Giam nàng trong trướng - Tụ T...

By ngoctynhi

24.9K 1.4K 187

Hán Việt: Chiết tha nhập mạc 折她入幕 Tác giả: Tụ Tụ Yên 岫岫烟 Tình trạng: Hoàn thành Độ dài: 87 chương chính văn T... More

VĂN ÁN
Vài lời chia sẻ của Editor
Chương 1. Dương nương tử
Chương 2. Trâm bướm bạc
Chương 3. Khúc nhập trận
Chương 4. Tâm tư khéo léo
Chương 5. Cờ song lục
Chương 6. Đại nương về phủ
Chương 7. Phi hoa lệnh
Chương 8. Mắt ngọc long lanh
Chương 9. Anh đào đỏ
Chương 10. Tráp khảm trai
Chương 11. Hương tất la
Chương 12. Hạ giọng lừa gạt
Chương 13. Tiệc mừng xuân
Chương 14. Mẫu đơn kiều diễm
Chương 15. Tin thắng trận
Chương 16. Đấu bách thảo
Chương 17. Hương thơm nữ nhi
Chương 18. Vương Ngân Chúc
Chương 19. Trong màn mưa
Chương 20. Muốn nạp nàng
Chương 21. Rời Tống phủ
Chương 22. Không thức thời
Chương 23. Đêm mưa lạnh lẽo
Chương 24. Mảnh đất lành
Chương 25. Chiếm đoạt nàng
Chương 26. Canh tị tử*
Chương 27. Khuyên tai vàng
Chương 28. Nổi giận
Chương 29. Yến tiệc trên thuyền hoa
Chương 30. Áo choàng lông cáo trắng
Chương 31. Sao lại khóc
Chương 32. Ra khỏi phủ
Chương 33. Trận tuyết lớn
Chương 34. Cổ ăn tim
Chương 35. Nàng muốn trốn
Chương 36. Huyệt Quan Nguyên
Chương 37. Chiếu thư tới
Chương 38. Cùng đi
Chương 39. Thành Trường An
Chương 40. Cung Hoa Thanh
Chương 41. Hải Đường Trì
Chương 42. Đi Lạc Dương
Chương 43. Thành Lạc Dương
Chương 44. Tin tức tới
Chương 45. Lộ tung tích
Chương 46. Dưới đèn mờ
Chương 47. Trong lao ngục
Chương 48. Dược hiệu (Tác dụng của thuốc)
Chương 49. Giải dược
Chương 50. Tỉnh ngộ
Chương 51. Chăm sóc nàng
Chương 52. Bất thường
Chương 53. Hãy yên tâm
Chương 54. Hồi phủ
Chương 55. Quỳ Ngưu Nô
Chương 56. Ngựa quý Bạch Long
Chương 57. Điện Phân Phương
Chương 58. Về Thái Nguyên
Chương 59. Rời thành
Chương 60. Diên Châu
Chương 61. Nàng trốn
Chương 62. Thành Cẩm Quan
Chương 63. Trong giấc mộng
Chương 64. Công chúa Tuyên Thành
Chương 65. Thấy nàng
Chương 67. Thích
Chương 68. Dương Thượng nghi
Chương 69. Người trong lòng
Chương 70. A cữu
Chương 71. Rời đi
Chương 72. Đáp án

Chương 66. Đâm hắn

164 15 4
By ngoctynhi

Đầu cây trâm nhọn cắm sâu vào lồng ngực, gần kề trái tim, cơn đau âm ỉ không tiếng động chậm rãi lan tỏa. Tống Hành ngỡ ngàng nhìn chủ nhân của cây trâm, đến khi thấy rõ khuôn mặt nàng, nhanh như cắt hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng ngần ấy. Và rồi, như bắt gặp điều gì khá thú vị, hắn bật cười.

Lần đầu tiên, thỏ trắng yếu mềm lại dám giơ vũ khí đâm vào con sói đuôi dài hung ác.

Trước mặt người khác, thậm chí là một con mèo, nàng vẫn ôn hòa, thiện lương là thế. Ấy vậy mà khi đối mặt với hắn, nàng lại như tảng đá vô tri, vô tình, tàn độc.

Máu tươi không ngừng tuôn ra dọc theo đầu trâm. Tống Hành nắm chặt tay nàng, ngồi dậy. Nụ cười vẫn treo ở khoé môi hắn, hắn càng siết chặt tay nàng, làm đầu trâm càng đâm sâu hơn vào da thịt.

Theo thời gian, những ngón tay trắng mịn của nàng đã nhuốm đỏ, nhịp tim của Thi Yến Vi bắt đầu tăng tốc.

