Chapter 1106. Lần nào ta cũng nổi hết cả da gà. (1)
"Nào! Hôm nay đến đây thôi!"
Bịch!
Bịch!
Ngay khi giọng nói của Thanh Minh vang lên, các đệ tử Hoa Sơn bao gồm cả Tuệ Nhiên lập tức ngã nhào về phía trước mềm nhũn như cọng rơm. Bọn họ lúc này không còn chút dáng vẻ thong thả bước ra khu vực tu luyện như hồi sáng sớm nữa.
"Chưa gì đã nghỉ rồi sao?"
"Gần nửa đêm rồi"
"Hừm"
Đường Quân Nhạc chậm chạp thu hồi phi đao như thể vẫn còn rất lưu luyến.
"Bây giờ ta mới giãn gân cốt được có chút chút. Mỗi lần cao hứng ta có thể phóng phi đao suốt 3 ngày 3 đêm.....có nhất thiết phải dừng ngay lúc này không vậy?"
"Đừng lo lắng. Hai canh giờ sau chúng ta sẽ lại tiếp tục"
Thanh Minh vừa dứt lời, các đệ tử Hoa Sơn đang nằm úp mặt xuống đất như cỗ thi thể lập tức ngẩng đầu lên như bị sét đánh.
"Hai, hai canh giờ ư? (4 tiếng)?"
"Vốn dĩ là 3 canh giờ kia mà? Cái tên tiểu tử này! Sao nhà ngươi có thể ăn bớt như vậy chứ?"
"A, vậy sao?"
Thanh Minh tặc lưỡi.
"Nhưng mà sao mọi người lại xem trọng tiểu tiết vậy nhỉ? Không phải ai mà là Đường Môn Chủ nổi danh thiên hạ trực tiếp huấn luyện kia mà. Ngài ấy đã bớt chút thời gian ngàn vàng cho chúng ta vậy mà mọi người lại như thế này là không được đâu?"
"Ư....."
Thành thật mà nói thì chuyện đó quả không sai. Nói trắng ra, đó là một trong những lời nói hiếm khi, cực kỳ hiếm khi đúng được phát ra từ mỏ chết tiệt của tên tiểu tử Thanh Minh.
Không phải ai khác, ông ta là Đường Quân Nhạc. Độc Vương Đường Quân Nhạc. Ông ta hiện đang là một trong
những tuyệt thế cao thủ chi phối giang hồ trong thời điểm hiện tại.
Và tình huống lúc này không chỉ đơn giản là tỷ võ hay đối luyện mà là ông ta đã dành cả ngày để huấn luyện gần như là thực chiến với bọn họ.
"Nếu như những kẻ khác mà nghe được chuyện này hẳn là đã mang hàng trăm ngàn lượng vàng đến cầu xin được tham gia tu luyện. Mấy tên tiểu tử các ngươi đúng là sống quá xa xỉ quen xác rồi!"
"Hự ư ư...."
Hắn nói đúng.....nhưng.....nhưng mà.....
"Trăm ngàn lượng vàng cái con khỉ khô! Trước tiên cứ phải sống sót cái đã!"
"Thực lực được nâng lên sau khi chết thì có ý nghĩa gì đây?"
"Cứu ta với!"
"A Di Đà Phật.....dường như tiểu tăng đã nhìn thấy cõi Niết Bàn....."
"Tiểu sư phụ, nơi đó là địa ngục đấy. Nhà ngươi không đến nổi cõi Niết Bàn đâu"
Ngũ Kiếm rơi nước mắt lã chã.
Đường Quân Nhạc thực sự đã ra tay không chút từ bi nào sao? Không, không đến mức độ đó. Nếu như ông ta thực sự muốn tấn công mà Ngũ Kiếm phải ngăn chặn các đòn tấn công đó trong suốt 1 ngày thì trong số bọn họ liệu còn mấy người có thể sống sót kia chứ?
Đương nhiên Đường Quân Nhạc cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng về thực lực của bọn họ và đưa ra các đòn tấn công thích hợp. Thêm vào đó bọn họ cũng đã tỷ võ như thực chiến cùng Thanh Minh - kẻ có cùng cảnh giới thậm chí còn hơn Đường Quân Nhạc trong vòng 3 năm.
'Phải. Vẫn biết là như vậy'
Cơ thể Bạch Thiên run rẩy. Mặc dù tất cả mọi người đều biết sự thật đó nhưng đống da gà nổi trên lưng vẫn chẳng có chút dấu hiệu nào lắng xuống cả.
Vấn đề chính là sự khác biệt giữa kiếm và phi đao.
Bọn họ có niềm tin tuyệt đối với thanh kiếm của Thanh Minh. Cho dù thanh kiếm đó có đằng đằng sát khí lao về phía bọn họ đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ không bao giờ đâm thủng cổ họng bọn họ.
