Phép Màu - Giai Thoại YuZhou...

By Taikai

98.6K 6.4K 5.6K

*Cuộc sống tình cảm của họ quá khó khăn, hãy để phép màu giúp họ có cuộc sống hạnh phúc. Và tôi chọn "phép mà... More

Lời mở đầu
Chap 1: Hứa Nguỵ Châu - Ngày đầu tiên
chap 2: Gia đình và nỗi lòng Hứa Nguỵ Châu
Chap 3: Mẹ! Con sẽ đi
Chap 4: Tai Nạn
Chap 5: Con đau lòng
Chap 6: Tôi quá thất vọng về ông
Chap 8: Con đường mới
Chap 9: Hồi tưởng
Chap 10: Nhật Bản
Chap 11: Làm Việc
Chap 12: "Đau chết lão tử rồi"
Chap 13: Bạch Tiên
Chap 14: Hồng Lục Châu
Chap 15: Cực phẩm nhân gian
Chap 16: Thần Tượng
Chap 17: Cuồng nhiệt đến bất chấp
Chap 18: Hoàng đại thiếu gia - Hoàng Cảnh Du
Chap 19: Hoàng đại thiếu gia - Hoàng Cảnh Du (p2)
Chap 20: Lại là bí mật
Chap 21: Hoàng gia
Chap 22: Hẳn là chú không muốn sống
Chap 23: Nhất kiến chung tình
Chap 24: Nhị kiến hữu duyên
Chap 25: Tam kiến thiên định
Chap 26: Em lại chụp hình với anh có được không?
Chap 27: Sring Angel
Chap 28: Nụ hôn gió
Chap 29: Đi chơi với anh đi!
Chap 30: Hành trình rủ rê
Chap 31: Ngắm "Cảnh Du"
Chap 32: Nắm lấy tay nhau
Chap 33: Chuẩn bị chu toàn
Chap 34: Đồ Couple
Chap 35: Ngủ với anh đi!
Chap 36: Gặp rắc rối tại phố Kyoto
Chap 37: Giải cứu Hoàng tử
Chap 38: Một màn ôn nhu
Chap 39: Giải trừ khúc mắc
Chap 40: Chinh phục kì quan
Chap 41: Biển và đêm. Anh và em
Chap 42: "Không xong rồi"
Chap 43: Vậy còn anh thì sao?
Chap 44: "419?"
Chap 45: Tạm Biệt
Chap 46: Về với anh
Chap 47: Cuộc sống mới
Chap 48: Dành cho em
Chap 49: Vì anh mà cuồng nhiệt
Chap 50: Vì em mà cuồng nhiệt
Chap 51: Viên Khả Doanh
Chap 52: Bắt đầu thay đổi
Xin lỗi
Chap 53: Giải Mã
Chap 54: Bữa tiệc rắc rối
Chap 55: Giải quyết mâu thuẫn không đáng có
Chap 56: David lắm trò
Chương 57: Thủ đoạn của David
Chap 58: Nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm đi
Chap 59: Nguỵ Châu chết tâm
Chap 60: Sinh nhật khó quên
Chap 61: Xin em hãy tha thứ cho anh
Chap 62: Chân tướng
Chap 63: Cảnh Du nhập viện
Chap 64: Tha thứ
Chap 65: Đối mặt
Chap 66: Nỗi lòng cha mẹ
Xin lỗi lần 2
Chap 67: Viên Khả Doanh gặp nạn
Chap 68: Cảnh Du nổi điên
Chap 69: Lại gần hôn em
Chap 70: Em nói dối
Chap 71: Hãy bỏ mặc anh
Chap 72: Chấp nhận
Chap 73: Cảnh Du bị bắt
Chap 74: Cảnh Du bị hạ xuân dược
Chap 75: Đã có em, đừng sợ
Chap 76: Tự nguyện hiến dâng
Chap 77: Phút yếu đuối của Hoàng Cảnh Du
Chap 78: Trong cái rủi cũng có cái may
Chap 79: Quyết không nương tay
Chap 80: Hoàng hoà thượng
Chap 81: Hoàng Cảnh Du thật biết lãng mạn
Chap 82: Từng bừng đêm giáng sinh
Chap 83: Tưng bừng đêm Giáng Sinh (2)
Chap 84: Sống chung một mái nhà
Chap 85: Hoàng Cảnh Phong
Chap 86: Cảnh Du thật tâm lý
Chap 87: Cùng nhau đút kết kinh nghiệm
Chap 88: Đêm giao thừa hoành tráng
Chap 89: Lập kế hoạch và từng bước tiến hành
Chap 90: Quá trình rèn luyện
Chap 91: Tạm thời rời xa và hoá biến cố thành cơ hội
Chap 92: Thay đổi toàn diện
Chap 93: Thay đổi toàn diện
Chap 94: Endless Love
Chương 95: Hiệu ứng Endless Love
Chương 96: Hoàn tất quá trình thay đổi
Chap 97: Lâm Nguyệt lên sàn
Chap 98: Cảnh Du! Đồ chết tiệt
Chap 99: Cho em một bất ngờ
Chap 100: Ba chị em nhà họ Hứa và Nam Vương Hoàng Cảnh Du (1)
Chap 101: Ba chị em nhà họ Hứa và Nam Vương Hoàng Cảnh Du (2)
Chap 102: Comeout
Chap 103: Hoàng Hứa Thiên Vương
Chap 104: Trợ lý bất đắc dĩ (1)
Chap 105: Trợ lý bất đắc dĩ (2)
Chap 106: Cảnh Du bí ẩn
Chap 107: Do you want to marry me?
Chap 108: Chuẩn bị kết hôn
Chap 109: Cung đình và thần thoại
Chap 110: Nam Hậu Du Minh (1)
Chap 111: Nam Hậu Du Minh (2)
Chap 112: Bại lộ (1)
Chap 113: Bại lộ (2)
Chap 114: Tôi không cần
Chap 115: Quyết định của Hứa Nguỵ Châu
Chap 116: Âm thầm bên anh
Chap 117: Kẻ đứng sau tất cả
Chap 118: Hối hận muộn màng
Chap 119: Tang thương
Chap 120: Báo thù
Chap 121: Kẻ ra đi, người ở lại
Chap 122: Bữa cơm cuối cùng
Chap 123: Một đổi một
Chap 124: Tan biến
Chap 125: Ngoại truyện: Cảnh Phong & Cao Trung (1)
Chap 126: Ngoại truyện: Cảnh Phong & Cao Trung (2)
Chap 127: Nhật kí Hoàng Cảnh Phong
Chap 128: Rõ tường chân tướng
Chap 129: Rõ tường chân tướng (2)
Chap 130: Châu Kujira
Chap 131: Gặp lại
Chap 132: Lý trí hay con tim?
Chap 133: Mãnh Hổ và Cửu Vĩ Hồ
Chap 134: Gương vỡ lại lành
Chap 135: Thế ngoại đào viên
Chap 136: Đại ma vương
Chap 137: Giải cứu thành công
Chap 138: Thiên Vân Cảnh - trận chiến cuối cùng
Chap 139: Thiên trường địa cửu
Chap 140: Like A Dream?
CHÂN THÀNH CẢM ƠN
Thông báo nhỏ
Góc nhỏ
PR Newfic