Nàng trời sinh đã có bản tính hiền lành, nhân hậu, ngay cả một con chuồn chuồn hay cánh bướm cũng không nỡ làm chúng tổn thương. Nàng không chịu nổi cảnh máu tanh, dù đã hai mươi bốn tuổi đầu nhưng chưa khi nào nàng mua về một con gia cầm sống.

Những lần ba nàng làm cá nấu canh, chỉ cần nàng có mặt ở nhà, thì đều tránh xa căn bếp, không dám nhìn cảnh cá bị cạo vảy róc thịt.

Nhưng giờ đây, nàng lại đang giết người.

Máu nóng dính lên tay, sền sệt, khiến Thi Yến Vi gần như suy sụp. Nàng giãy giụa muốn rút tay, nhưng bàn tay to lớn của Tống Hành đã giằng lại, không để nàng được phép trốn thoát.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy trào phúng và điên cuồng của Tống Hành: "Sức mọn thế này, lại còn đâm sai chỗ. Dương Sở Âm, nàng vô dụng thế này thì sẽ chẳng giết được ai đâu."

Cả người nàng không tự chủ được mà run lẩy bẩy, máu vẫn chảy không ngừng. Ánh mắt bệnh hoạn của Tống Hành làm nàng kinh hãi, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Nàng cắn môi, thất thần hét lên: "Tống Hành, ngươi điên rồi! Mau buông ta ra!"

Nụ cười trên mặt Tống Hành càng sâu, hắn giữ chặt tay nàng, rút cây trâm ra, rồi dẫn tay nàng hướng tới vị trí trái tim hắn. Giọng hắn đã gần như phát cuồng: "Dương Sở Âm, nhìn cho kỹ. Đâm chỗ này này! Nếu ta chết dưới tay nàng, những người có liên quan đến nàng sẽ là kẻ đầu tiên chịu họa. Nhà họ Dương sẽ bị tru di cửu tộc, toàn bộ cung nhân trong điện này vì hành động của nàng mà chết thảm. Sau đó, cả nước Triệu cũng sẽ chìm trong chiến loạn triền miên, xác chết chồng chất, dân chúng lầm than. Nào, Dương Sở Âm, giết ta đi! Vừa rồi nàng đã làm rất tốt cơ mà!"

Giây phút này, nàng mới bàng hoàng nhận ra, hắn chính là một con chó điên, một khi cắn người thì cắn chặt không nhả.

Thi Yến Vi không chịu nổi sự nhớp nháp của máu trên tay, lắc đầu liên tục, giọng đầy tuyệt vọng: "Nếu gặp kẻ điên như ngươi là số mệnh của ta, thì ta thà không cần cái mạng này nữa! Ngươi giết ta đi, Tống Hành! Sống bên cạnh ngươi, từng ngày từng giờ đều kinh tởm, bi ai. Ta thực sự đã chịu đủ rồi, chỉ mong được chết đi thôi!"

Nàng thực sự ghét hắn đến thế, không chỉ muốn giết hắn, mà sẵn sàng từ bỏ mạng sống của chính mình. Rốt cuộc hắn có điều gì không tốt, khiến nàng nguyện chết cũng không muốn ở lại bên hắn, hưởng vinh hoa phú quý và quyền lực vô biên.

Nhận thức rõ điều này, Tống Hành chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra. Lửa giận ngập trời thiêu đốt lồng ngực hắn, vết thương ở đó vẫn không ngừng rỉ máu. Mỗi cơn đau đều như kích thích dây thần kinh, khiến hắn gần như phát dại.

Hắn muốn nàng sống, để ở bên hắn, nhưng lời đến miệng lại hóa thành những nhát dao bén ngót. "Giết nàng? Giết nàng rồi, trẫm lấy ai để phát tiết dục vọng? Nó thích nàng đến vậy, chẳng lẽ nàng lại không cảm nhận được chút gì sao?"

Lời còn chưa dứt, hắn đã lần nữa xông lên, dễ dàng khống chế cả người nàng.

Cảnh tượng ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng đến ngày xuân, khi những nụ hoa e ấp khẽ bung nở, cánh hoa mỏng tang ôm trọn từng cơn gió, tựa áng mây trời cứ thế lững lờ trôi.

Tống Hành chẳng màng đến vết thương trước ngực. Hắn mải miết công thành đoạt đất, tùy ý tấn công. Máu từ vết thương chậm rãi chảy xuống, men theo đường eo nhuốm đỏ vạt áo, thấm vào chăn gấm.

