Con thỏ nhỏ bị cụt tai trong chiếc hộp trong suốt rõ ràng chính là con thỏ mà Ngô Bỉ đã khắc khi nhập viện. Điều khiến hắn thấy làm lạ là trên chiếc tai nguyên vẹn còn lại, có một một chiếc vòng cỏ xanh treo trên đó.
Ngày hôm đó khi hắn trở lại phòng bệnh, con thỏ nhỏ này đã không thấy đâu nữa, hắn còn tưởng là đã được Tiêu Tán mang đi, nhưng chẳng ngờ lại xuất hiện ở nhà họ Tô.
"Đoá Đoá, con thỏ nhỏ này... là do anh khắc nó. Tại sao nó lại ở đây?"
Ngô Bỉ ngừng lại, đoán rằng hôm đó có lẽ Châu Lê đã dẫn Đoá Đoá đến bệnh viện, sau đó nhếch khóe miệng lên hỏi. "Có phải là em đến bệnh viện thăm anh đúng không? Anh nằm viện lâu như vậy, Đoá Đoá làm sao có thể không nhớ anh được, đúng không?"
Ngô Bỉ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Đoá Đoá.
Đoá Đoá ngoan ngoãn lắc đầu. "Không có, thời gian đó, em ngày nào cũng xin ba mẹ đưa em đến thăm anh, nhưng ba mẹ lại nói là anh cần được nghỉ ngơi, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh nên không cho em đi."
Đoá Đoá cúi đầu uất ức, nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ trong hộp. "Con thỏ nhỏ này..."
Đoá Đoá nghiêng đầu suy nghĩ một lúc trước khi tiếp tục nói. "Hôm đó em lén lút chạy đến chơi với Tiểu Ngũ. Lúc về, tình cờ gặp được mẹ ở căn nhà chúng ta từng sống, mẹ đang lẩm bẩm một mình trong phòng của anh."
"Lúc em lặng lẽ lẻn vào, mẹ còn bị em làm cho giật mình. Con thỏ nhỏ này suýt rơi xuống đất... cũng may là em bắt được, nếu không anh cũng không nhìn thấy nó được."
Tuy nhiên, sự thật chính là khi Đoá Đoá nhìn thấy con thỏ nhỏ này, ngửi thấy mùi thơm của táo, cô bé há to miệng ra định nhét vào miệng, nếu không phải Châu Lê nhanh tay nhanh mắt, thì con thỏ này đã đi vào bụng Đoá Đoá.
Đoá Đoá nhìn về phía nhà bếp, sau đó giơ tay lên, ghé vào tai Ngô Bỉ thì thầm. "Anh Ngô Bỉ, để em lén nói cho anh biết, hôm đó em nghe mẹ nói như thế này, con làm như vậy quá nguy hiểm, mẹ không yên tâm..."
"Còn nữa còn nữa, mặc dù không hiểu tại sao con lại muốn làm điều này, thế nhưng chỉ cần đó là quyết định của con, mẹ sẽ ủng hộ con..."
"Mẹ còn nói, vết thương của con gần như lành rồi, chắc là sẽ sớm xuất viện. Khi đó sẽ gọi điện cho con..."
Đoá Đoá đang nói thì đột nhiên chết lặng, sắc mặt đột ngột thay đổi, bĩu cái môi nhỏ giận dữ. "Không đúng, mẹ không cho em thăm anh, mà lại lặng lẽ tự mình chạy đi thăm anh sao?"
Nói xong, cô bé thở phì phì chạy vào bếp, lớn tiếng phàn nàn về sự bất mãn của mình.
Ngô Bỉ cúi đầu, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Đến bây giờ hắn mới nhìn rõ ràng đó là loại vòng cỏ gì, rõ ràng chính là một chiếc nhẫn bằng cỏ đuôi chó giống hệt cái ở trong bức tượng gỗ. Không biết có phải là do để trong tủ lạnh không, mà cỏ đuôi chó vẫn xanh tươi.
Ngô Bỉ từ trong ba lô lấy chiếc nhẫn còn lại ra, trong khoảnh khắc hai chiếc nhẫn vừa đặt cạnh nhau, hốc mắt của hắn ươn ướt.
Hắn hoảng loạn chạy về phía nhà bếp, Đoá Đoá vẫn đang náo loạn ở bên cạnh Châu Lê. Châu Lê quay đầu lại, mỉm cười nhìn Ngô Bỉ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Mẹ... Tô Ngự... cậu ấy..."
Châu Lê chỉ nhìn về hướng ngôi nhà cũ, không nói gì cả.
Ngô Bỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe, sải bước ra khỏi cửa.
Rầm~~
"Ôi chao!" Tiếng kêu gào của Tô Chí Cương vang lên từ bên ngoài nhà, theo sau là tiếng bước chân dồn dập. "Ấy?... Ngô Bỉ, có chuyện gì vậy? Ngô Bỉ, Ngô Bỉ??"
Ánh sáng trong mắt Đoá Đoá dần dần nhạt đi, ngay cả khi cô bé đưa con thỏ nhỏ cho Ngô Bỉ, hắn vẫn rời đi. Cô bé yếu ớt dựa vào chân Châu Lê, ngây ngốc nhìn cửa. "Mẹ ơi, anh Ngô Bỉ... anh ấy sẽ quay lại chứ?"