Chap 7: Đường cùng?

808 44 9
By Taikai



"Aaaaaaa...."

Nguỵ Châu thét lên giữa khoảng không, nước mắt rơi không ngừng như nỗi đau sâu kín trong lòng đã đến đỉnh điểm, ngay giây phút này không thể nào kiềm chế được nữa, chỉ còn cách thét lên, giải toả ra ngoài để mong vơi bớt đi được phần nào.

Nguỵ Châu liên tục đấm vào ngực mình, cậu vẫn luôn tự trách bản thân mình đã để xảy ra việc đáng tiếc cho Lâm Nguyệt.

"Mẹ ơi, tất cả là lỗi tại con, con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ...

"Mẹ ơiiii!!!"
----------

Hằng ngày, Nguỵ Châu cứ sáng đi học, tan tầm thì đến trông nôm cửa hàng trông chốc lát. Trưa thì lo cơm nước rồi đến bệnh viện chăm sóc cho Lâm Nguyệt. Xế chiều, lại tiếp tục đi học rồi lại ghé CLB mà tập luyện cho chương trình lưu diễn.

Sức lực của Nguỵ Châu bỏ ra trong khoảng thời gian này dường như đã sắp cạn kiệt. Cơ thể vô cùng mệt mỏi và đang dần suy yếu. Có ngày kia, Nguỵ Châu đã ngất xĩu trong lúc tập luyện chương trình. Vì sợ mẹ cậu lo lắng mà cậu đã giấu, cố cắn răng mà chịu đựng.

Một tuần sau, ngày mẹ cậu làm tiểu phẫu cũng là trong khoảng thời gian cậu đang lưu diễn. Nguỵ Châu rất buồn, nhưng vẫn luôn điện thoại hỏi thăm tình hình của mẹ.

Hai tuần sau, Lâm Nguyệt đã xuất viện, Nguỵ Châu cũng đã trở về căn nhà cũ của mình để thu gom hết đồ đạc của cả mẹ và cậu. Hai mẹ con tạm thời nương náo ở nhà của Hứa Trúc.

"Châu Châu, tuần sau con thi Đại Học rồi, mẹ thu xếp công việc rồi đến địa điểm thi với con nhe. Có mẹ ở đó chăm sóc, lo cơm nước cho con để tiện bề thi cử"- Lâm Nguyệt ôn nhu bảo.