Thi Yến Vi lặng lẽ chịu đựng cơn cuồng loạn của hắn, khép mắt không nhìn. Thời gian trôi qua trở nên dài vô tận, cho đến khi giọng nói trầm thấp, lạnh tanh của hắn lại một lần nữa vang lên bên tai nàng:

"Nàng dám chết thử xem, trẫm sẽ giết Luyện Nhi, Lưu mụ đang hầu hạ nàng, rồi giết Vương Ngân Chúc, Lâm Vãn Sương những người quen biết nàng, chưa kể thân nhân của phụ mẫu nàng, dù là ai cũng đừng hòng trốn thoát... Trên đường xuống hoàng tuyền, có bấy nhiêu người hầu hạ và bầu bạn, nàng sẽ không đến nỗi cô đơn."

Sao hắn sao có thể phát rồ đến mức này.

"Ngươi điên rồi, điên rồi!" Thi Yến Vi kinh hãi lùi lại, đôi mắt mở to, nhìn hắn như đang nhìn một con quái vật gớm ghiếc.

Tống Hành thoáng khựng lại khi thấy nàng dùng ánh mắt ấy nhìn mình.

Hắn muốn làm nàng sợ, muốn khiến nàng khiếp đảm, đúng không sai. Nhưng khi bị nàng dùng ánh mắt ấy chiếu thẳng vào người, hắn lại có cảm giác như đang bị từng mũi dao đâm thẳng vào tim, từng thớ thịt như bị xé toạc, nỗi đau không cách nào tả xiết.

"Đúng, trẫm điên rồi. Từ lần thứ hai nàng ruồng bỏ trẫm, trong lòng trẫm đã khao khát nàng phát điên. Những nữ lang khác không thể khiến trẫm dậy nổi hứng thú, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhìn kha tử của nàng, mặc lên người bộ y phục mà chính tay nàng khâu vá, nghĩ về nàng, nhớ về nàng, mới miễn cưỡng giải tỏa được..."

Không muốn đối diện thêm với ánh mắt đầy oán trách và thăm dò của nàng, Tống Hành nghiến răng, buộc bản thân dừng lại. Hắn buông nàng ra, xoay người nàng lại, ép nàng cúi xuống, quỳ trên lớp chăn. Tay hắn giữ chặt lấy eo nàng, kéo sát cơ thể vào nhau, bất chấp cơn đau như nhát búa dội vào đầu.

"Chẳng lẽ nàng cho rằng trẫm muốn biến thành bộ dạng này sao? Không chỉ nàng hận trẫm, mà chính trẫm cũng hận bản thân. Hận vì sao không thể buông bỏ nàng, hận vì sao lại gục ngã trước một tiểu nữ lang đầy dối trá như nàng. Hận vì sao hết lần này đến lần khác mềm lòng với nàng, nhưng lại giống một con chó đáng thương, chỉ mong nàng có thể đối tốt với trẫm hơn dù chỉ một chút."

Nói xong, Tống Hành nghiêng người ép sát xuống, thân hình vạm vỡ đè lên người nàng, cúi đầu vùi mặt vào cổ nàng. Hắn bắt lấy tay nàng, buộc mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay hắn áp chặt lên mu bàn tay nàng, đè xuống chăn đệm.

Mu bàn tay nóng ran. Thi Yến Vi giống như cá nằm trên thớt, cả người như bị đóng đinh. Khắp nơi đều là hơi thở của hắn, nóng bỏng, dữ dội, khiến người ta không cách nào lờ đi được.

Giữa lúc cảm giác khác lạ trỗi dậy, bên tai nàng vang lên lời nói vừa ngạo nghễ vừa bất kham của Tống Hành: "Trẫm sẽ không buông tha nàng, cũng không thể bỏ qua cho nàng. Nàng là của trẫm, chỉ có thể là của trẫm. Dù có mạo phạm thần nữ hay chọc giận thiên thần, trẫm là nhân hoàng, cũng sẽ không sợ!"

Lời chưa dứt, nữ tử trong lòng hắn đã thở nhẹ một hơi. Tống Hành hưng phấn đến đỏ cả mắt, dường như quên đi cơn giận và oán hận đối với nàng, cũng quên việc phải xưng "trẫm", bật ra câu hỏi từ tận đáy lòng: "Âm Nương, nàng vẫn có chút tình cảm đối với ta có đúng không? Nàng cũng có một chút thích ta, đúng không?"

Thi Yến Vi không còn đủ sức để suy nghĩ, ngón tay vô thức co lại, môi cắn chặt, dù không nói nên lời nhưng vẫn theo bản năng lắc đầu.