Nếu không có niềm tin đó thì bọn họ tuyệt đối không thể tỷ võ với nhiều sát chiêu như vậy. Và cũng bởi vì chắc
chắn tuyệt đối về thực lực của Thanh Minh nên bọn họ mới có thể tấn công và phòng thủ hết sức có thể.
Nhưng vẫn đề là phi đao không phải là kiếm.
Cho dù Đường Quân Nhạc có là Độc Vương nổi danh thiên hạ hay ông ta có tu vi yếu hơn tên tiểu tử Thanh Minh đi chăng nữa thì chẳng phải một khi phi đao được ném ra khỏi tay là xong hay sao?
Chỉ một sai sót nhỏ hay nhầm lẫn trong việc tính toán thì rất có thể chiếc phi đao đó sẽ mắc kẹt trong cổ họng bọn họ.
'Không ngờ chuyện này lại nổi da gà đến vậy'
Mỗi lần thanh phi đao chứa nguyên khí dữ dội lướt qua mặt, bọn họ lại có cảm giác như linh hồn thoát ra khỏi cơ thể rồi quay trở lại.
Nếu như có ai muốn trải nghiệm cảm giác cận tử vong là như thế nào thì chỉ cần đứng ở vị trí này là được. Vậy mà Ngũ Kiếm đã phải lặp đi lặp lại chuyện đó từ sáng sớm đến tận nửa đêm. Bọn họ sao có thể tỉnh táo được nữa đây?
"Thật đáng thương"
"Thà rằng cứ lăn lộn còn tốt chán"
"Các vị bằng hữu Hoa Sơn. Không thể theo kịp được đâu"
Chỉ cần nhìn phản ứng của Lục Lâm và Đường Môn ở xung quanh là có thể biết ngay Ngũ Kiếm đã có 1 trải nghiệm kinh khủng đến nhường nào. Những kẻ trong một thời gian đã nhìn dáng vẻ tiêu diêu tự tại của các đệ tử Hoa Sơn bằng ánh mắt đầy oán hận nay lại tặc lưỡi liên tục như vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương nhất thế gian này. Ngay cả khi nhìn lũ ăn mày Cái Bang bị bỏ đói suốt 3 ngày 3 đêm bọn họ cũng chẳng nhìn bằng cái ánh mắt đó.
"Thế nào hả?"
Đường Quân Nhạc nở một nụ cười kỳ lạ trước câu hỏi của Thanh Minh.
"Quả nhiên có khác biệt so với việc phóng phi đao một mình. Ta cũng đã cảm nhận được một chút khi trận chiến trên Mai Hoa Đảo xảy ra"
"Đúng vậy chứ?"
Đường Quân Nhạc gật đầu.
"Ban đầu ta là muốn giúp đỡ, nhưng hóa ra chính ta mới là người nhận được sự giúp đỡ. Nếu như lặp lại việc tu luyện này chỉ 15 ngày chắc chắn sẽ có được thành quả"
"Mười, mười lăm ngày ư?"
"Môn Chủ vừa nói là 15 ngày hoặc hơn đó à?" "Ngài đang đùa đúng không?"
Ngũ Kiếm run rẩy.
Bây giờ y phục của bọn họ thủng lỗ chỗ như vừa bị một cơn mưa bằng kim dội xuống, cơ thể thì đầy rẫy những vết trầy xước.....Vậy mà phải tiếp tục chuyện này trong suốt nửa tháng ư?
"Bây giờ ta cũng đã nhận ra Đường Môn đang thiếu gì rồi. Và cả đối sách giải quyết nữa"
Đường Quân Nhạc hết nhìn các đệ tử Hoa Sơn rồi lại nhìn Đường Môn bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt như thể ông ta vừa phát hiện ra một món đồ chơi đầy thú vị vậy. Đứng trước ánh mắt đó, các đệ tử Hoa Sơn lẫn con cháu Đường Môn đều run lên lẩy bẩy.
"Việc kết hợp quả không tệ"
Điểm yếu chí mạng nhất của Đường Môn bắt đầu từ võ công cơ bản của bọn họ. Các môn phái khác sẽ cùng nhau luyện kiếm, lặp đi lặp lại việc đối luyện để khắc phục các nhược điểm, nhưng Đường Môn thì không thể làm được chuyện đó. Đại đa số các ám khí mà bọn họ sử dụng là không thể là những thể phẩm có thể mang uy lực phù hợp giống như mộc kiếm được các kiếm tu sử dụng khi đối luyện.
Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta sử dụng ám khi bằng gỗ thay vì sắt khi tu luyện? Nếu làm giống hệt nhau thì sẽ vì nhẹ quá mà thể đẩy chân khí vào, còn nếu tăng kích thước để tăng trọng lượng thì đặc tính của ám khí sẽ biến mất.
