Chương 34: Bộ điệp võng 【2 】

7 2 0
By meoluoithichngu08

Hôm nay thời tiết rất tốt, mây mù chiếm giữ bầu trời thành phố Ngân Giang sau ba bốn ngày mưa gió cuối cùng cũng tản dần đi, ngày hôm nay cuối cùng cũng quang đãng sạch sẽ. Bầu trời được tẩy rửa xanh như ngọc, giống như một bức tranh phong cảnh được hấp thụ ánh sáng quá mức.

Điều hòa trong văn phòng được bật rất thấp, độ ẩm cũng rất thấp. Máy điều hòa không khí ở góc trên bên phải cửa sổ đang phun ra từng làn sương trắng như máy làm đá khô, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hồng leo tứ quý cũng không chịu nổi sự tàn phá của nhiệt độ thấp như vậy. Cành hoa buồn bã ỉu xỉu rũ đầu xuống, không có một chút sức sống nào của loài hoa mùa hạ.

Kiều Sư Sư gõ gõ cửa, sau khi được cho phép thì đẩy cửa ra, trong nháy mắt bị không khí lạnh lẽo hoàn toàn không phù hợp với mùa này phả vào mặt, kích thích khiến cả người giật mình, cô đứng ở cửa rũ rũ da gà nổi trên người rồi mới đi vào.

"Lão đại, anh không cảm thấy lạnh sao?"

Kiều Sư Sư đứng trước bàn làm việc, nhìn y hỏi một câu từ tận đáy lòng.

Sở Hành Vân ngồi phịch xuống chiếc ghế da không có hình dáng cũng chẳng phong cách, hai chân bắt chéo nhau gác lên góc bàn. Y mặc một chiếc áo cộc tay màu đen giá sỉ là một trăm nhân dân tệ một tá, chiếc quần jean màu xanh đen đã mặc được vài năm, khắp toàn thân từ trên xuống dưới dán đầy nhãn mác 'Nghĩa Ô chuyên bán hàng sỉ trong thành phố'. Bất quá bộ đồ này ngược lại khiến y có vẻ trẻ trung hơn, nếu như văn phòng cơ quan chính phủ cứng nhắc này đổi thành giảng đường đại học, thì việc y ngồi ở trong đó cũng không có vẻ gì là không phù hợp cả.

Đến mùa hè, máy điều hòa trong phòng làm việc của y luôn được điều chỉnh hết công suất nhất trong cả toà nhà, chênh lệch nhiệt độ với bên ngoài có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Dì quét dọn vệ sinh cũng hơi lớn tuổi từng có một lần đến phòng làm việc của y dọn vệ sinh suýt chút nữa thì đột phát bệnh tim.

Y ném tập tài liệu đang che trên mặt lên trên bàn, hướng về phía Kiều Sư Sư giang rộng hai tay ra, nở một nụ cười phong lưu: "Lạnh, đến cho anh chút ấm áp nào."

Kiều Sư Sư hất đuôi tóc lên, đi vòng qua bàn hướng về phía đùi y, dọa cho Sở Hành Vân vội vã rụt chân từ trên bàn về, cánh tay giơ lên làm thủ thế chống cự: "Ô ô u, không được không được."

Kiều Sư Sư dựa vào mép bàn ôm cánh tay cười phấn khích: "Có cái gì mà không được, cho một cơ hội đi mà lãnh đạo."

Sở Hành Vân nhìn cô, cười khan nói: "Đùi của anh không có gì quý giá", nói xong chỉ chỉ trên lầu: "Trên kia mới chính là đùi vàng lớn hàng thật giá thật."

Kiều Sư Sư nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc thận trọng không nói cười tùy tiện của Dương cục, con ngươi đen nhánh đảo quanh một vòng không biết là đang nghĩ tới cái gì, hai mắt vèo một cái sáng lên: "Vậy em có hi vọng trở thành mẹ kế của Tam Dương rồi."

Vừa dứt lời, cửa phòng lại bị đẩy ra, Dương Khai Thái đứng ở cửa, đúng lúc bắt được âm cuối, vẻ mặt buồn bực nói: "Ai muốn làm mẹ kế của em thế?"

Kiều Sư Sư banh miệng cười, nhìn Dương Khai Thái không có ý tốt chớp chớp mắt vài cái: "Ngoan, gọi mẹ đi."