Tống Hành hiển nhiên không chấp nhận được câu trả lời này, lòng dạ càng thêm độc địa. Hắn bất ngờ buông tay nàng ra, nhích thân rời khỏi phần eo rồi ghé sát tai nàng, gằn giọng nói: "Từ nay về sau, trẫm quyết không mềm lòng với nàng nữa. Đêm nay, trẫm nhất định sẽ khiến nàng phải khóc tức tưởi cho bằng được."

Không biết đã qua bao lâu, Thi Yến Vi mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt. Tống Hành rốt cuộc cũng dừng lại, xả giận xong, hắn đứng dậy rời khỏi người nàng.

Một lát sau, hắn mặc lại chiếc trường bào lấm chấm đỏ, lấy áo choàng lông cừu lớn treo sau cửa bọc kín cả người nàng, ngồi xuống bên sạp, lại sai người đưa nước vào, thay đi lớp chăn đã ướt.

May thay, vết thương kia đã không còn chảy máu, chỉ kết thành một lớp vảy mỏng, nổi bật trên nước da lúa mạch.

Trên người Thi Yến Vi cũng dính vài vệt máu. Tống Hành lặng thinh, dùng khăn lau sạch cho nàng, thay bộ tẩm y mới trước khi đặt nàng lại vào trong chăn gấm, đắp kín chăn. Hắn nhặt chiếc trâm vàng dính máu, cất kỹ vào tay áo như báu vật, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Khi Tống Hành bước vào điện Triều Nguyên, đêm đã sang canh ba, bóng tối dày đặc, bốn bề lặng ngắt như tờ.

Hắn sai người mang thuốc trị thương đổ lên vết thương rồi bảo Trương nội thị dùng vải mịn băng lại, nhưng hắn không hề sai người thỉnh ngự y ở viện thái y đến chẩn bệnh.

Trương nội thị đã cùng theo người rời điện Triều Nguyên, đương nhiên biết rõ vết thương này không phải do Thánh nhân tự gây ra. Xem ra, chỉ có thể là do vị nương tử trong điện để lại.

Đả thương long thể chính là trọng tội mất đầu.

Lần này Thánh nhân bị thương không nhẹ nhưng lại không trừng phạt vị nương tử kia. Thậm chí vì không để lộ tiếng gió tới tai Thái hoàng thái hậu nên cũng không chịu mời ngự y đến. Qua đó cũng đủ thấy Thánh nhân đối với vị nương tử kia vẫn luôn mang lòng ngưỡng mộ.

Dù trong lòng khiếp sợ, nhưng đây là việc liên quan đến long thể an nguy, Trương nội thị do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ: "Vết thương dù sao cũng ở gần tâm khẩu, long thể của Thánh thượng vô cùng quý giá, chi bằng triệu ngự y đến chẩn trị cho đường hoàng."

"Nếu Thánh thượng không muốn để người khác biết, chỉ cần lệnh ngự y giữ kín miệng là được."

Tống Hành lặng lẽ nghe hắn nói hết, cuối cùng vẫn không đáp lại.

Trương nội thị đứng bên, thấy sắc mặt hắn trầm ngâm, không dám nói thêm lời nào, chỉ khẽ thở dài rồi rón rén lui xuống, sai hoàng môn vào hầu hạ người rửa mặt thay y phục.

Đêm khuya Thánh nhân mới trở về, Bảo Sênh giữ lại một ngọn đèn le lói trong phòng dưới. Khi thấy Thánh nhân bước xuống từ bộ liễn, nàng vội dập tắt ngọn nến trên bàn, chọc thủng giấy cửa sổ, nhìn ra ngoài qua ánh trăng sáng sủa.

Nàng thấy Trương nội thị lấy một bình thuốc và băng vải sạch từ thiên điện mang vào, còn hoàng môn thì bưng chậu nước lấm tấm sắc đỏ ra.

Bảo Sênh hơi nhíu mày, đợi khi ánh nến trong chính điện tắt hẳn mới trở về giường nằm xuống.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng đầy phòng, hoa đông hé nở.

Tống Hành nằm nghiêng trên giường, không sao chợp mắt nổi. Trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng dáng của nàng: khuôn mặt sầu muộn, giọng nói oán hờn, cùng những giọt nước mắt nóng hổi.

Nàng hận hắn, trong lòng không có chút tình cảm nào.

Hắn mở choàng mắt, qua tấm rèm lụa vàng nhạt về phía ánh sáng trắng mờ rọi xuống từ cửa sổ.

Tống Hành cau mày thành hình chữ xuyên, tâm tình cứ từng bước lụn bại. Hắn chợt nhớ đến những giọt nước mắt của nàng đêm nay, chắc chắn nàng đã bị thương ở đâu đó. Lúc ấy hắn giận quá, quên không bôi thuốc cho nàng. Sáng mai tỉnh dậy, vết thương của nàng không biết chừng sẽ hóa thành những vết sưng.