Châu Lê cũng nhìn ra ngoài cửa. "Các anh của con đều sẽ quay lại."
--------------------
Sự tình bắt đầu khi Tô Chí Cương ra ngoài đón Đoá Đoá ngày hôm đó.
"Mẹ, con... muốn đi nước ngoài du học."
Gương mặt Tô Ngự loang lổ máu, giọng nói khàn khàn, giống như được vắt ra từ dưới nước.
Tiêu Tán vui vẻ cầm điện thoại đi ra ngoài cửa gọi cho Ngô Chính Hạo để bàn bạc.
Ở trong nhà.
"Tô Ngự, mẹ đoán việc du học chỉ là một cái cớ của con, con chắc hẳn là có suy nghĩ khác phải không?"
Châu Lê đau lòng chạm vào đôi tay bị thương của Tô Ngự, ước gì những vết thương này có thể chuyển sang tay mình. Đôi bàn tay của Tô Ngự không thể bị hủy hoại như thế này được!
Tô Ngự liếc nhìn Tiêu Tán ngoài nhà, nhẹ nhàng gật đầu. "Mẹ, sở dĩ con nói với mẹ việc con đi nước ngoài du học chỉ là muốn cho Mạc Dĩ nghĩ rằng con thật sự đã thỏa hiệp mà thôi."
"Con xem, con và Ngô Bỉ gặp tai nạn đã nửa ngày rồi, mà ba của Ngô Bỉ vẫn chưa phát hiện được gì, Mạc Dĩ nhất định là đã giải quyết ổn thoả hết đống lộn xộn này."
Tô Ngự giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào miếng băng đang rỉ máu. "Nếu đã như thế, vậy thì... "
Sau khi nghe được suy nghĩ của Tô Ngự, Châu Lê mím môi, nhẹ nhàng ấn vào tay Tô Ngự. "Tại sao lại nói với hai người họ rằng con đã chết? Nếu như Ngô Bỉ và Đoá Đoá biết chuyện này, hai đứa chúng nó sẽ đau lòng lắm..."
Tô Ngự nhắm chặt mắt lại, nét mặt trông rất đau khổ. "Nếu không nói như vậy, Đoá Đoá nhất định sẽ nói cho Ngô Bỉ..."
Châu Lê do dự ngừng nói, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cuối cùng, Tô Ngự vẫn ra nước ngoài, mục đích là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Mạc Dĩ.
Mạc Dĩ nghĩ rằng Tô Ngự đã cam chịu số phận của mình và thực sự ra nước ngoài du học, nhưng Tô Ngự ra nước ngoài chỉ để chữa trị vết thương.
Trong những ngày Ngô Bỉ hôn mê, bàn tay của Tô Ngự cũng dần dần hồi phục. Chỉ là vết thương quá sâu, những ngón tay mảnh khảnh của cậu không còn có thể trở lại như trước, móng tay mọc lại càng vặn vẹo và biến dạng hơn.
Sau đó, Tô Ngự được Tiêu Tán cho biết, Ngô Bỉ đã tỉnh lại, lúc cậu vội vàng về nước thì đã là ngày hôm sau.
Tô Ngự ẩn mình trong đám đông trong hành lang bệnh viện, từ xa nhìn thấy Mạo Xung lao vào phòng bệnh của Ngô Bỉ. Ba người họ giống như những bức tượng điêu khắc, bất động tại chỗ.
Mãi cho đến khi trời tối, Mạo Xung mới từ biệt Ngô Bỉ, trốn vào cầu thang thoát hiểm và ôm đầu khóc. "Tô Ngự..."
Nước mắt làm nhoè đi đôi mắt cậu ta, ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy ai đó đang đứng trước mặt mình. Khi tầm nhìn của cậu ta tập trung lại, trái tim nhỏ bé của cậu ta sợ hãi gần như bay đi.
"Tô... Tô Ngự?!"
Mạo Xung nhảy lùi lại một mét, bịt hai mắt lại và gần như quỳ xuống đất để cầu xin sự thương xót.
"Ngự à, Ngự của tôi à! Tôi nhớ cậu nhiều lắm, nhưng cậu không cần phải thực sự đến gặp tôi đâu. Cậu vẫn phải để tôi chuẩn bị tinh thần một chút, ví dụ như tối nay đi vào giấc mơ của tôi để báo mộng. Cậu đột nhiên xuất hiện từ hư không như vậy, tôi...tôi..."
Mạo Xung vừa nói vừa lùi lại, ngay khi tay cậu ta sắp chạm vào tay nắm cửa thì Tô Ngự đã sải bước về phía trước và giữ chặt cửa lối thoát hiểm.
"Không vui mừng khi gặp tôi sao?"
Trong giọng nói của Tô Ngự vẫn mang theo nụ cười như thường lệ. Mạo Xung giơ tay tiến về phía trước, khi chạm vào vai Tô Ngự, cả người chết lặng.
Cơ thể này, có hơi ấm!
Nhìn xuống lần nữa, có bóng!
Lại giơ tay chạm vào mặt Tô Ngự, có thở! Có cằm!
Cuối cùng, cậu ta nghiêng đầu sang một bên, chậm rãi đến gần ngực Tô Ngự, lại bị Tô Ngự đẩy ra.
"Làm gì đấy cái tên này?"
"Để tôi nghe thử, tim cậu có thật sự đập không?"
"..."