[FULL] Bất Sinh Bất Thục (Khô...

By Quakhuchamrai

21.9K 784 22

Bất Sinh Bất Thục (Không lạ không thân) Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu Edit: Quá khứ chậm rãi Hà Lạc Tri đã trả... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 5

Chương 52

263 9 0
By Quakhuchamrai

Chương 52

Trước khi đi, Hà Lạc Tri ban đầu nói chỉ đi mười ngày hoặc tám ngày, sau đó lại đổi lời bảo khoảng hơn mười ngày. Hàn Phương Trì không có ý kiến gì, rất chững chạc nói: "Em cứ lo chăm sóc bản thân cho tốt là được."

Thế nhưng, nửa tháng rồi vẫn chưa thấy người về, sự điềm tĩnh của Hàn Phương Trì bắt đầu không giữ nổi.

"Công việc gì mà kéo dài thế?" Hàn Phương Trì hỏi qua điện thoại.

Lúc đó, Hà Lạc Tri đang trên đường bay đến Hà Bắc và vừa mới hạ cánh. Mấy ngày qua tín hiệu của anh không tốt, hầu như chẳng gọi điện được mấy. Khi bay, bác sĩ Hàn đang trong giờ làm việc nên không gọi được. Vừa hạ cánh, anh đã gọi ngay cho Hà Kỳ trước, sau đó mới vội vàng gọi cho Hàn Phương Trì.

Chuyến đi Hà Bắc này dự kiến chỉ tầm hai, ba ngày là xong, Hà Lạc Tri thậm chí không mang theo vali chỉ đeo ba lô, chuẩn bị cho một cuộc đi nhanh về gọn.

"Tớ cũng đang sốt ruột đây, sắp xong rồi, sắp xong rồi." Hà Lạc Tri vừa bước nhanh trong sân bay vừa nói.

"Thêm một tuần nữa có về được không?" Hàn Phương Trì hỏi.

Thêm một tuần nữa là đến lễ Tình nhân rồi, Hà Lạc Tri đi công tác như vậy có lẽ sẽ lỡ luôn lễ này, thật không thể chấp nhận được.

"Được, chắc chắn là kịp trong một tuần." Hà Lạc Tri đáp chắc nịch.

Hàn Phương Trì chỉ "ừ" một tiếng, sau đó vẫn nói: "Nếu không xong thì cứ từ từ, không phải vội."

"Ừ, ừ, ừ, tớ biết mà." Hà Lạc Tri đáp lời.

Nơi mà Hà Lạc Tri phải đến là một thị trấn nhỏ, từ sân bay đến đó cũng mất hơn ba giờ. Anh đã đặt trước xe từ trước, khi đến nơi cũng đã mười giờ tối.

Anh nhắn cho Hàn Phương Trì một tin nhắn thoại: "Phương Trì, tớ đến khách sạn rồi, tắm rửa xong sẽ gọi video cho cậu, mười phút nữa nhé."

Ngoại trừ ba ngày đầu tiên sau khi rời nhà, từ đó đến giờ hai người chưa có lần nào gọi video. Lần này vừa kết nối, Hàn Phương Trì thấy ngay Hà Lạc Tri rõ ràng đã gầy đi nhiều, đôi môi khô khốc đến mức nứt nẻ, cả người trông mệt mỏi hẳn.

Hàn Phương Trì lập tức nhíu mày.

"Sao lại nhăn mày vậy?" Hà Lạc Tri vừa dọn đồ, vừa tìm sạc điện thoại và son dưỡng môi, điện thoại vẫn cầm trên tay, vừa cười hỏi: "Thấy tớ mà không vui à?"

"Môi cậu sao vậy?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Gió thổi khô quá đấy mà." Hà Lạc Tri nói, tay tùy tiện thoa chút son dưỡng: "Hôm qua ngủ một đêm, sáng dậy môi chảy máu luôn."

"Gầy đi rồi à?" Hàn Phương Trì lại hỏi.

"Có chút." Hà Lạc Tri trả lời.

Hàn Phương Trì tiếp tục: "Không ăn đủ à?"

