[Cao H, 1v1] Mộng Dục - Huyền...

By HuyenNamida

13.1M 234K 31.6K

Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng... More

Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay
CHương 2: Đêm thác loạn (1)
Chương 3: Đêm thác loạn (2)
Chương 4: Ngày cấm (1)
Chương 5: Ngày cấm (2)
Chương 6: Ngày cấm (3)
Chương 7: ngày cấm (4)
Chương 8: ngày cấm (5)
Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)
chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)
chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)
Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)
Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)
Chương 15: Kích tình trong xe (1)
Chương 16: Kích tình trong xe (2)
Chương 17: Kích tình trong xe (3)
Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm
Chương 19: Bức người
Chương 20: Hoan ái lần nữa (1)
Chương 21: Lần nữa hoan ái (2)
Chương 22: Đạt tới cao trào
Chương 23: Có ân báo ân, có thù tất trả
Chương 24: Gặp lại người quen
Chương 25: Trịnh Liệt gặp Lâm Trạch
Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
Chương 27: Tôi hận anh
Chương 28: Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi
Chương 29: Tôi sẽ là của anh
Chương 30: Trao đổi và điều kiện (1)
Chương 31: Trao đổi và điều kiện (2)
Untitled part
Chương 32: Trao đổi và điều kiện (3)
Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)
Chương 34: Trao đổi và điều kiện (5)
Chương 35: Con gái sẽ bảo vệ hai người
chương 37: Nhận ra
Chương 38: Cảnh xuân nhà người ta (1)
Chương 39: Cảnh xuân nhà người ta (2)
Chương 40: Cảnh xuân nhà người ta (3)
Chương 41: Nguy hiểm cận kề (1)
Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)
Chương 43: Nguy hiểm cận kề (3)
Chương 44: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?
Chương 46: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
Chương 47: Tổn thương
Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng
Chương 49: Hắc Y - đệ nhất thần y
Chương 50: Tình cảm là phải tin tưởng lẫn nhau và không có sự lừa dối
Chương 51: Xong rồi
Chương 52: Lời thừa nhận tình yêu
Thông báo về lịch đăng Mộng Dục p2
Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt
Chương 54: Dụ hoặc trong phòng tắm (1)
Chương 55: Dụ hoặc trong phòng tắm (2)
Chương 56: Triền miên dục ái (1)
Chương 57: Triền miên dục ái (2)
Chương 58: lần đầu gặp trong quá khứ
Chương 59: Bắt đầu cho kế hoạch bỏ trốn
Chương 60: Không gặp lại
Đạo ???
Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)
Chương 62: Chạy trốn sang Anh quốc (2)
Chương 63: Gặp mặt Paul Khải Ân
Chương 64: Rơi vào miệng cọp
Chương 65: Trịnh Liệt sang Anh quốc
Chương 66: Chạm mặt
Chương 67: Mối quan hệ giữa Trịnh Liệt và Paul Khải Ân
Chương 68: Cuồng dã (1)
Chương 69: Cuồng dã (2)
Chương 70: Cô yêu hắn
Chương 71: Biết tin có thai
Chương 72: Gặp tai nạn
Chương 73: Tin không thể biết
Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc
Chương 75: Trở về
Chương 76: Đúng là anh
Chương 77: Cầu hôn
Đôi lời của tác giả
Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
Ngoại truyện 2: Tiểu bảo bối nhà họ Trịnh
Ngoại truyện 3: Khi phụ nữ có thai ghen
Ngoại truyện 4: Paul Khải Ân và quá khứ
Chuyên Mục PR truyện
Ngoại truyện 5: Trịnh Liệt gặp Paul Khải Ân
Ngoại truyện 6: Chuyện tình Vô Dĩnh Kỳ và Khiên Thục Linh
Mộng Dục tròn 2 tuổi
Lời nhắn cho tôi của một năm sau

Chương 36: Kế hoạch của Khiên Thục Linh

109K 1.8K 228
By HuyenNamida




"Cô quậy đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra ngoài." Đôi mắt Trịnh Liệt vằn lên những hằn đỏ như tơ máu, thể hiện sự tức giận của hắn lúc này.