Sở Hành Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được chiếm tiện nghi, đứng lên ôm lấy vai Kiều Sư Sư, nghiêm túc nói: "Gọi bố nữa."

Dương Khai Thái: "... Hai người đủ rồi đấy."

Sở Hành Vân cùng Kiều Sư Sư liếc mắt nhìn nhau, cười thập phần vui vẻ, còn vỗ tay vang dội.

Lúc này một trận huyên náo trong hành lang thuận theo cánh cửa mở chui vào, Sở Hành Vân hỏi: "Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?"

Mặt Kiều Sư Sư mang biểu tình 'xem trí nhớ em này có chính sự mà lại quên mất' nói: "Vợ con của Phó đội đến đây."

Dương Khai Thái nhàn nhạt nói tiếp nửa câu sau: "Còn mang theo rất nhiều điểm tâm."

Vợ của Phó Diệc là đầu bếp làm điểm tâm, trình độ đai xanh của Pháp, thường xuyên mang theo điểm tâm đến thăm cảnh cục, thuận tiện an ủi mấy chục miệng ăn từ trên xuống dưới, những người may mắn được hưởng qua tay nghề của cô, đều ngóng trông cô đến, trong đó bao gồm cả Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân bỏ lại hai tên báo tin chậm trễ, sải bước ra khỏi văn phòng, men theo âm thanh quẹo vào một gian phòng hội nghị, đẩy cửa ra một cái liền nhìn thấy Phó Diệc đang ôm con gái, cùng vợ mình ân ái hòa thuận ngồi phía sau chiếc bàn dài, trên bàn bày một đống hộp giấy đã trống rỗng.

Sở Hành Vân trước tiên nhìn qua hộp giấy trống rỗng, mới nói: "U, chị dâu đến."

Vợ của Phó Diệc rất có khí chất, da dẻ trắng như tuyết, cần cổ thon dài, mặc một chiếc váy dài cùng với mái tóc đen dài, như một vũ công ba lê, cô nở nụ cười trìu mến với y: "Cậu tới chậm rồi Sở đội trưởng."

Phó Diệc: "Đã sớm bảo Sư Sư đi gọi cậu."

Sở Hành Vân cầm lấy một cái hộp không, đổ vụn bánh ra, thở dài một hơi, dựa vào bên cạnh bàn xoa xoa tay rồi lại duỗi cánh tay về phía Phó Diệc: "Không sao cả, để tôi ôm vợ tôi một cái nào."

Phó Diệc đem con gái giao cho y, bất đắc dĩ cười nói: "Nó mới có ba tuổi, cậu cũng không cảm thấy ngại."

Con gái của Phó Diệc rất xinh, cực kỳ giống mẹ, mắt to da trắng, rất có linh khí, vừa nhìn liền có thể thấy được sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân. Nhưng mỹ nhân này lại chậm nói, lượng từ ngữ rất thiếu thốn, cũng rất thẹn thùng, đã gặp Sở Hành Vân nhiều lần những vẫn như trước không thích cho y ôm, bị Sở Hành Vân ôm vào trong ngực thì ngoan ngoãn không giãy dụa không phản kháng. Chỉ là cái miệng nhỏ xẹp xuống, rưng rưng muốn khóc, bộ dạng rất đáng thương.

Sở Hành Vân dỗ trẻ con cũng giống như dỗ con gái tay chân vụng về, ôm tiểu mỹ nhân vẻ mặt ủy khuất trong ngực chỉ biết giương lên cao, sau đó phát ra mấy âm tiết trẻ con, so với việc dỗ con mèo của mình còn không quen tay bằng.

Tiểu mỹ nhân đột nhiên hướng về phía cửa gọi to: "Anh ơi."

Sở Hành Vân quay đầu lại nhìn, thấy Dương Khai Thái đã đi vào phòng, tiểu mỹ nhân trong lồng ngực giống như một chú chim nhỏ nhảy lên vươn dài cánh tay về phía Dương Khai Thái, vì vậy y đành vẻ mặt thất bại giao đứa bé cho Dương Khai Thái, nghĩ mãi vẫn không ra: "Tại sao vậy chứ?"

Dương Khai Thái ôm đứa bé nói: "Trên người anh quá lạnh."

Cũng đúng, cả ngày hôm nay y đều ở trong văn phòng, điều hóa bật quá lạnh, đến bây giờ trên người cũng bốc lên hàn khí ẩm ướt, giống như động vật máu lạnh vậy, đương nhiên đứa nhỏ sẽ không thích ở trong lòng y.