"Có chứ, ăn đủ mà." Hà Lạc Tri dọn dẹp xong xuôi, ngồi xuống, nhìn thẳng vào màn hình, cười với anh: "Lâu lắm rồi mới gặp lại bác sĩ Hàn nhỉ."

Anh thấy rõ Hàn Phương Trì rất vui, dù chỉ là qua video.

Hàn Phương Trì đang ở trong phòng ngủ, căn phòng mà Hà Lạc Tri đã ở suốt hai tuần trước khi đi. Nhìn màu đèn, cảnh đầu giường và khuôn mặt điển trai của Hàn Phương Trì, Hà Lạc Tri bỗng cảm thấy chỉ muốn được về nhà ngay lập tức.

"Lần sau cậu mang theo nhiều đồ ăn hơn chút." Hàn Phương Trì bảo.

"Tớ có gầy đi nhiều đâu, chẳng qua là camera làm gầy mặt thôi!" Hà Lạc Tri cười trả lời.

Thực ra, Hà Lạc Tri ăn cũng không ít, nhưng vì anh tập thể dục thường xuyên, cơ thể quen với việc tiêu hao nhiều năng lượng. Dù có ăn đủ ba bữa đầy đủ nhưng lượng calo cũng không đủ để anh tiêu hao, chưa kể mỗi ngày di chuyển liên tục, đi công tác một cái là gầy đi ngay. Nhưng chuyện đó không sao cả, về nhà rồi bù lại là ổn.

Anh nằm sấp trên giường, tay chống cằm, nhìn Hàn Phương Trì và nói: "Tớ muốn cậu dành hai ngày cuối tuần cho tớ."

Không phải là câu hỏi có được hay không, thậm chí cũng chẳng hỏi xem anh có ca trực không. Đây là lần hiếm hoi Hà Lạc Tri yêu cầu một cách trực tiếp như vậy.

Hàn Phương Trì không trả lời ngay có được hay không, chỉ nhìn anh và hỏi: "Cậu chắc sẽ về kịp chứ?"

"Được rồi." Hà Lạc Tri gật đầu, rồi nói thêm: "Hai ngày đó có thể dành cho cậu."

"Cậu về là tớ sẽ dành cho cậu ngay." Hàn Phương Trì trả lời.

Vì công việc của mình, Hàn Phương Trì không thể có nhiều thời gian để nói đi là đi. Anh có thể làm được gì thì đã cố gắng hết sức nhưng vẫn rất hạn chế. Trước đây, dù là người trai thẳng, nhưng anh không phải là người không biết suy nghĩ, luôn cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình. Tháng trướ, anh đã xin nghỉ hai ngày này, và trước khi lịch làm việc được xếp, anh cũng đã báo trước. Dù Hà Lạc Tri không yêu cầu, anh cũng sẽ dành thời gian đó cho cậu.

Hà Lạc Tri cuối cùng gần như về nhà vừa kịp thời gian đã định. Sáng thứ Tư anh mới lên máy bay, giữa chặng phải dừng lại chuyển máy bay, rồi chuyến thứ hai bị trễ đến hai giờ. Về đến nhà thì trời đã tối. Lần này, Hà Lạc Tri tự làm khó mình bởi vì đã tính toán sai và hiểu lầm khi trao đổi với đối tác. Tính cách của anh không cho phép chấp nhận sự qua loa, nên việc đo đạc và nộp hồ sơ kéo dài nhiều ngày.

Điều này càng chứng minh rằng sự có mặt của người chỉ huy tại hiện trường là rất quan trọng. Hà Lạc Tri thầm nghĩ, đây quả là một sự thất bại lớn trong tính chuyên nghiệp của mình. Khi về nhà, chắc chắn anh sẽ phải nói với sếp: "Tôi vẫn còn trẻ."

Khi Hàn Phương Trì tan ca thì được mời đi ăn tối. Hà Lạc Tri vừa bật điện thoại lên thì thấy Tiêu Dao đã gửi địa chỉ trong nhóm chat nhỏ của ba người.