Thêm vào đó, cho dù có làm phần đuôi dày cộp đi chăng nữa thì ám khí vẫn là ám khí. Nếu mắc sai lầm mà đâm vào mắt thì không chỉ mù lòa mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy mà Đường Môn chỉ có thể tu luyện bằng cách phóng ám khí vào không trung nhưng chính vì vậy mà bọn họ có rất ít kinh nghiệm trong việc thực chiến. Việc này cũng tương tự với cái được gọi là giới hạn bẩm sinh.
Nhưng mà.....
"Dù sao mọi người cũng đã chặn được phi đao của ta"
"Vãn..... bối ư?"
"Làm gì có chuyện đó?"
"Vãn bối.....chỉ đứng yên thôi mà"
Đường Quân Nhạc mỉm cười rạng rỡ.
"Đệ tử Hoa Sơn thật khiêm tốn. Chắc là vì giống Hoa Sơn Kiếm Hiệp đây mà?"
"Ngài đang chửi bọn ta đấy à?"
"Môn Chủ, chuyện đó đã đi quá giới hạn rồi. Ngài mau xin lỗi bọn ta đi"
"Tên tiểu tử đó mà khiêm, khiêm tốn ư?"
Đường Quân Nhạc gật đầu đầy mãn nguyện khi nhìn thấy bộ dạng giãy nảy của các đệ tử Hoa Sơn.
"Tràn đầy sinh lực. Quả nhiên rất đáng tin cậy"
Mặc dù nói chuyện như đang đùa giỡn nhưng trong lòng Đường Quân Nhạc đã kinh ngạc không ít.
'Không ngờ bọn họ lại có thể làm được đến mức độ này'
Mặc dù được Thanh Minh huấn luyện nhưng hậu khởi chi tú là một quan niệm cố hữu. Vì vậy mà Đường Quân Nhạc đã nghĩ rằng chỉ cần sử dụng 3 thành công lực mà thôi.
Vậy nhưng thực lực của bọn họ đã vượt qua ngoài dự đoán của Đường Quân Nhạc. Bên ngoài dù không thể hiện ra gì nhưng thực tế mà nói ông ta cũng đã kiệt sức rồi.
'Suýt nữa ta đã phải dùng đến cả sát chiêu'
Hình ảnh đỡ phi đao bằng mọi cách và tiến về phía trước của Ngũ Kiếm khiến cho ông ta không khỏi rùng mình. Rốt cuộc bọn họ là lặp đi lặp lại việc tu luyện đến mức nào mà những người trẻ tuổi như thế này lại có thể đạt được cảnh giới thế kia chứ?
Không chỉ cố gắng phòng ngự, bọn họ không hề bị huyễn hoặc trước sự biến đổi của phi đao mà ông ta tạo ra.
"Nói cách khác thì....."
"Vâng?"
Nụ cười của Đường Quân Nhạc đã trở nên đậm hơn.
'Nếu như có thể chặn được phi đao của ta thì ám khí của lũ trẻ Đường Môn sẽ chẳng có uy hiếp gì với bọn họ cả'
Vì vậy mà chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Giống như việc ông ta đang tự kiểm tra thực lực bằng việc phóng phi đao một cách thỏa thích vào đối phương như bây giờ, các thành viên Đường Môn quả nhiên sẽ có được một tấm khiên hoàn hoàn mà dù có tấn công thế nào cũng chẳng phải lo sợ đối phương bị thương đó sao?
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp"
"Vâng?"
"Chỉ cần gia tăng thực lực thì làm gì cũng ổn đúng chứ?"
"........"
"Đúng không nào?"
Dưới áp lực ngầm đó, Thanh Minh khẽ liếc qua đám đệ tử Hoa Sơn.
Ánh mắt khẩn thiết của bọn họ nhìn Thanh Minh như muốn hét lên rằng 'Mặc dù ta không hiểu ngài ấy đang nói gì nhưng làm ơn hãy từ chối đi!'. Thanh Minh gật đầu đầy chắc chắn như thể việc đó không có gì phải lo lắng cả.
Sau đó hắn nhìn Đường Quân Nhạc rồi nói.
"Đương nhiên rồi"
"Này, cái tên tiểu tử kia!"
"Cái tên chết tiệt kia? Nhà ngươi định bán sư huynh đệ của mình đấy à?"
"Ta ở dưới địa ngục cũng sẽ nguyền rủa nhà ngươi! Nhất định ngươi phải chết!!!"
Thanh Minh ngoáy ngoáy tai.
"Đêm trăng sáng có khác, chó sủa lắm thế"
Các đệ tử Hoa Sơn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh bằng ánh mắt đầy oán hận. Vậy nhưng việc đó chẳng có ý nghĩa gì với hắn ta cả. Dù sao thì ánh mắt cũng đâu có thể giết người được chứ?