Vết thương mơ hồ nhói lên, ngàn vạn suy nghĩ quấy nhiễu trong lồng ngực. Hắn trằn trọc trở người qua lại, mãi đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ chập chờn.

Sáng hôm sau, trong ánh bình minh, Thi Yến Vi từ từ tỉnh dậy.

Ánh sáng hắt qua cửa sổ có phần chói mắt. Nàng gắng gượng nhấc cánh tay lên, nhưng chỉ thấy toàn thân ê ẩm.

Hai chân rã rời đến mức không chịu nổi, mỗi lần cử động lại không tránh khỏi kéo căng nơi giữa chân, khiến cảm giác đau nhức và rát buốt càng thêm rõ rệt.

Tên điên kia không để thuốc lại cho nàng dùng.

Cả người Thi Yến Vi như bị cỗ xe cán qua, cổ họng khô rát không thể phát ra tiếng, nàng chỉ có thể chống tay vào mép giường, khó nhọc ngồi dậy rồi bước xuống.

Hai chân nàng mềm nhũn, chẳng khác nào lá rau đã bị nấu chín nhừ, vừa đặt chân xuống, nàng nhận ra tự mình sẽ không thể đứng vững.

Cả người ngã khuỵu xuống đất, đầu gối nện vào mặt sàn, nàng không kìm được rên thành tiếng, hốc mắt cũng vì thế rưng rưng.

Nàng lảo đảo đứng dậy thêm lần nữa, dò dẫm đến cạnh bàn, nhấc ấm nước lên. Bàn tay phải run run không ngừng, phải rất lâu sau, nàng mới rót được nửa chén trà nguội. Uống xong, nàng dùng ánh mắt vô hồn, cứ thế nhìn chằm chằm vào chén sứ.

Nàng tự hỏi: Sống tiếp để làm gì? Sống chỉ để làm một món đồ chơi món đồ chơi bị Tống Hành nhốt kín hay sao? Nàng vốn không thuộc về nơi này, càng không đáng phải chịu đựng những tháng ngày sống không bằng chết.

Hình bóng cha mẹ, Trần Nhượng và cả bạn thân Huyên Huyên bỗng hiện ra trước mắt. Cảm xúc trong lòng Thi Yến Vi như vỡ òa, nước mắt ướt mèm lông mi, tiếng khóc sụt sùi cùng trở nên yếu ớt. Nàng gom hết chút sức lực cuối cùng, ném mạnh chiếc chén xuống đất, nhặt lên một mảnh sứ vỡ.

Bên ngoài, Luyện Nhi nghe tiếng động, vội gọi cung nhân đi lấy chìa khóa, nói vọng qua khe cửa: "Nương tử, người làm vỡ chén trà rồi sao? Để nô tỳ vào dọn dẹp, người đừng chạm vào mảnh sứ kẻo bị thương."

Giọng nói của Luyện Nhi chứa đầy sự quan tâm và sốt sắng, khiến bàn tay Thi Yến Vi dừng lại khi mảnh sứ đã kề sát lên cổ, lời đe dọa của Tống Hành một lần nữa luẩn quẩn bên tai nàng.

Nếu nàng dám chết, hắn sẽ giết hết những người vô tội trong cung: Luyện Nhi, Lưu mụ, còn bên ngoài cung là Ngân Chúc và Lâm Vãn Sương...

Nàng không sợ chết, nhưng không đành lòng làm liên lụy người khác.

Luyện Nhi vẫn chưa tròn mười tám tuổi, Ngân Chúc đã tìm được phu quân, thoát khỏi thân phận nô tịch, và con gái của Vãn Sương thì vẫn đang còn để tóc trái đào...

Chẳng lẽ chỉ khi đã hành hạ nàng đến kiệt quệ, hắn mới chịu buông tha, không truy cứu những người vô tội kia sao?

Thi Yến Vi yếu ớt buông tay xuống, ôm đầu gối, vùi mặt vào đó, khóc nức nở không thể kìm lại được.

Tiếng ổ khóa sắt va chạm với cánh cửa gỗ vang lên "keng" một tiếng. Luyện Nhi hớt hải chạy vào phòng, thấy nương tử chỉ khoác trên người một lớp áo ngủ đơn bạc, thân thể co ro nhỏ bé, toàn thân run lên vì lạnh. Nhìn nàng như vậy, thật khiến người ta đau lòng xót xa.

Mắt Luyện Nhi đỏ hoe, vội bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, khẽ nói: "Nương tử có phải cảm thấy lạnh không? Để nô tỳ đỡ người về giường được không, cẩn thận một chút, đừng giẫm phải mảnh sứ bên cạnh."