Từ khi có nhóm này, Tiêu Dao không còn nhắn tin riêng cho ai cả, có chuyện gì là nói thẳng trong nhóm.

Hà Lạc Tri nhắn trong nhóm: "Mấy giờ các cậu ăn xong?"

Tiêu Dao thấy trước và trả lời: "Chắc tám, chín giờ? Đang uống đây."

Hà Lạc Tri: "Phương Trì cũng uống à?"

Tiêu Dao: "Cậu ấy không uống đâu, làm gì có chuyện đó. Cậu ấy thanh cao lắm mà."

Nghe thấy thế, Hà Lạc Tri cảm thấy không ổn lắm, bèn gửi một biểu tượng "biết rồi" rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Hàn Phương Trì có thể đã tắt thông báo nhóm nên không thấy trả lời. Có lẽ anh thấy Tiêu Dao nói nhiều quá.

Hà Lạc Tri về nhà mà không báo cho Hàn Phương Trì, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rồi lái xe ra ngoài lấy bó hoa đã đặt trước trên mạng. Chỉ khi đến lấy mới biết bó hoa quá lớn, chiếm hết chỗ ngồi bên cạnh. Đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng lại quá to, khiến anh hơi ngại. Anh cẩn thận thắt dây an toàn cho bó hoa, nghĩ thầm: "To thế này thật khiến người ta thấy ngượng ngùng."

Anh cố tình không báo cho Hàn Phương Trì là mình sẽ về hôm nay, định nếu kịp sẽ mang hoa đến đón anh ấy khi tan ca. Nhìn bó hoa lớn ngồi trên ghế phụ, cậu thở phào: "May mà chuyến bay bị trễ, Phương Trì cũng đi ăn rồi. Về nhà còn có thể bày hoa ra chút, chứ mang bó lớn thế này đi đón thì trịnh trọng quá, ngại thật."

Hàn Phương Trì thấy tin nhắn trong nhóm thì nhắn riêng cho Hà Lạc Tri: "Tớ không uống rượu đâu, hôm nay cậu xong việc rồi à?"

Lạc Tri: "Mấy giờ các cậu ăn xong?"

Phương Trì: "Sắp rồi."

Lạc Tri: "Được, ăn xong về sớm nhé."

Phương Trì: "Được, về nhà tớ nhắn cậu."

Hà Lạc Tri cười trả lời: "Không cần đâu."

Chiếc bình hoa trong nhà Hàn Phương Trì vẫn là cái mà anh mang đến từ lần trước. Hà Lạc Tri ngồi bày hoa hơn nửa tiếng, bó hoa lớn giờ đã gọn gàng hơn. Cửa sổ phản chiếu căn phòng ngăn nắp, gọn gàng, với Hà Lạc Tri mặc đồ ở nhà ngồi bệt dưới sàn, bên cạnh là bó hoa rực rỡ.

Tiếng nhập mật khẩu cửa vang lên. Hà Lạc Tri đứng dậy, tiện tay rút một cành hoa hồng vàng nhạt.

"Chào buổi tối, Hàn..."

Giọng nói ấm áp bỗng ngưng lại. Hà Lạc Tri nhìn thấy Chu Mộc Nghiêu bước vào, cả hai người ngỡ ngàng nhìn nhau.

"...Lạc Tri?" Chu Mộc Nghiêu rõ ràng đã uống rượu, giọng khàn khàn.

"Lạc Tri???" Tiêu Dao đẩy Chu Mộc Nghiêu ra, bước vào.

"Các cậu làm gì ở đây thế?" Hà Lạc Tri bước sang một bên để nhường lối cho họ.

"Cậu về rồi à?" Tiêu Dao hỏi: "Cậu không đi công tác nữa à? Cậu lừa tớ hả?"

Hà Lạc Tri hỏi: "Phương Trì đâu?"

Tiêu Dao cũng uống rượu rồi, lời nói có chút vấp váp: "Đang đỗ xe... Chỗ đỗ xe của cậu ấy bị ai chiếm mất rồi, đang đợi người ta dời xe."

