Chẳng trách không ai có thể tin Phó Chi thi được thành tích cao, trong hồ sơ trường cũ, điểm số các kỳ thi lớn nhỏ của Phó Chi đều là những con số thấp nhất!
Biểu cảm của Phó Chi khựng lại, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia u ám.
Chủ nhiệm Lưu cứ nhìn chằm chằm cô, ý đồ muốn hỏi đến cùng.
"Cái này..." Cô xoa lông mày, như thể đang nói điều gì đó rất bình thường: "Gia đình trước đây không thích con cái học giỏi."
Thật ra cũng không phải không thích.
Ngay cả ba mẹ Thiệu cũng chưa thể chấp nhận được sự thật, đứa trẻ hoang lớn lên trong trại trẻ mồ côi lại có thể học tốt hơn Triệu Du Du.
Bọn họ ban đầu rất thông minh, vẫn có chút kiêng dè, quốc gia cho 20 vạn trợ cấp, số tuổi của Phó Chi lại vượt quá độ tuổi trung bình được nhận nuôi.
Bọn họ sẽ không trách Phó Chi, nhưng sẽ oán trách Triệu Du Du không học giỏi, ngay cả một kỳ thi còn không vượt qua đứa mồ côi.
Triệu Du Du bị chất vấn, ngay sau đó một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Phó Chi cảm thấy rất không thú vị, hơn nữa, cô cũng không quá quan tâm cái gọi là thành tích, sau đó cũng không nghiêm túc thi nữa.
Chủ nhiệm Lưu sợ ngây người: "Còn có chuyện như vậy."
Có loại ba mẹ ngu ngốc như vậy?
Nhưng không quan trọng, dù sao với thành tích này của Phó Chi vẫn có thể lấy ra tuyên truyền tốt cho Nhất Trung, cái gì phong cách học tập mạnh mẽ, cái gì Văn Khúc Tinh báo mộng, trong đầu hắn suy nghĩ muôn vàn, cuối cùng, nói đến chuyện chính: "Phòng giáo dục và phía nhà trường hy vọng em sẽ không ngừng cố gắng dẫn dắt tổ đội lọt vào trận chung kết."
Nhưng mà: "Thành viên trong đội hiện tại của em không quá giỏi, hơn nữa thầy đã hỏi qua, năng lực của mấy em ấy chỉ dừng lại ở đó, cũng sợ áp lực cho nên không có ý định tiếp tục thi tiếp."
Nhất Trung đã lấy được tấm vé vào vòng trong, chỉ cần không phải sân khấu quốc tế, đổi người hay không đổi người cũng không quá khắt khe.
Phó Chi nắm chặt điện thoại, sau một lúc lâu mới cười nhạt nhìn chủ nhiệm Lưu: "Thầy muốn để ai gia nhập?"
"Chu Tử Hoài sẽ giữ lại, Lục Dư Bạch cũng không cần phải nói..." Chủ nhiệm Lưu lo lắng nắm chặt tách trà, hắn quan sát biểu cảm của Phó Chi một chút, sau đó nói tiếp: "Đối với hai người còn lại, nhà trường sẽ dựa vào điểm thi vật lý lần này để để lựa chọn!"
"Nhà trường rất tốt..." Phó Chi thờ ơ nhìn chủ nhiệm Lưu, giọng điệu chậm rãi: "Nhưng cuối cùng quyền lựa chọn không phải nằm trong tay các thầy sao?"
"Đương nhiên sẽ không!" Chủ nhiệm Lưu chính trực nói: "Hiệu trưởng bên kia nói sẽ giúp em tuyển chọn đồng đội, quyền lựa chọn là do em!"
.
.
.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết vật lý của Mã Minh Quyền.
Khi Phó Chi từ tiệm trà sữa trở về, Mã Minh Quyền đang ở ngoài cửa gọi điện thoại.
Hắn đưa tay chặn Phó Chi lại.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trầm thấp, nhẹ nhàng, có chút lôi cuốn: "Vậy làm phiền thầy Mã, tôi sẽ đợi Chi Chi ở ngoài trường."
Phó Chi nghe hiểu, là giọng của Lệ Nam Lễ .
"Không, không phiền, vâng..." Mã Minh Quyền tắt điện thoại, sắc mặt có chút kỳ lạ: "Người nhà ở quê lại xin phép cho em nghỉ...."
"Vâng?" Phó Chi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Động tác rất tự nhiên.
Cũng có chút ngầu không thể tả được, có lẽ là vì cô học trò này với hắn có mối quan hệ thầy trò rất tốt, Mã Minh Quyền cũng rất thích cô.
Mã Minh Quyền ho nhẹ một tiếng, giọng điệu kỳ quái nói: "Là bà nội của em ở quê đi bước nữa, muốn mời em trở về uống rượu mừng."
Phó Chi: "..."
Theo lý thuyết, tiệc rượu không được nghỉ, nhưng Mã Minh Quyền lại nói: "Anh trai của em nói bà nội của em sắp không ổn rồi, kết hôn là vì xung hỉ, để cho em về gặp mặt lần cuối..."
Hay nói thế nào nhỉ, núi cao còn có núi cao hơn.