Thi Yến Vi ngẩng đầu nhìn nàng, điềm đạm gật đầu. Khuôn mặt đầy vệt nước mắt, đôi mắt đẫm lệ, đôi chân không còn chút sức lực, nàng gần như bị Luyện Nhi kéo về giường.

Làn da lộ ra ngoài tái xanh, những vết bầm tím hiện rõ. Đặc biệt là cổ tay, vết xiết sâu khiến người ta không khỏi xót xa. Luyện Nhi nuốt nước mắt, không dám nhìn vào dưới váy nàng, cẩn thận dìu nàng nằm xuống.

"Nô tỳ đi lấy ít đồ ăn. Nương tử cứ nằm nghỉ, lát nữa ấm người sẽ dễ chịu hơn thôi."

Thi Yến Vi khẽ đáp một tiếng, quay mặt vào trong, nước mắt đầm đìa thấm ướt cả gối mềm. Nàng cắn môi không chịu để tiếng khóc bật ra, lẩm bẩm gọi tên Trần Nhượng trong vô vọng.

Thật muốn nói với anh rằng: dù chỉ một khắc hay một giây, nàng đều không muốn ở lại nơi này. Nhưng đến tự kết liễu nàng cũng không có quyền, cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra là sống lay lắt cho đến khi dầu cạn đèn tắt.

Không lâu sau, Luyện Nhi mang thức ăn đến, Thi Yến Vi không có chút khẩu vị nào, miễn cưỡng ăn được non nửa chén, rồi không thể nuốt thêm được nữa. Nàng lại kéo chăn trùm lên đầu, đi vào giấc ngủ nhợt nhạt.

Luyện Nhi thu dọn mảnh sứ, đang định ra ngoài thì gặp Tống Hành.

Đó là người đã hành hạ một người hiền lành như Dương nương tử đến mức này, lòng Luyện Nhi không dấy lên chút bất bình. Tuy vậy, người là bậc đế vương, nàng không thể không cúi đầu hành lễ.

Tống Hành quét mắt qua mảnh sứ được bọc trong vải xô, nhíu mày hỏi: "Nàng làm vỡ chén?"

Luyện Nhi không dám trả lời, chỉ gật đầu.

Nghe xong, Tống Hành dừng bước, trầm mặc hồi lâu rồi cất giọng phân phó với cung nhân: "Đổi toàn bộ vật dụng trong phòng này thành đồ bạc, không để lại vật sắc nhọn, dây vải dài hay bất cứ thứ gì tương tự."

Cung nhân nghe lệnh, vội vàng bắt tay vào chuẩn bị.

Tống Hành bảo tất cả lui ra, một mình tiến vào phòng.

Thi Yến Vi đang ngủ rất nông, cảm giác lạnh buốt ập đến khi chăn vừa bị kéo ra, khiến nàng lập tức bừng tỉnh.

"Ngươi đừng qua đây! Đừng qua đây..."

Hình ảnh đêm qua hiện rõ mồn một trong đầu nàng, nỗi kinh hoàng bủa vây, nàng gần như theo bản năng mà kháng cự hắn. Tay nàng run rẩy nắm lấy mép chăn, đôi mắt ngập tràn sợ hãi, cầu xin trong nghẹn ngào: "Ta cầu xin ngươi, tha cho ta... tha cho ta..."

Biểu cảm đó như một tia sét giáng vào tim Tống Hành, để lại một nỗi đau âm ỉ nơi lồng ngực.

"Trẫm không làm gì nàng, chỉ muốn bôi thuốc cho nàng." Nói rồi, hắn cẩn thận dùng tay nâng y phục nàng lên để kiểm tra vết thương.

Tống Hành chợt nhớ lại ngày ở biệt viện, hắn cũng từng phạt nàng.

Hắn, thực sự là một tên thú đội lốt người.

Nghĩ đến đây, Tống Hành cảm thấy ngực mình nghẹn lại, thở hổn hển, lại không nói gì. Hắn im lặng dùng ngón tay lấy thuốc, tay còn lại thì giữ chặt nàng, ngăn mọi động tác phản kháng.

Dù chỉ là bôi thuốc bằng ngón tay, Thi Yến Vi vẫn đau đến mức nước mắt lã chã tuôn rơi, vô lực đẩy tay hắn ra, miệng không ngừng mắng: "Tống Hành, ngươi không phải người, ngươi là súc sinh, ngươi là tội phạm! Dù ngươi là vua một nước, nhưng sai thì vẫn là sai, tội vẫn hoàn tội. Ngươi sẽ chịu báo ứng, ngươi sẽ xuống địa ngục."