Hà Lạc Tri chưa biết làm gì với bó hoa trên tay, thế là anh nhét luôn vào túi quần của Tiêu Dao.

"Thế các cậu ngồi chơi đi, tôi về trước đây." Hà Lạc Tri nói.

"Bọn tớ sẽ không ở lâu đâu, chỉ đi vệ sinh rồi đi ngay." Nói xong, Tiêu Dao đặt thẻ vào tủ cạnh cửa rồi đi vào nhà vệ sinh.

Chu Mộc Nghiêu vẫn đứng ngoài cửa, tựa người vào tường không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hà Lạc Tri. Đôi mắt đã mờ đi vì men rượu, ánh nhìn sâu thẳm và trầm lặng.

Cậu đứng chắn ở cửa, khiến Hà Lạc Tri không thể ra ngoài. Muốn đi ra phải lách qua người cậu. Hà Lạc Tri hỏi: "Cậu không vào đi vệ sinh à?"

Chu Mộc Nghiêu cúi xuống thay giày, động tác chậm chạp. Trạng thái say xỉn này của cậu, Hà Lạc Tri đã quen thuộc lắm rồi.

Ngày trước, không biết bao nhiêu lần Chu Mộc Nghiêu trở về trong tình trạng như thế. Khi ấy, Hà Lạc Tri chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn cậu.

Sau khi thay giày, Chu Mộc Nghiêu thường sẽ dang tay ra, vẽ một vòng lớn rồi ôm lấy Hà Lạc Tri, áp mặt vào vai anh.

Những chuyện này như thể đã thuộc cả một kiếp trước rồi.

Bây giờ, Hà Lạc Tri không còn nhớ rõ mình đã nghĩ gì mỗi lần đứng đó. Nhưng lúc này, đứng ở đây, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là ngạc nhiên vì bản thân lại có thể bình thản đến thế.

Ngoài giây phút bối rối ban đầu, từ đó về sau lòng anh không hề gợn sóng. Mọi thứ đã quá quen thuộc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ký ức.

Trái tim con người cũng chỉ có chừng đó không gian, dùng quãng thời gian dài để xóa nhòa quá khứ rồi dần dần lấp đầy bởi một người khác.

Hóa ra, mọi thứ từng có thật sự có thể bị thời gian làm phai nhạt. Lúc này, Hà Lạc Tri cảm thấy một sự nhẹ nhõm trào dâng từ tận sâu trong lòng.

Sự bình thản toàn diện ấy khiến anh nhận ra rằng, đến ngày hôm nay, trái tim anh đã hoàn toàn rõ ràng và trọn vẹn.

Sự nhận thức này, trong thời điểm hiện tại có giá trị rất lớn với Hà Lạc Tri. Nó khiến anh có thêm sự tự tin về những phán đoán trước đây của mình, và giúp cho những lời hứa tiếp theo của anh càng thêm chắc chắn.

Những suy nghĩ đó khiến nét mặt của Hà Lạc Tri dịu lại, đôi mắt trở nên bình tĩnh.

Tám năm yêu đương không phải do Hà Lạc Tri tự tạo ra. Người yêu cũ của anh vẫn đang đứng trước mặt, lại còn say xỉn, đầu óc có phần mơ hồ.

Cả hai cùng nhớ về quá khứ, chỉ là tâm trạng không còn giống nhau nữa. Một người đã hoàn toàn buông bỏ, người kia thì hiển nhiên vẫn chưa.

Trong lúc Hà Lạc Tri đang miên man nghĩ về những điều chẳng liên quan đến người trước mặt, Chu Mộc Nghiêu bất ngờ lao đến ôm lấy anh khiến anh không kịp tránh. Theo phản xạ, Hà Lạc Tri chỉ kịp giơ khuỷu tay lên chắn.

Tiêu Dao vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa chứng kiến cảnh đó đã hét lên một tiếng: "Cậu bị điên à!"

Hàn Phương Trì vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Tiêu Dao đang quay lưng về phía cửa, hét lớn về phía nhà vệ sinh: "Cậu bị làm sao thế hả?"