"Nào, vậy chúng ta đi thôi" "Được"
"Thế nào? Trông lão vẫn còn sung sức lắm. Làm một chén nhé?"
"Hừm. Nhà ngươi đã có lời sao ta có thể từ chối được. Nhưng hôm nay uống vừa phải thôi nhé. Rượu cũng sẽ do ta chọn"
"Tiếc thật đấy, nhưng cũng được"
Các đệ tử Hoa Sơn ngơ ngác nhìn dáng vẻ hai người đó vừa đi về phía xa vừa trò chuyện cùng nhau, sau đó ai nấy đều rũ đầu xuống.
"Nhuận Tông à"
"Vâng?"
"Con mau khâu cái mỏ của Tiểu Kiệt lại đi"
"Tiểu Tiểu đang đi lấy kim về rồi"
"Phải. Nhanh nhẹn lắm"
Bạch Thiên vặn vẹo cơ thể ngồi dậy một cách khó khăn.
"Không ngờ phi đao lại là thứ đáng sợ đến vậy"
"Thế mới nói. Đến bây giờ ta mới có thể cảm nhận sâu sắc về chuyện này"
"Chính xác"
Tất cả những người mà bọn họ đối mặt cho đến thời điểm này đều là những kẻ dùng tay vung vũ khí hoặc trực tiếp dùng nắm đấm. Điều đó có nghĩa là chỉ cần không mắc sai lầm, bằng cách nào đó bọn họ vẫn có thể đối phó được.
Nhưng Đường Quân Nhạc thì hoàn toàn khác.
Ông ta chỉ đứng mà thôi. Vậy nhưng những thanh phi đao được ông ta phóng đến với tốc độ khủng khiếp giống như đang chơi đùa bọn họ vậy.
"Không có giới hạn"
"Phải. Đúng là vậy, sư muội"
Bạch Thiên gật đầu một cách nặng nề.
Kiếm tu dù có cố gắng tiêu diêu tự tại đến đâu cuối cùng cũng không thể thoát ra được giới hạn của việc cầm kiếm trên tay. Vì vậy mà sự biến đổi của kiếm đương nhiên sẽ bị giới hạn bởi nhục thể.
Vậy nhưng phi đao phóng ra khỏi tay lại không hề có giới hạn. Vì vậy mà nó có thể tạo ra những biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Đây là một cú sốc đối với bọn họ. Bởi vì luôn sống với thanh kiếm trong tay nên bọn họ chưa từng nghĩ đến việc thanh kiếm bị giới hạn bởi nhục thể.
"Có rất nhiều thứ cần phải học" "Sư thúc, tiến độ nhanh quá"
"Nhưng mà.....chắc chắn là....."
Bạch Thiên tiếp tục nói trong khi ánh mắt của hắn vẫn cố định trên bóng lưng đang đi về phía xa của Đường Quân Nhạc.
"Nếu như chúng ta có thể khắc phục hoàn hảo điều này, Hoa Sơn sẽ mạnh lên mà không có giới hạn nào hết. Trên tư cách là một võ giả, đây là một cơ hội không được bỏ lỡ."
Ánh sáng đầy quyết tâm cháy rực trong đôi mắt của hắn ta.
Vậy nhưng, phản ứng của những người nghe thấy điều đó lại rất lạnh nhạt.
"Nhưng đó là khi chúng ta chưa chết vì tu luyện mà thôi" Chiêu Kiệt càu nhàu.
"Nếu ngày mai có chết cũng chẳng có gì lạ cả.....cơ hội cái con khỉ khô....."
"....."
"Con đi ngủ đây. Mệt chết đi được" "Phải, đi thôi"
"Lại còn đói bụng nữa chứ"
"Ta phải đi ăn cái gì đó mới được"
Mọi người nhanh chóng rời đi về hướng về điện các và bỏ lại một mình Bạch Thiên nơi đó.
"Đó cũng là một căn bệnh đấy" "Mặc kệ đi. Sư thúc là vậy mà"
"Bạch Thiên thí chủ đôi khi quá nghiêm trọng hóa vấn đề. Đó là một nỗi ám ảnh"
"Ôi trời ơi. Lần nào ta cũng nổi hết cả da gà"
Bạch Thiên ở lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ.
"Cái.....lũ tiểu tử này?"
Cơn gió lạnh nơi bờ sông quét qua người Bạch Thiên.
Hắn ta run rẩy rồi từ từ đứng dậy.
"Hừm"
Sau khi ho nhẹ một tiếng, hắn nhanh chóng đi theo lũ trẻ với khuôn mặt ngượng ngùng.
"Đợi ta với! Mấy đứa này?"
Sau khi kết kết thúc bài tập của mình, Bạch Nhi nhìn cảnh tượng đó từ phía sau. Nó thở dài một hơi rồi lắc đầu ngao ngán.