[ĐM/EDIT/Xuyên nhanh/OG] Lão...

By monn5tuoi

8.6K 1.4K 154

Tác giả: Thanh Điểu Độ Tinh Hà Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, cận đại, hiện đại, tình cảm, khoa học... More

Mở đầu: Thượng thần Bạch Kỳ
TG1 - Chương 1: Luyến sủng của Nhiếp chính vương
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11:
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
TG2 - Chương 1: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
Chương 1 - TG3: Quỷ trong gương
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
TG4 - Chương 1: Mỹ nhân như hoạ, kiếm như hồng
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
TG5 - Chương 1: Học bá điên rồi
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
Chương 1: Ta sinh ra khi quân* chưa già
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
TG7 - Chương 1: Tìm kiếm hạnh phúc
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
TG8 - Chương 1: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*
Chương 2:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chuong 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:

Chương 11:

62 7 1
By monn5tuoi

Buổi sáng, ánh sáng mặt trời bị chặn lại bên ngoài bởi lớp rèm cửa dày. Trên chiếc giường lớn trong khách sạn, hai thân hình âu yếm dựa sát vào nhau, tựa như hai con thiên nga quấn quýt, đắm chìm trong sự quyến luyến.

Bạch Kỳ khẽ thì thầm, theo thói quen vòng tay ôm lấy eo Lữ Cảnh Thù, vùi mặt vào ngực hắn, lẩm bẩm như ở kiếp trước, "Khát nước."

Lữ Cảnh Thù cứng đờ người, tuy có chút bối rối nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng và tình cảm sâu sắc.

Hắn định xuống giường rót cho Bạch Kỳ một cốc nước, nhưng Bạch Kỳ lại bám lấy khiến hắn không thể rời đi.

"A Duy," Lữ Cảnh Thù nhẹ nhàng gọi.

Bạch Kỳ mơ màng mở mắt ra một khe nhỏ, ngơ ngác một lúc, rồi thả tay ra lật người lại tiếp tục ngủ.

Thấy Bạch Kỳ mở mắt, Lữ Cảnh Thù có chút lo lắng, nhưng khi thấy y ngơ ngác rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, hắn không khỏi dở khóc dở cười.

Sợ làm cậu thức giấc, Lữ Cảnh Thù nhẹ nhàng bước chân trần ra khỏi phòng ngủ.

"Đừng giả vờ nữa." Hắc Thất trợn mắt.

Bạch thượng thần đang "ngủ say" lập tức mở mắt, ánh mắt sâu thẳm đầy sự tỉnh táo và sắc sảo, không có chút nào sự mơ màng.

"Đúng là chiêu trò." Hắc Thất thở dài.

"Đây là phong cách." Thần Bạch nghiêm túc sửa lại.

"Phong cách gì, người ta tối qua còn chẳng thèm 'chạm' vào anh."

"..." Đúng là đau lòng.

Tối qua, theo kế hoạch của Bạch Kỳ thì sẽ là "say rượu loạn tính", nhưng ai ngờ đến phút chót, Lữ Cảnh Thù lại rút lui!? Bạch thượng thần rất bất mãn, rất tức giận!!

"Đường đường là Bạch thượng thần của chúng ta mà cũng lật thuyền trong mương à?" Hắc Thất chế giễu.

"Ngứa da à?" Bạch Kỳ rít lên lạnh lẽo.

"..." Hắc Thất. "Tôi chỉ thương anh thôi, Bạch thượng thần à."

"Anh tỉnh rồi à?" Lữ Cảnh Thù xuất hiện ở cửa, tay bưng một cốc nước.

Bạch Kỳ liếc lạnh lùng về phía hắn, ánh mắt như băng lập tức đóng băng hắn tại cửa, không biết nên tiến hay lùi.

"Tối qua, anh say rồi." Mãi sau, Lữ Cảnh Thù mới nghẹn ngào nói một câu.

Bạch Kỳ lạnh lùng kéo chăn ra, để lộ cơ thể không một mảnh vải, đầy những vết dấu mờ ám.

"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?" Diễn viên tài năng Thần Bạch lên tiếng.

"Em sẽ chịu trách nhiệm!" Lữ Cảnh Thù buột miệng.

"..."

Bạch Kỳ kéo chăn lại, bình thản vẫy tay về phía Lữ Cảnh Thù, "Lại đây."

Lữ Cảnh Thù bước tới, không ngờ vừa đến gần giường, Bạch Kỳ đã tóm lấy cổ áo hắn, kéo xuống giường rồi đè lên, dùng gối úp lên đầu hắn và đánh cho một trận.