Hàn Phương Trì kinh ngạc nhìn Hà Lạc Tri, hỏi: "Cậu về khi nào vậy?"

"Tớ vừa về tối nay." Hà Lạc Tri mỉm cười đáp.

Tiêu Dao nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì, quay lại, giận dữ nói: "Cậu có thể quản em trai mình một chút được không? Nó cư xử cứ như chó ấy!"

Hà Lạc Tri muốn bịt miệng Tiêu Dao lại ngay lập tức.

"Cậu ta làm gì à?" Hàn Phương Trì bước vào hỏi.

"Không có gì." Hà Lạc Tri đáp: "Chỉ là say quá thôi."

"Hai người định về rồi nhưng đến gần đây thì cả hai bảo muốn đi vệ sinh. Thấy vậy, tớ cũng lười không đưa về, bảo họ tự bắt xe về nhà sau khi xong việc." Hàn Phương Trì giải thích.

Hà Lạc Tri khẽ gật đầu.

"Vừa rồi cậu ta lao vào ôm Lạc Tri như muốn cắn người ấy!" Tiêu Dao lại lớn tiếng: "Chia tay bao nhiêu năm rồi mà cứ như chưa từng ấy! Đúng là điên thật!"

"Tiêu Dao... cậu nghỉ một chút đi." Hà Lạc Tri khẽ đá vào chân Tiêu Dao, muốn đuổi cậu ra ngoài.

Dù là vì mới trở về, hay vì cảm giác thư thái từ những nhận thức vừa rồi, tâm trạng của Hà Lạc Tri vẫn rất tốt. Anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự việc vừa xảy ra.

Hơn nữa, Chu Mộc Nghiêu chỉ vừa chạm vào anh đã bị anh đẩy ra bằng khuỷu tay, nên cũng không thể gọi là ôm được.

Chu Mộc Nghiêu không cố ý níu kéo, lần trước gặp nhau cậu ta cũng tỏ ra khá bình tĩnh. Dù sao đã một năm trôi qua, cậu ta không còn thiếu lý trí như trước. Nhưng khi nhìn thấy vẻ dịu dàng trên gương mặt Hà Lạc Tri, những ký ức xưa cũ lại ùa về. Những ký ức ấy, đối với một người say rượu, đẹp đến mức như một giấc mơ.

Bị đẩy ra, Chu Mộc Nghiêu cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, không nói thêm lời nào.

Hàn Phương Trì nhìn Hà Lạc Tri, hỏi: "Cậu ta ôm cậu à?"

Hà Lạc Tri khẽ lắc đầu.

"Không ôm á?" Tiêu Dao từ phía sau bất ngờ nhảy lên, quàng tay qua vai Hà Lạc Tri và dựa đầu vào vai anh: "Như thế này mới gọi là ôm!"

Sau khi từ nhà vệ sinh bước ra, Tiêu Dao chẳng nhìn rõ gì, thêm vào đó lại say nên cứ nói lung tung, khiến Hà Lạc Tri không biết phải giải thích sao cho đúng.

Hàn Phương Trì ngồi trên ghế sofa, bàn trà trước mặt là lọ hoa do Hà Lạc Tri sắp xếp, anh lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cậu.

Chu Mộc Nghiêu từ nhà vệ sinh bước ra, cả bọn cùng nhìn về phía anh. Anh cũng không có gì để nói thêm, chỉ đứng cách xa một nửa phòng khách, lặng lẽ nhìn Hà Lạc Tri từ xa.

Dường như trong mắt anh có nhiều điều muốn nói, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó tả. Hà Lạc Tri bỗng nhớ lại đôi mắt của Chu Mộc Nghiêu năm 20 tuổi, lúc ấy, ánh mắt cậu vẫn còn giản đơn và ngập tràn niềm vui. Khi đó, trong mắt cậu không có quá nhiều suy tư, đôi mắt lúc nào cũng rực sáng.

Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Hàn Phương Trì đã vào thay đồ. Hà Lạc Tri đứng ở cửa, tiễn họ đi. Chu Mộc Nghiêu bước ra ngoài, quay lại nói với anh: "Em đi đây... Lạc Tri."