"Không cần đâu mẹ, Châu Châu của mẹ lớn rồi, đủ bản lĩnh để tự chăm sóc cho bản thân được mà. Mẹ hãy yên tâm mà cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ. Uống thuốc và thoa thuốc đầy đủ để cơ thể nhanh chóng hồi phục. Trả lại gương mặt xinh đẹp cho con đó"- Nguỵ Châu đỉnh đạc trả lời.

"Con trai mẹ lớn rồi, hãy cố gắng thi và chăm sóc bản thân thật tốt nhe con"

Cuối cùng, thời khắc quan trọng rốt cuộc cũng đã đến, Nguỵ Châu chính thức lên kinh ứng thí. Ba ngày thi  nhanh chóng trôi qua, Nguỵ Châu có chút buồn và lo lắng vì không làm tốt bài thi cho lắm. Cậu cầu nguyện rằng ông trời sẽ để mắt đến mình và trao cho mình vài phần may mắn.

Tiếp sau đó, chuyện gì đến ắt rồi sẽ đến, Lâm Nguyệt tất nhiên không thể nào tha thứ cho Hứa Đức được. Thế là họ chính thức ra toà ly hôn. Lâm Nguyệt cảm giác như trút bỏ đi được gánh nặng tâm lý suốt nửa đời người. Ngược lại, Hứa Đức vẫn bày ra một bộ dạng cùng với cảm giác không hề cam lòng, chẳng mấy dễ chịu.

Về phần Nguỵ Châu, cậu quyết định đi theo chăm sóc cho mẹ, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ từ bỏ đi người cha đó. Nhưng bởi vì Nguỵ Châu với cuộc điện thoại ngày hôm trước mà Hứa Đức nhẫn tâm buông lời mắng nhiếc thậm tệ với cậu và ông quyết định sẽ từ bỏ đi đứa con trai này. Vì vậy, Nguỵ Châu thật không còn con đường nào khác, đành phải mang tiếng bất hiếu với phụ thân của mình.

Không thể nào làm phiền đến cuộc sống của Hứa Trúc, cũng như không muốn sống trong cảnh phải nhìn sắc mặt chàng rễ. Lâm Nguyêt cùng Nguỵ Châu quyết định sẽ dọn ra sống tạm thời tại một khu trọ. Cuộc sống của hai mẹ con Nguỵ Châu lúc này thật sự vô cùng chật vật và thống khổ, nhưng sớm tối mẹ con luôn luôn của nhau, tinh thần vì vậy cũng không bị sa sút cho lắm, nói đúng hơn là họ không dám để tâm đến những điều phiền muộn, rồi lại bày ta một bộ dạng buồn bã suy tư, nếu như vậy thì cũng chỉ làm ảnh hưởng đến tâm tình và cảm xúc của người còn lại mà thôi.

Một tuần sau khi thi, rốt cuộc cũng đã có kết quả. Nguỵ Châu nhận phong bì kết quả ở trên tay mà lòng đầy hồi hộp. Cậu vội vàng mở kết quả ra xem. Tâm tình chợt trào dâng một nỗi niềm chua xót.
Cậu sải bước vội về nhà với tâm tình nặng trĩu. Thật không biết phải đối mặt với mẹ như thế nào. Chưa bao giờ cậu cảm thấy bước vào ngôi nhà này, gặp người mẹ yêu quý lại khó khăn đến như vậy.

"Châu Châu về rồi hả con. Kết quả như thế nào rồi?"

"Thưa mẹ"- Nguỵ Châu ấp úng, Lâm Nguyệt cũng buông việc ở trong tay mà lo lắng hỏi cậu.

"Sao thế con?"

"Con trượt rồi"- Nguỵ Châu nói xong liền cúi gầm mặt cố nén nước mắt mà tiến về phòng. Nguỵ Châu hẳn cũng biết, sắc mặt Lâm Nguyệt đã kém lại như thế nào rồi.

Nguỵ Châu nhốt mình trong phòng cả một buổi chiều, cậu là đang cần sự yên tĩnh một mình. Đến giờ cơm, Lâm Nguyệt lo lắng không thôi, đành gõ cửa phòng Nguỵ Châu.

"Châu Châu à, ra ăn cơm đi con."

"Mẹ ăn trước đi"- Nguỵ Châu nói vọng ra.

"Thôi nào, cùng ăn với mẹ cho vui, nhà có hai mẹ còn thôi mà"

Nguỵ Châu không nói gì, hít sâu lấy một hơi để điều hoà tâm tình rồi mới mở cửa đi ra ngoài, vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Nguyệt, cậu chỉ biết cúi đầu rồi tiến thẳng đến bàn ăn. Lâm Nguyệt khẽ thở dài rồi cũng bước sau bóng lưng của Châu Châu.