"Thật là ngây thơ." Hắc Thất thở dài cảm thán.

Một giờ sau.

Thần Bạch bình tĩnh thưởng thức bữa sáng, Lữ Cảnh Thù ngồi bên cạnh với vẻ mặt lo lắng.

"Từ nay đừng đến quán bar nữa, uống rượu không tốt cho sức khỏe." Lữ Cảnh Thù khuyên.

Không chỉ vì không thích Bạch Kỳ "thu hút ong bướm", mà còn vì ám ảnh từ kiếp trước, hắn sợ cơ thể của Bạch Kỳ lại gặp chuyện không hay.

Bạch Kỳ liếc một cái, "Lo chuyện bao đồng."

"Tối qua chỉ là tai nạn thôi, cậu cũng đừng bận tâm. Hôm nay rời khách sạn, chúng ta vẫn là 'địch thủ'."

Lữ Cảnh Thù sa sầm mặt, tai nạn ư? Không thể nào!

Hắn không quan tâm kiếp này "A Thiên" trước đây có chơi bời ra sao, từng trải qua bao nhiêu người, nhưng từ nay về sau, mỗi ngày, mỗi năm, y đều phải thuộc về hắn.

Dù có chạy nhanh đến trường cũng trễ rồi, Bạch Kỳ cũng không vội, từ từ kéo dài thời gian, định trốn học cả ngày, dù sao cũng có học sinh giỏi đi cùng.

Cầm điện thoại lướt mạng, Bạch Kỳ vô tình thấy bản tin tối qua về vụ án phân xác, liền buột miệng nói, "Gã từng dẫn người đến chặn tôi."

"Ừ." Lữ Cảnh Thù hờ hững đáp lại.

Vậy nên gã đáng tội chết.

"Là cậu làm à?" Bạch Kỳ hỏi tiếp.

"Không phải." Lữ Cảnh Thù phủ nhận.

"Liên quan đến cậu không?" Bạch Kỳ xảo quyệt đổi cách hỏi.

"..." Lữ Cảnh Thù.

Một lúc sau, Bạch Kỳ nghe thấy một câu trả lời nhẹ nhàng, "Có."

Đúng như dự đoán, Bạch Kỳ dừng lại ở đây, không hỏi thêm nữa.

Xã hội hiện đại khác với thế giới cổ đại, ở thời hiện đại giết người bừa bãi là phạm pháp, dù cho kẻ đó đáng tội chết, vì thế Lữ Cảnh Thù sẽ không tự mình "chơi với lửa".

Cha của kẻ đó là một con bạc, còn gã vì tiền mà lăng nhăng với em gái của một tên đầu sỏ trong băng đảng.

Lữ Cảnh Thù đã dùng một chút mưu kế, khiến cha gã mắc món nợ khổng lồ trên bàn cờ bạc và tung tin gã bắt cá nhiều tay đến tai băng đảng.

Phía trước có chủ nợ, phía sau có người truy sát, gã chỉ còn đường chết.

"Anh có sợ em không?" Lữ Cảnh Thù hỏi.

Hắn không chắc liệu "A Thiên" trong thời đại hòa bình này có sợ hãi và ghê tởm sự nham hiểm và độc ác của mình hay không.

"Sợ cậu?" Bạch Kỳ tinh ranh hỏi lại, "Không phải là cậu nên sợ tôi sao?"

"??" Lữ Cảnh Thù.

"Chúng ta là kẻ thù mà, cậu không sợ tôi sẽ đưa cậu vào tù à?"

"Anh sẽ không làm vậy." Lữ Cảnh Thù trả lời chắc chắn.

Bạch Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới, thằng nhóc này tự tin từ đâu ra thế?

Khi hai người quay lại trường thì đã ba giờ chiều, buổi học đã quá nửa.

"Lữ Cảnh Thù, chúng ta cược một ván đi?" Bạch Kỳ bất ngờ nói.

"Cược gì?"

"Lần kiểm tra tới, ai tiến bộ nhiều nhất."

"..." Lữ Cảnh Thù.

"..." Hắc Thất.

'Ký chủ, mưu đồ hiểm ác của anh lộ liễu quá, Lữ Cảnh Thù là người đứng đầu toàn trường, làm gì còn chỗ để tiến bộ?'

"Đùa thôi." Thấy Lữ Cảnh Thù trông có vẻ sốc, Bạch thượng thần "miễn cưỡng" thả lỏng.

"Nội dung thi đấu là, trong kỳ thi tới, câu phải giữ vững vị trí đầu bảng, còn tôi phải tiến lên 100 hạng."