Lâm Vĩnh Túc đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, trong người như tràn ra hàng loại cảm xúc không rõ tên. Nhưng cái mà cô rõ nhất đó là dường như cô cảm thấy có chút chua xót dâng lên.


Hắn lớn tiếng với cô chỉ vì thư kí Ngô? Hắn quát cô chỉ vì cô ta dùng những lời lẽ khó chịu đó để xúc phạm bố mẹ cô?


Hắn có quyền gì mà dám quát cô?





"Anh lấy quyền gì mà lớn tiếng với tôi?" Lâm Vĩnh Túc cười khẩy một cái rồi hất tay ra khỏi tay hắn. "Anh lấy quyền gì mà...."


Chát.


Một cái tát khác lại giáng xuống trên mặt cô khi cô còn chưa nói xong. KHuôn mặt của Lâm Vĩnh Túc nghiêng hẳn sang một bên. Rát như thể bị ngọn lửa thiêu đốt bên má vậy. Cô ngẩng mặt lên, cố giữ cho bản thân mình không vì cái tát vừa rồi mà ngã khuỵ khi cơ thể như đang bị rút cạn sức lực.


Nhưng mà cơ thể cô vì vừa trải qua một trận kích tình cùng tác dụng phụ của xuân dược, cộng thêm hai cái tát vừa rồi khiến cô không đứng vững mà lảo đảo. Có điều, cô không thể ngã. Nếu cô ngã, rồi ai sẽ đỡ cô dậy? Hay lại làm trò cười cho hai người bọn họ? (Bọn họ ở đây tức chỉ Trịnh Liệt với thư kí Ngô.)


Lâm Vĩnh Túc cũng không muốn càng làm mình thêm tự mất mặt, cô mang theo bộ não rối ren cùng cơ thể có phần suy nhược cúi xuống nhặt giày lên, đi vào. Sau đó cô đứng dậy, ngón tay trắng xanh thon dài chống xuống cạnh bàn, rồi quay người đi ra khỏi cửa, trước khi bước qua cánh của phòng tổng giám đốc, Lâm Vĩnh Túc dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại: "


khụy một tiếng, chưa đi qua cánh cửa, Lâm Vĩnh Túc đã ngã xuống , ngất xỉu.


***************

Trên tán lá hoa tường vi màu trắng

có một vài giọt sương đang đọng trên gân lá, mang theo chút hơi lạnh cùng mùi hoa buổi sớm qua kẽ hở nhỏ của ô cửa sổ luồn vào trong phòng.

Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của chàng trai đang nằm gục bên giường bệnh.

Tối qua... Vô Dĩnh Kỳ có uống rượu nên lúc này đây trên người cậu vẫn toả ra mùi cồn nhàn nhạt.

"Ưm... Thục Linh... đừng như vậy... hôn ở đó không được..."

Nghe thấy câu này của Vô Dĩnh Kỳ, bà liền đỏ mặt đến tận mang tai, rụt tay về như giật mình.

Tối qua... tối qua... cậu có uống rượu... có hôn bà... và có cả....

Dường như cảm nhận được sự giật mình của Khiên Thục Linh, Vô Dĩnh Kỳ hơi hơi động mi mắt dài cong rồi mở mắt ra, nhìn thấy Khiên Thục Linh đang ngồi trên giường bệnh thì cậu khẽ dụi mắt, khuôn mặt như con mèo nhỏ mới ngủ dậy.

"Tỉnh?" Vô Dĩnh Kỳ chống cằm nhìn Khiên Thục Linh đang ngồi trước mặt mình hỏi một tiếng, tựa hồ như thể hai người là người thân quen chưa từng tồn tại khoảng cách nào hết vậy.

"Ừm" gật nhẹ đầu như là để thay cho câu trả lời. Khiên Thục Linh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Vô Dĩnh Kỳ đang chống cằm nhìn mình, trong mắt cậu còn vương đôi chút trẻ con, nhưng lại pha trộn cả sự nam tính của người đàn ông trưởng thành khiến gò má bà vô thức đỏ ửng lên.