Y khoác tay lên bả vai Phó Diệc: "Sao em lại được con gái yêu thích như vậy, nói cha nuôi nghe một chút xem nào."

Bộ dạng ngày hôm nay của Dương Khai Thái có vẻ không được vui vẻ lắm, thường ngày Sở Hành Vân nói đùa với cậu, cậu mặc dù không chống đỡ được cũng sẽ cười khúc khích xin tha. Thế nhưng ngày hôm nay cậu có vẻ mất tập trung, chỉ lo điều chỉnh tư thế ôm đứa trẻ, căn bản không nghe rõ Sở Hành Vân đang nói cái gì. Cậu đem đứa bé đổi từ cánh tay trái sang cánh tay phải mới mơ mơ hồ hồ như rơi vào trong sương mù đáp một câu: "Em không thích con gái."

Sở Hành Vân: "... Cái gì?"

Đôi mắt ẩn sau thấu kính của Phó Diệc hơi lóe lên, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, rồi lại buông ánh mắt xuống, lấy kính mắt xuống nhắm hai mắt lại xoa xoa mi tâm.

Dương Khai Thái nhất thời trả lời không kịp suy nghĩ, sau khi cẩn thận nghĩ lại mình vừa mới nói cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như máu, ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn. Ánh mắt chuyển một vòng phảng phất như muốn tìm một điểm tựa, lại không tìm được, vì vậy cậu ôm đứa bé quay đầu đi: "Anh quá đáng ghét, đội trưởng!"

Sở Hành Vân vẻ mặt vô tội: "Đứa nhỏ này ngày hôm nay làm sao vậy?"

Phó Diệc cầm chiếc bút máy trên bàn lên xoay giữa các ngón tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nắp bút không ngừng xoay tròn, bất động thanh sắc thay đổi đề tài: "Ban công nhà cậu sửa xong chưa?"

Chuyển đề tài quá mức gượng gạo, Sở Hành Vân có chút kỳ quái liếc mắt nhìn anh, sau đó nghiêng người ngồi vào bàn, chưa từ bỏ ý định lục lọi trong đống hộp không tìm tới tìm lui: "Vẫn chưa sửa, tôi làm gì có thời gian, đã giao cho Dương Xu giúp tôi —"

Nói tới Dương Xu, y mới nhớ ra Phó Diệc không quen biết Dương Xu, vì vậy giải thích: "Tôi có một người bạn học thời đại học."

Phó Diệc cũng không để ý y đang nói cái gì, vẫn luôn mất tập trung, bộp một tiếng, chiếc bút máy trong tay rơi xuống mặt bàn, nắp bút văng ra, ngòi bút bắn ra một đống mực xanh đen.

Động tĩnh này không nhỏ, Sở Hành Vân vẫn đang chuyên chú tìm điểm tâm bị sợ hết hồn, ngẩng đầu lên có chút nghi hoặc nhìn Phó Diệc: "Anh làm sao vậy?"

Phó Diệc nhìn vết mực vương vãi trên bàn, cùng với ngòi bút đã bị gãy, nhẹ nhàng cau mày, khóe môi mím chặt không nói gì, nhận lấy giấy ăn vợ mình đưa tới chậm rãi lau tay, nói: "Không có chuyện gì, tôi đã gặp Dương Xu."

Đề tài bị anh mạnh mẽ lôi trở lại.

"Anh đã gặp? Ở đâu?"

"Lần trước đi cùng với Giang Triệu Nam tới không phải là cô ấy sao?"

Sở Hành Vân tìm thấy một ít vụn bánh bích quy còn sót lại trong hộp: "Làm sao anh biết đó là cô ấy."

Phó Diệc ném giấy ăn vào trong thùng rác, né tránh trung tâm chủ đề, chỉ đánh vào mép của quả bóng này: "Đoán thôi."

Nói tới Dương Xu, Sở Hành Vân lại nhớ tới chuyện thất đức của Hạ Thừa, lừa y nói y say khướt gọi điện thoại comeout với từng người một, lại còn cắt đứt liên hệ với Dương Xu, kết quả y tìm đến Dương Xu dò xét ý tứ, lại hoàn toàn không có chuyện này! Lúc đó y cực kỳ tức giận muốn mắng cho Hạ Thừa một trận, dạy dỗ tên tiểu tử này cái tật xấu hở ra là lại nói hưu nói vượn, điện thoại đã gọi tới rồi lại thấy sợ hãi, trước khi hắn kịp bắt máy đã ngắt luôn điện thoại.

