậu ấy, thậm chí còn thu hút nhiều tràng pháo tay hơn từ đám đông.

"Con người nên luôn luôn trả lại một ân huệ đã nhận được."

Nhìn lại cậu bé khiêm tốn và anh hùng, Kishiar đưa tay ra với ánh mắt dịu dàng.

"Revlin Shand Apeto. Tôi sẽ thưởng cho lòng dũng cảm và khả năng của cậu. Nếu cậu mong muốn bất cứ điều gì, hãy nói ra ở đây. Tôi hứa, nhân danh Công tước Peletta, sẽ đáp ứng điều đó."

"Ta không làm điều đó với bất kỳ sự mong cầu nào cả."

Revlin lắc đầu, nhưng Kishiar không lùi bước.

"Cậu đã bảo vệ thần dân của hoàng đế, đây cũng là tâm nguyện của tôi. Làm việc tốt mà không được khen thưởng, cậu có ý định làm xấu hổ cả hoàng đế và tôi sao?"

"Không, ta không có ý đó."

Sau một hồi do dự, Revlin cuối cùng cũng nhượng bộ. Đám đông háo hức kéo đến, tò mò không biết cậu bé đáng chú ý này sẽ yêu cầu phần thưởng của mình là gì.

Continue Reading

You'll Also Like

178K 11.9K 67
🍇Hán Việt: Bị cự hôn kiều O hòa ảnh đế A thượng luyến tổng hậu 🍇Tác giả: Tri Cẩn 🍇Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (63 chương) 🍇Bản edit: HOÀN THÀN...
185K 22.9K 36
Tên truyện: Bia đỡ đạn dẫn đường bị nhóm kẻ điên nhòm ngó. Thể loại: Đam mỹ, NP, truyện H, Vả mặt, Tương lai, Lính gác dẫn đường, Xuyên không. Tác gi...
552K 56.2K 94
Tác giả: Khinh Giác. Thể loại: Hiện đại, ABO, NP, H văn, Vả mặt, Truy thê tá hoả tràng, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng edit: Lết lết... Edi...
356K 4.5K 72
Hán Việt: Tâm Tiêm Tác giả: Hạ Đa Bố Lí Ngang Editor: So Yuu LƯU Ý: Truyện CAO H, có yếu tố INCEST, vui lòng cân nhắc.