"Để con đi mua chút gì đó để ăn bữa sáng." Vô Dĩnh Kỳ nói, vừa định đứng dậy liền bị Khiên Thục Linh nắm chặt lấy cánh tay mình. Cậu nhìn bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài vẫn còn những dấu vết của những mũi tiêm mà trong lòng nổi lên một cỗ thương tâm. Cậu đưa tay lên xoa mái tóc dài như suối của Khiên Thục Linh: "Ngoan, con đi một lá sẽ về."

Nghe vậy, Khiên Thục Linh mới nới lỏng tay, sau đó bỏ hẳn tay ra khỏi cánh tay của Vô Dĩnh Kỳ.

Nhìn cảnh từ một Khiên Thục Linh kiên cường ngạo nghễ, chỉ sau một tai nạn mà mất đi trí nhớ, bây giờ phải sống trong cuộc sống không có quá khứ, Vô Dĩnh Kỳ vô thức càng thêm xót xa cho người phụ nữ này.

Vô Dĩnh Kỳ nhìn bà, nở nụ cười dịu dàng, sau đó bước ra khỏi phòng bệnh.

TRong phòng bệnh của bệnh viện A chỉ còn lại mỗi Khiên Thục Linh, bà bước xuống giường, đôi chân trần trắng như bạch ngọc có chút xanh xao bước gần lại cửa sổ. Đưa tay ra đẩy cánh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới là một chàng trai trẻ với áo sơ mi trắng đang chạy ra phía cổng bệnh viện.

Đôi mắt trong veo của Khiên Thục Linh đưa theo bóng dáng của cậu, cho tới tận khi cậu sắp khuất bóng thì có một tiếng chuông điện thoại gọi tới khiến cho bà giật mình. Đi tới bên giường, nhìn vào màn hình, Khiên Thục Linh nhíu mi tâm, sau đó bấm phím nghe: "Alo...Được. Hiểu rồi, cứ theo kế hoạch mà làm."

Tắt điện thoại, dường như là cùng lúc, một dáng người tràn đấy lãnh khí bước vào, dáng người hắn cao lớn, khuôn mặt xinh đẹp đến ma mị, đôi mắt đang hằn lên tia đỏ cũng phát ra tia mỹ hoặc quỷ dị.

Ánh sáng buổi sớm chiếu vào người hắn ta dường như lại càng tôn thêm sự tuấn mỹ của hắn, Lý Nhậm Trình gằn giọng, nhìn thẳng vào Khiên Thục Linh đang đưa ánh mắt vô tư nhìn mình: "Dì Linh, tôi thật ghê tởm, dì. Dì dám đem cả đứa con gái ruột của mình vào trong cái kế hoạch trả thù vô nhân tính của dì." Càng nói, âm thanh của Lý Nhậm Trình càng như nghiến chặt hai hàm răng với nhau, chỉ cảm nhận được sự giận dữ rít qua kẽ răng.

Khiên Thục Linh nhướng mày một cái tỏ vẻ không quan tâm: "Sống mà không biết 'vô nhân tính' thì cậu sẽ luôn là kẻ thua cuộc." Ngừng một lát, nói tiếp: "Về đi, đừng buộc tôi không nương tay với cậu."

(Na: Cặp Khiên Thục Linh-Vô Dĩnh Kỳ này thật là...đứa nào cũng nham hiểm như nhau. Mô phật.)

Continue Reading

You'll Also Like

9.9K 719 37
Hai kẻ kiêu ngạo, ngồi ở hai vị trí cao khác nhau, lãnh đạo người khác chính là sở trường.
664K 7.1K 19
Truyện này thì mê man khỏi bàn. Có những cảnh động chạm nhau rất cao trào nhưng lại chưa là H. Đến đoạn H thì lại kích thích vô cùng
114K 9.2K 85
Những lời đường mật anh dành cho em, không cần công khai, cũng không được giấu giếm.
17.6K 213 200
Bạn đang đọc truyện Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một full (đã hoàn thành) của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu. Sinh con với một người xa lạ, vị thiếu gi...