Tống Hành lắng nghe từng câu mắng chửi của nàng, trái tim hắn lại không cảm thấy quá đau đớn. Hắn thong thả rút tay lại, lấy khăn lau sạch thuốc trên tay rồi kéo chăn đắp cho nàng, giọng như trăng thanh gió mát: "Tiếp tục mắng đi, trẫm thích nghe nàng nói thật. Nàng có biết hận cũng là một cảm xúc chân thật không? Ánh mắt nàng nhìn trẫm lúc này, dù có hận đến thế nào thì vẫn khiến trẫm vui vẻ hơn nhiều so với dáng vẻ hư tình giả ý của trước kia."

Trong ánh mắt đầy thù hận của Thi Yến Vi, Tống Hành sờ đùi nàng qua lớp chăn, hé mở môi mỏng nói: "Âm Nương cứ thích chạy trốn như vậy, trẫm thật sự không thể an tâm. Sau này, chỉ có thể dùng xích sắt buộc chặt nàng, khiến nàng không thể trốn thoát, không bao giờ rời bỏ trẫm được nữa."

"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, mỗi tháng trẫm sẽ dành ra một ngày để tháo xích, đưa nàng ra ngoài dạo chơi, ngắm cảnh. Sắp đến tháng mười một rồi, Lạc Dương chẳng mấy chốc sẽ có tuyết rơi. Trẫm dẫn nàng đến bờ hồ Cửu Châu ngắm tuyết, nàng thấy có được không?"

Nhắc đến đây, Tống Hành di chuyển tay lên, đặt lên phần bụng bằng phẳng của nàng, nở một nụ cười dị dạng, gần như điên cuồng nói: "Hoặc là, mấy ngày nay Âm Nương đã độc chiếm nguyên dương của trẫm, nếu may mắn mang thai, nàng và trẫm sẽ có sợi dây huyết mạch tương liên, không thể nào tách rời. Đến lúc đó, trẫm sẽ phong nàng làm quý phi, không cần dùng đến dây xích nữa."

Những lời điên rồ này, Thi Yến Vi đều coi như gió thoảng qua tai, nhưng chỉ riêng hai chữ "mang thai" đã khơi dậy nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng nàng.

Nàng sao có thể sinh ra đứa con của một tên tội phạm?

Ở thành Diên Châu, tuy y công đã từng nói nàng rất khó có thai, nhưng khó không đồng nghĩa với không thể. Hắn túng dục như thế, ngày ngày nhốt nàng ở đây, khi nào hứng lên thì đến xâm phạm nàng. Thời gian trôi qua, nếu thật sự mang thai thì phải làm sao đây?

Thi Yến Vi không thể chịu đựng nổi viễn cảnh ấy. Nếu thật sự có thai, nàng sẽ tìm mọi cách để bỏ đi đứa trẻ.

"Tống Hành, ngươi giờ đã giàu có bốn bể, có thể cưới hoàng hậu, sinh con nối dõi. Sao phải ép buộc ta, ép ta sinh ra một đứa con không được chào đón? Ngươi làm hại ta còn chưa đủ, lại còn muốn tiếp tục hại một sinh linh yếu ớt, vô tội nữa? Ngươi thật quá đáng sợ!"

Làm hại. Sao nàng có thể dùng từ đó để định nghĩa lòng tốt và sự nuông chiều hắn dành cho nàng. Trong thế giới loạn lạc này, hắn đã mang đến cho nàng một cuộc sống đầy vinh hoa phú quý, ban cho nàng một chốn nương thân, để nàng không phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào từ bên ngoài. Thế mà, nàng vẫn cảm thấy hắn đang hại nàng.

Đứa trẻ của hắn và nàng sẽ trở thành hoàng tử, công chúa với thân phận tôn quý. Hắn sẽ là một người cha tốt, tận tâm dạy dỗ con cái biết cưỡi ngựa, bắn cung, dạy bọn trẻ biết viết chữ và đối nhân xử thế. Hắn sẽ che chở chúng, để chúng bình an lớn lên.

Sao nàng có thể gọi hắn là kẻ đã hãm hại mình? Làm sao nàng có thể nói hắn đáng sợ?

Một lần nối tiếp một lần, Tống Hành cảm thấy trái tim nhói lên, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, kiên định nói: "Nàng ghét trẫm thế nào cũng được, nhưng trẫm vẫn muốn nàng, và cả đứa con của nàng."