"Cược gì?" Lữ Cảnh Thù hỏi.

"Tôi thắng, cậu phải công khai với toàn trường rằng anh thua Mạnh Tử Duy."

"Nếu anh thua thì sao?" Lấy thân báo đáp chăng?

"Tôi thua thì mỗi khi gặp cậu sẽ đi đường vòng, không nói chuyện và cũng không làm phiền cậu nữa." Thần Bạch nói.

"..." Lữ Cảnh Thù.

'Quá gian xảo!' Hắc Thất giơ ngón giữa khinh bỉ tên Bạch rác rưởi.

Với điều kiện của Bạch Kỳ, Lữ Cảnh Thù chắc chắn sẽ không dốc toàn lực để thắng y, hơn nữa trong kỳ thi tới chắc chắn sẽ nương tay.

"Được." Lữ Cảnh Thù đắn đo rồi đồng ý.

"Đập tay hứa hẹn." Bạch Kỳ chìa tay ra.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Lữ Cảnh Thù cũng đập tay....

Thôi kệ, chỉ cần anh ấy vui là được.

Đã trốn học gần hết buổi rồi nên buổi chiều Bạch Kỳ cũng không thèm đi học nữa, y lén quay về ký túc xá và nằm ôm giường.

Sau khi buổi học chiều kết thúc, Lục Mão cũng bỏ qua tiết tự học buổi tối và lén quay về ký túc xá.

"Tối qua cậu không về cả đêm, đi đâu thế?" Lục Mão hỏi.

"Cứu thế giới." Thần Bạch tuỳ tiện bịa ra.

"..." Lục Mão nhìn với vẻ mặt đơ như cá chết.

"Cậu lại lén lút chạy đến quán bar chơi đấy à?"

"Không." Bạch Kỳ không thừa nhận.

"Nói dối không chớp mắt." Lục Mão nhìn đầy nghi ngờ.

"Tớ đã bảo cậu rồi, quán bar nguy hiểm lắm, bảo đừng đi mà cậu cứ không nghe, sớm muộn cũng gặp chuyện."

"..." Bạch thượng thần.

Tiên đoán của Lục Mão đã thành hiện thực, nguyên chủ quả thực đã gặp chuyện rồi.

Sau khi than phiền xong, Lục Mão ghé sát vào Bạch Kỳ, thì thầm đầy tò mò, "Nói nhỏ cậu biết, tối qua Lữ Cảnh Thù cũng không ở ký túc xá, cả đêm không về giống cậu luôn."

"Trùng hợp thật."

"Hôm nay cậu ta cả ngày không đến lớp, hóa ra nam thần học giỏi cũng có lúc trốn học." Lục Mão cảm thán.

"..." Lúc này, Bạch thượng thần rất nghi ngờ về IQ của Lục Mão.

Bản thân y cả đêm không về, Lữ Cảnh Thù cũng không về. Y trốn học cả ngày, Lữ Cảnh Thù cũng biến mất cả ngày. Đủ mọi trùng hợp như thế, chẳng lẽ cậu ta không rút ra được kết luận gì sao?

"Tôi cũng nói nhỏ cho cậu một chuyện." Bạch thượng thần ra hiệu cho Lục Mão ghé tai lại gần.

Sau đó hạ giọng, giả bộ thần bí nói nhỏ, "Tối qua, tôi đã ngủ với Lữ Cảnh Thù."

"..." Lục Mão.

Sau một khoảng lặng dài, Lục Mão đột nhiên bật cười lớn.

"??" Bạch Kỳ.

"Tử Duy, cậu hài hước thật, hahaha..." Lục Mão cười lớn, đập cả vào giường.

Bạch Kỳ đỡ trán, đứa trẻ này có phải là bị ngốc rồi không?

Một góc trong khuôn viên trường.

Lữ Cảnh Thù đang dựa vào tường, đứng trong bóng tối, nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Đánh nhau à?" Đó là giọng một người đàn ông.

"Ừm." Lữ Cảnh Thù trả lời ngắn gọn, nhưng không giải thích lý do đánh nhau.

Hắn không nói, đối phương cũng không hỏi, chỉ tiếp tục, "Nghe nói tối qua con ở khách sạn với ai đó cả đêm?"

"..." Lữ Cảnh Thù im lặng.

Thấy hắn không trả lời, người kia giải thích, "Không phải theo dõi con đâu, chỉ là khách sạn đó là của nhà họ Lưu, tiểu Lưu sáng nay có nhắc đến."

"Bạn cùng lớp." Lữ Cảnh Thù vẫn trả lời ngắn gọn.

"Chỉ là bạn cùng lớp?"