Phó Chi cảm thấy Lệ Nam Lễ đột nhiên làm ra loại chuyện này, vậy lý do nghỉ học tiếp theo chính là bệnh tình nguy kịch, lần tiếp nữa sẽ là hạ táng, một vòng tuần hoàn lợi dụng.
Trước khi rời đi, Mã Minh Quyền lại muốn nói lại thôi: "Phó Chi, em xem ông nội còn chưa đi bao lâu, xương cốt chưa lạnh, vậy mà bà nội của em đã như vậy..."
Chắc hẳn hắn muốn nói bà ấy giống tra nữ, nhưng vẫn điều chỉnh lại lời nói: "Phong tục này không tốt lắm, đối với ông nội khác và ông nội em đều không công bằng, hay là em đi khuyên nhủ anh trai đi."
"Được ạ." Phó Chi vào trong lớp lấy cặp sách, thấy khuôn mặt của Mã Minh Quyền nhăn nhó buồn bã, như là không còn tin vào tình yêu nữa, cô khuyên hắn một chút: "Có lẽ xung hỉ chỉ là ngụy trang, yêu nhau thật lòng mới là cốt lõi."
Mã Minh Quyền nhìn cô gái nhỏ đứng ở dưới cầu thang, khuôn mặt thanh tú lộ ra dưới ánh sáng ấm áp, xua tay nói: "Em không cần phải biện minh cho cặp đôi đó, thầy tự có năng lực phán đoán riêng, em đi đi, không cần phải lo lắng cho thầy, ông nội em chắc đang buồn lắm."
Phó Chi: "..."
Fuck không cần.
.
.
.
Nhất Trung là trường học trọng điểm lâu đời của thành phố A, Phó Chi cầm giấy xin nghỉ phép đến chỗ bảo vệ.
Đại khái là vì cô xinh đẹp, hơn nữa vì trong nhà gần đây thường xuyên xảy ra chuyện, bác bảo vệ không khỏi cảm thán: "Cuộc sống của gia đình cháu quả thật có nhiều thăng trầm!"
"..."
Phó Chi ra cổng trường.
Một chiếc Maserati màu bạc dừng ở trước mặt cô.
Phó Chi ngước mắt nhìn, phát hiện cửa sổ ghế lái đang hướng về phía cô.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi được xắn lên cổ tay vài tấc, lộ ra cánh tay trắng sứ lười nhác vắt lên cửa xe, hắn thò đầu ra: "Chi Chi."
Hắn gọi cô một tiếng, ánh sáng hắt ngược về sau, đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông sâu thẳm, đôi mắt hoa đào thanh tú hơi nhướng lên, lộ ra chút lạnh lùng.
Lúc này hắn nhìn thẳng vào Phó Chi đang xách cặp, dưới ánh mặt trời, dưới ánh mặt trời, cánh tay thon dài trắng nõn của cô gái nhỏ có thể nhìn thấy rõ mạch máu màu xanh lam trên mu bàn tay.
Tinh xảo đến không thể bắt bẻ.
Không hiểu sao hắn lại muốn trói đôi cổ tay đó lại.
Phó Chi vòng tới ngồi bên ghế phụ.
Lệ Nam Lễ cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe.
Bóng dáng trường học dần lùi về phía sau.
Xe dừng lại ở một khu rừng trúc hẻo lánh và sâu thẳm.
Hẳn là sơn trang riêng của Lệ thị.
Hai người không xuống xe, Phó Chi vào thẳng vấn đề: "Giang Ninh Bắc nói cháu là người nộp đơn lên quốc gia xin điều tra về chuyện của đối tượng nghiên cứu đời thứ hai?"
Lệ Nam Lễ mỉm cười gật đầu, vừa định nói gì đó, bỗng nghe thấy câu tiếp theo của cô gái nhỏ: "Cháu gần đây rất thiếu tiền?"
"..."
Giọng điệu rất căng thẳng, có loại cảm giác như người đối diện sẽ sẵn sàng chạy xuống xe và bảo vệ chặt ví tiền.
Lệ Nam Lễ nheo đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía cô: "Tôi thiếu hay không thiếu tiền, Chi Chi có biết sao?"
Phó Chi nghĩ đến cháu trai nhỏ chi tiêu rất thoáng, chỉ chuyển khoản cho cô đã lên đến mấy trăm vạn một lần.
"Nhưng lần trước cháu đã cướp bao lì xì cô nhỏ cho gia gia." Hai trăm tệ cũng không chịu buông tha!
Lệ Nam Lễ ý vị thâm trường nói: "Muốn tiết kiệm tiền cho vợ."
Lục Cảnh Thanh từng nói gả con trai cũng phải mất một khoản, ít nhất 300 vạn.
Phó Chi thấy hắn nói rất nghiêm túc, có chút tò mò: "Cháu tính để dành bao nhiêu cho con gái nhà người ta?"
"Bao nhiêu cũng có thể..." Lệ Nam Lễ lơ đãng, giọng điệu trêu chọc nói: "Nếu đối tượng là Chi Chi, sau này còn có rất nhiều mấy trăm triệu."
!!!
Đúng là có tiền!
Đúng là con người tuyệt vời... Ôi tình yêu!
Phó Chi ngồi thẳng dậy, sau khi do dự một lúc mới đau khổ nói: "Yêu sớm sẽ bị đánh gãy chân."