Kẻ này ngang ngược vô lý, cần gì phí lời với hắn? Cuối cùng cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, ông nói gà bà nói vịt mà thôi. Thi Yến Vi khinh bỉ hắn, quay mặt đi không nhìn hắn, không muốn để hắn chạm vào mình, càng không muốn bị hắn vuốt ve. Nàng dùng sức đẩy tay hắn ra, kéo chăn che kín đầu lại.

Tống Hành thấy vậy, trong lòng lo lắng nàng sẽ sinh bệnh vì bị bức bí quá lâu. Hắn nghiêm mặt, kéo tấm chăn ra, ép nàng ngẩng mặt lên, ôn tồn nói: "Nàng muốn hận trẫm thế nào cũng được, chỉ có một điều, không được phép làm nhục thân thể của chính mình."

Thi Yến Vi hừ lạnh một tiếng, cười mỉa: "Rốt cuộc là ai đang làm nhục ai? Mỗi lần ngươi trút hết thú tính lên người ta, liệu có từng nghĩ...?"

Lời còn chưa kịp nói hết, Tống Hành bỗng cúi người xuống, bắt lấy cằm nàng, hôn lên môi nàng, liếm láp, gặm cắn. Hắn ép nàng mở miệng, dùng lưỡi quấn lấy, cướp đi hơi thở của nàng.

Thi Yến Vi bị ép nhìn hắn, rõ ràng hắn đang cưỡng hôn nàng, thế nhưng, vẻ mặt của hắn lại ẩn chứa sự đau xót.

Hắn không dám đối mặt với những lời vạch trần của nàng, hắn đang bị chính những lời đó dằn vặt.

Khi nhận ra điều này, Thi Yến Vi chỉ thấy hắn thật nực cười. Một kẻ suốt ngày coi nàng như đồ chơi, thế mà lại động lòng với nàng.

Chắc hẳn, hắn cũng không muốn thừa nhận điều này.

Như mọi khi, Thi Yến Vi nằm yên như một khúc gỗ, không có chút phản ứng nào đối với nụ hôn của hắn, như thể một cái xác không hồn.

Mấy ngày sau đó, dù bận rộn chính sự, Tống Hành vẫn luôn dành thời gian đến thăm nàng, quan sát tình trạng của nàng, giúp nàng thoa dược.

Thi Yến Vi không còn mắng chửi hắn nữa, cũng không mở miệng nói gì với hắn, chỉ im lìm như một pho tượng bằng sứ.

Cho đến một ngày, Tống Hành mang đến một dây xích làm bằng vàng, trên xích có một lớp bông mềm mại, lại được phủ thêm một lớp lụa nhẵn nhụi.

Tống Hành rất kiên nhẫn, dùng giọng nói ngọt ngào như đang dỗ dành một đứa trẻ, thủ thỉ bên tai nàng: "Âm Nương ngoan, Âm Nương hiểu chuyện nhất. Trẫm có thể cam đoan với nàng, chiếc xích này rất nhẹ, đeo lên mắt cá chân sẽ không đau chút nào đâu."

Thi Yến Vi tự biết chống cự cũng vô dụng, trơ mắt nhìn hắn nổi điên. Thế nhưng, khi dây xích choàng vào mắt cá chân, tâm tình nàng gần như vỡ vụn. Nàng hết lần này đến lần khác phải tự nhắc nhở bản thân, chỉ cần xem mình như một con rối.

"Âm Nương." Tống Hành đột nhiên cúi xuống, dùng bàn tay lớn bao lấy mắt cá chân trắng muốt của nàng, hơi thở hầm hập phả ra, khẽ gọi.

Thi Yến Vi nhận ra, hắn lại chuẩn bị phát tiết...

Continue Reading

You'll Also Like

15.2K 1.1K 42
Tác giả: Cật Nhục Tương Convert: Truyện Audio Edit: Antelyly Beta: Yingying [ Trà xanh + Bạch nguyệt quang + Tiểu máy bay yểm trợ + Hoả tá tràng* +Tu...
65.6K 476 32
Từ lãnh cung công chúa một sớm trở thành thiên hạ tân đế, sở luyến ( luan ) mới biết được dung khâm cái này thiến đảng đứng đầu là cỡ nào đáng sợ. Cà...
195K 27.3K 54
Tác phẩm: Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên. Tác giả: Xu Kha. Thể loại: Original, Đam mỹ, Hiện đại, Showbiz, Lãng mạn, Xuyên sách, Chủ thụ , Hài hước...
Vĩnh An By An Tĩnh

Historical Fiction

190 85 85
🌼Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo 🌼Nhân vật chính: Lý Thành Khí × Vĩnh An 🌼Thể loại: ngôn tình, cung đình hầu tước, cổ đại, duyên trời tác hợp, ngược tâ...