Nhớ lại mọi chuyện đêm qua, trong mắt Lữ Cảnh Thù hiện lên một tia ấm áp.

"Một ngày nào đó, nếu con thật sự dẫn bạn trai về nhà, có ảnh hưởng đến công việc của cha không?"

"Nếu cha nói có thì con có xem xét lại quyết định của mình không?"

"Không." Lữ Cảnh Thù trả lời dứt khoát.

"Cảnh Thù, một khi con người đã đưa ra quyết định, dù kết quả thế nào cũng phải tự mình gánh chịu."

"Con là đàn ông, chỉ còn một năm nữa là trưởng thành rồi. Cha sẽ không can thiệp quá mức vào quyết định của con, nhưng con phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm."

"Con hiểu rồi, thưa cha." Lữ Cảnh Thù trả lời.

"Chủ nhật tuần tới mẹ con sẽ về, đến lúc đó, cha sẽ bảo tài xế đến đón con."

...

Sau khi cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa hai cha con kết thúc, Lữ Cảnh Thù lại đứng yên một lúc trước khi quay về ký túc xá.

Kiếp trước, cha của Lữ Cảnh Thù là một vị đại tướng của Nam Khâu quốc, trung thành với vua, hết lòng vì dân, là người nghiêm khắc bá đạo, thường trách mắng các huynh đệ trong phủ.

Kiếp này, cha của hắn cũng là một người nghiêm túc, tính cách cẩn thận và điềm tĩnh, nhưng chưa bao giờ đánh mắng hắn. Khi có những việc liên quan đến hắn, ông luôn lắng nghe ý kiến của hắn.

Kiếp trước, Lữ Cảnh Thù đã chinh chiến cả đời, còn làm hoàng đế mười mấy năm, tâm tư đã trải qua bao sóng gió.

Khi ở cùng cha, hắn luôn vô thức đặt mình ngang hàng với ông.

Lữ Cảnh Thù tự biết mình không phải là một người con hiếu thảo, nhưng hắn sẽ cố gắng tôn trọng cha mình nhiều nhất có thể.

Phòng ký túc xá 404.

Bạch Kỳ đang chiếm lấy giường của Lữ Cảnh Thù, tay gõ lách cách trên bàn phím máy tính của hắn.

Khi Lữ Cảnh Thù trở về nhìn thấy cảnh này, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, không nói lời nào rồi mang chậu rửa mặt vào phòng tắm.

"??" Ba người bạn cùng phòng, vốn nghĩ sắp xảy ra đại chiến, ngỡ ngàng.

"Tuần trước tớ vô tình vứt quần lót lên giường của cậu ta, ánh mắt lúc đó..." Lương Cường rùng mình nhớ lại.

"Tuần trước à? Hôm đó Lữ Cảnh Thù đột nhiên lật tung chăn gối rồi vứt hết vào thùng rác là do cậu sao?" Trạch Nhất Huy hỏi.

"Tử Duy." Lục Mão hỏi, "Cậu chiếm giường của cậu ta, lại còn dùng trộm máy tính cá nhân, cậu ta không tức giận sao?"

"Chắc là có tức giận." Bạch Kỳ trả lời.

"Vậy sao cậu lại..."

"Bản thượng thần đang cố ý bắt nạt cậu ta mà." Bạch thượng thần nói đầy tự hào.

"..." Ba người Lục Mão im lặng.

"Hừm... có vẻ đó là cách bày tỏ tình cảm." Hắc Thất nói.

Dù nó nhìn kiểu gì, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, thì cũng chỉ thấy đó là một mưu kế của tên Bạch gian xảo.

Continue Reading

You'll Also Like

130K 12.4K 118
Sau khi xuyên thư thành cặn bã phản diện A - Bất Tưởng Tả Luận Văn Liễu Nỗ lực muốn làm tra A ngây thơ A X bề ngoài chất phác nhưng nội tâm điên cuồn...
85.1K 4.4K 11
Tác giả: Triêu Vụ Vân Tịch Thể loại: đoản văn, hiện đại,nhất thụ nhất công, nhẹ nhàng, HE Tình trạng: Hoàn Edit: Thủy Tĩnh Các (với sự trợ giúp của Q...
3.3K 373 7
Warning : ooc, lệch nguyên tác Một kỷ nguyên thối nát và kinh tởm..
4.2K 495 44
Tác giả: Diêm Hoãn Tình trạng gốc: Hoàn (39c) + 2pn Tình trạng edit: Đang làm (30/10/24-?) Editor: Jalmera Thể loại: 1x1, HE, biến thành động vật, n...