Hà Lạc Tri gật đầu.

Dù thế nào đi nữa, cuộc gặp hôm nay không phải là điều xấu với cậu.

"Cứ sống tốt nhé." Hà Lạc Tri nói lời cuối cùng với cậu.

Sau khi tất cả đều rời đi, Hà Lạc Tri đi đến và đứng dựa vào tường trước cửa phòng Hàn Phương Trì chờ anh ra. Khi Hàn Phương Trì mở cửa, anh thấy Hà Lạc Tri đang nhìn mình, ánh mắt lấp lánh nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Bọn họ đều đi rồi." Hà Lạc Tri nói.

Hàn Phương Trì "ừ" một tiếng, mở lời xin lỗi: "Tớ không biết cậu ở nhà, hoàn toàn không đoán được. Tớ xin lỗi. Nếu biết, tớ đã không để họ lên đây."

Hà Lạc Tri vừa về nhà sau những ngày dài bên ngoài đâu phải vì những chuyện như thế này. Cậu không muốn nhắc lại. Cậu cầm nhành hoa vừa rút từ bó hoa ra, mỉm cười đưa cho Hàn Phương Trì.

Hàn Phương Trì hỏi: "Cậu xong hết việc rồi chứ?"

Hà Lạc Tri gật đầu, hỏi lại: "Ôm một cái được không?"

"Không." Hàn Phương Trì từ chối thẳng thừng.

Hà Lạc Tri hơi ngạc nhiên, Hàn Phương Trì nắm lấy cằm cậu, bóp nhẹ.

"Đi một phát là hai mươi ngày. Về thì để người ta ôm thỏa thuê, giờ tới lượt cậu hả?" Hàn Phương Trì nhìn thẳng vào cậu, giọng đầy châm biếm.

"Tớ..." Hà Lạc Tri định nói gì đó nhưng không kịp.

"Tớ ích kỷ mà." Hàn Phương Trì nói, giọng trầm xuống: "Tớ không vui đâu."

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt Hà Lạc Tri dần hạ xuống, dừng lại trên đôi môi Hàn Phương Trì.

Trước khi Hàn Phương Trì kịp nói tiếp Hà Lạc Tri đã đột ngột tiến đến gần.

Nếu nụ hôn này diễn ra, đó sẽ là nụ hôn đầu tiên giữa họ – một nụ hôn thực sự, đúng nghĩa giữa những người yêu nhau.

Nhưng Hàn Phương Trì lại quay đầu đi.

Cuối cùng, nụ hôn ấy chỉ chạm vào mép cằm, đúng nơi mà lần trước, trước khi cậu rời đi cũng đã hôn.

Hà Lạc Tri bần thần nhìn anh.

Hàn Phương Trì khẽ nhíu mày, vẫn nắm lấy cằm cậu, giọng càng trầm hơn: "Đừng vì cậu ta mà hôn tớ."

Continue Reading

You'll Also Like

527 98 35
Tên gốc: 召唤玩家,重建大魏 Hán Việt: Triệu hoán ngoạn gia, trọng kiến đại nguỵ Tác giả: Tây Phong (西枫) Tình trạng bản gốc: 240 chương + 6PN Thể loại: Nguyên...
19.2K 254 6
Văn án Khắp trái đất đột nhiên xuất hiện biến dị, kéo theo sự biến đổi lớn của hệ sinh thái cùng môi trường. Nam chủ may mắn gặp được hệ thố...
81.9K 8.4K 141
VỀ SAU, ANH THÀNH VÚ EM NGỰ DỤNG Tác giả: Diễm Quy Khang Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, võng du, 1v1. Nguồn: wikidich.com (thank bạn Văn Khanh và Lyli đ...
46.4K 3.7K 72
🍑 Tên truyện: Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép 🍑 Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực 🍑 Tag: Đam mỹ, cổ đại, niên hạ, tiên hiệp, tu chân, hệ thống, 1v1, HE 🍑 Số c...