"Châu Châu à, mẹ thấy con ốm đi nhiều rồi đó, mau ăn chút gì đi con"- Bà Nguyệt mở miệng để mong phá tan đi bầu không khí nặng nề này, đưa tay gắp thức ăn cho Nguỵ Châu. Nguỵ Châu thì vẫn tiếp tục ăn trong sự im lặng.

"Châu Châu à, mẹ nghĩ như vậy, thi cử cũng có số. Ắt là con chưa gặp thời thôi. Hay là con ôn thi lại một lần nữa, năm sau rồi con sẽ lại tiếp tục thực hiện ước mơ của mình"

"Đừng vì một lần thất bại mà vội nản chí, rồi từ bỏ đi tương lai của mình. Trong cuộc đời, ai chẳng có một lần gặp thất bại. Phải không con, quan trọng là họ biết đứng lên mà làm lại"

"Nghe lời mẹ, nhanh chóng phấn chấn, hồi phục tinh thần mà tiếp tục cố gắng nhe Châu Châu, thấy con như vậy, mẹ thật không khỏi đau lòng"

Nói đến đây, Lâm Nguyệt có chút nghẹn, sóng mũi đã cay xe, miệng không nuốt nổi cơm nữa rồi. Nguỵ Châu thì cũng đã dừng đũa từ sau khi Lâm Nguyệt cất tiếng. Sau khi nghe mẹ nói xong. Cậu buông đũa xuống mà đứng dậy.

"Con xin phép mẹ"

"Con tính đi đâu?"

"Con muốn đi dạo chốc lát, con xin phép"

Nguỵ Châu là đang cố gắng tránh mặt Lâm Nguyệt, không muốn bà ấy thấy tâm tình hiện giờ của mình.

Hứa Nguỵ Châu một mình lê bước trên con đường đã nhuốm màu đêm. Ngoài đường thật tấp nập, người người tụ tập, cặp kè, vui cười hớn hở đi với nhau. Còn Cậu sao thấy mình lại cô đơn quá vậy.

Những suy nghĩ cứ triền miên diễn ra trong tâm trí của cậu. Nghệ Thuật là cái mà cậu từng thề với lòng rằng sẽ không bao giờ từ bỏ. Nó căn cơ đã ngấm sâu vào trong xương máu của cậu rồi.

Còn học viện nghệ thuật Bắc Kinh là nơi mà Nguỵ Châu luôn hằng mơ ước được đặt chân vào đó để thực hiên ước mơ của mình. Nhưng giờ thì sao, tất cả đã bị tiêu tan, đã bị nhấn chìm một cách tàn nhẫn. Cậu nghĩ rằng khi đậu Đại Học, một cuộc sống mới biết bao tươi đẹp sẽ mở ra chào đón cậu. Ai ngờ đâu, cánh cửa ấy đã khép lại mà từ chối cậu.

Nguỵ Châu cũng muốn thử sức mình một lần nữa lắm chứ. Nhưng tình cảnh hiện giờ của cậu, đâu mấy khá giả mà tiếp tục bước trên con đường đó. Chả lẽ bắt cậu nhìn mẹ lao tâm lao lực mà chăm lo cho mình. Lòng con đau lắm mẹ ơi. Nước mắt bất giác lại cứ tuôn rơi.

Nguỵ Châu dừng bước tại một cây cầu nối ngang bờ sông gần đó, một mình thả hồn theo gió, đắm mình vào trong thiên nhiên đạm màu. Ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng. Cậu bất giác thấy mình cũng giống như nó, tuy đẹp, tuy có thể toả ra ánh sáng khiến nhiều người say đắm, ca tụng. Nhưng cũng chỉ là điều nhất thời, và hơn nữa là ánh trăng đặc biệt vô cùng cô đơn giữa thành phố đầy xa hoa và diễm lệ này.

Chẳng ai thấu được lòng trăng đang nghĩ gì cả.

Continue Reading

You'll Also Like

84.9K 7.5K 41
HOÀN Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu
4.4K 247 36
Người ta thường nói lứa tuổi đẹp nhất là lứa tuổi học trò và may mắn họ đã trải qua những năm tháng ấy cùng nhau #longfic Published Date: September 3...
15.7K 1.2K 12
tất cả nhân vật thuộc về Mặc Hương Đông Khứ. những tình tiết trong truyện là bản tôn tự nghĩ ra, các vị ném đá nhẹ tay! Sơ lược nhân vật: CP : Băng C...
18.2K 2.3K 15
thiên thần trót đem lòng yêu ác quỷ, ác quỷ trót đem lòng thương thiên thần, tình yêu? giữa hai thái cực ngang trái, tình yêu có thể sao?