Y sợ Hạ Thừa thù dai, lại đợi sau này có cơ hội sẽ chỉnh hắn, bất kể là trong công việc hay là trong cuộc sống nếu bị Hạ Thừa ngáng chân vấp té một cái, vậy thì y cũng đừng nghĩ muốn bò dậy được, kết quả cuối cùng lại là chính mình tự đội lên đầu cái mũ tha thứ.

Quên đi thôi, hết cách rồi, cũng không phải là không biết hắn là cái thứ gì, chỉ có thể bao dung hắn, ai bảo mình là anh trai hắn chứ.

Phó Diệc suy tư nhìn bộ dạng y lục lọi vụn bánh trong hộp giấy, hỏi: "Tại sao không nhờ Hạ Thừa giúp cậu sửa lại ban công?"

Nhắc đến tên khốn kiếp này, Sở Hành Vân lập tức cảm thấy đau lòng, y lấy một tờ giấy lau tay, uể oải nhếch khóe môi: "Người ta là ông chủ lớn, làm gì có thời gian quản chuyện hỏng hóc của tôi."

Mấy ngày trước thành phố Ngân Giang bất giờ có cuồng phong mưa lớn, khiến ban công của căn nhà công chức của y bị phá hủy như miếng đậu phụ nát, thậm chí ban công của mấy nhà liền kề cùng với sàn nhà cũng bị nước mưa ngâm hỏng. Không chỉ có như thế, tổ ấm của Đại Mãn cùng Tiểu Mãn cũng bị phá hỏng, vì để cho hai con mèo không trở thành mèo hoang không nhà để về, y đã đem hai con mèo đến chỗ Hạ Thừa, vốn còn muốn nhờ Hạ Thừa giúp y tu sửa ban công cùng sàn nhà. Thế nhưng không biết hôm đó làm sao Hạ Thừa nhìn thấy y lại có điểm không vừa mắt, không niệm chút tình cảm nào đã cự tuyệt y.

Hôm đó trời vừa sáng, y liền lái xe đến dưới lầu tiểu khu nhà Hạ Thừa, lúc đó mưa kéo dài từ buổi tối ngày hôm trước đến hừng đông ngày hôm sau vẫn chưa ngừng lại, chỉ là gió thổi đã yếu hơn, y dùng cái dù đen duy nhất trong nhà che trên cái lồng mèo màu xanh, che mưa chắn gió cho hai vị tổ tông kia, chính mình thì trơ trụi xuyên qua màn mưa đi vào thang máy toà nhà, mới đi có vài bước mà trên người đã cảm thấy ẩm ướt.

Đến tầng 7, y vuốt nước mưa trên mặt đi tới trước cửa nhà 717, lấy thẻ mở cửa từ trong ví tiền ra chuẩn bị mở cửa, hôm đó là thứ bảy, bình thường vào cuối tuần Hạ Thừa đều ngủ nướng, không ngờ y vừa mới lấy thẻ ra cửa đã mở ra từ bên trong, hơn nữa người mở cửa không phải là Hạ Thừa.

Sở Hành Vân bất ngờ đối mặt với người trẻ tuổi vừa mở cửa, hai người đều hơi sửng sốt, sau đó người ở bên trong bật cười trước tiên: "A, là anh à."

Continue Reading

You'll Also Like

22.2K 956 26
Khi mới xuyên qua, trong thâm tâm Trần Lập Quả vẫn không bằng lòng. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng, sau khi xuyên qua, người cậu gặp đều là:...
8.2K 676 49
• Tên gốc: 养鱼 • Tác giả: Lưu Thủy Thủy 刘水水 Nguồn: https://www.gongzicp.com/novel-1728542.html • Thể loại: đam mỹ, hiện đại, kì ảo, kém tuổi, HE; sinh...
905K 84.2K 160
► Tên: Tui nổi lên sau khi hẹn hò online với trai nhà giàu ► Tác giả: Sơn Dữu Tử ► Thể loại: Thận trọng từng bước gia chủ công x chán nản thiếu gia t...
20.7K 2.5K 78
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Tiên hiệp , Tu chân , Xuyên việt , Xuyên thư , Chủ thụ , 1v1 Một câu tóm tắt: Kiếm là kiếm th...