Tháng... Năm....
Gần đây, Mộ Dung Triệt vẫn hay mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Mỗi lần hắn đều giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Đêm nay hắn lại mơ thấy cái giấc mơ kia.
Nhìn dung nhan thanh lệ của Hoàng hậu ngủ bên cạnh, nội tâm hoảng sợ của hắn mới từ từ an tĩnh lại, hồi tưởng lại giấc mộng vẫn lặp đi lặp lại mấy ngày qua.
Giấc mơ kia vô cùng chân thật, tựa hồ giống như hắn tự mình trải qua.
Bắt đầu từ lúc hắn đăng cơ tuyển tú xong, trong mộng của hắn vẫn xoay chung quanh một nữ tử tên là Liễu Tương Nhã, Liễu Tương Nhã, hắn biết, chính là tỷ tỷ độc ác của Hoàng hậu.
Từ lúc hơn mười năm trước đã bị hắn ban rượu độc chết rồi.
Nhưng hiện giờ lại vẫn lặp đi lặp lại, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị giảm xuống nghiêm trọng.
Làm hắn cực kỳ sợ hãi chính là, trong mộng, Hoàng hậu hiện giờ của hắn vậy mà trước ngày tuyển tú mấy ngày liền chết bất đắc kỳ tử.
Khiến cho hắn không khỏi nhớ đến lời Minh Viễn đại sư nói.
Mệnh cách hai người, một mất một còn, cùng với sự kiện chết đuối trước tuyển tú, còn có chuyện nàng ấy có không gian thần bí kia, nhắm chặt mắt, thì ra là thế, nếu lúc trước Hoàng hậu không có được không gian thần bí kia, có phải toàn bộ đều hướng theo sự phát triển như trong mộng?
Nghĩ như vậy, đồng tử Mộ Dung Triệt co rút lại, tay nắm chặt lại, trong lòng không khỏi thấy may mắn, Hoàng hậu của hắn còn sống, mặc kệ có phải chuyện trong mộng từng xảy ra ở đời trước hay không, hắn cũng đã cảm tạ trời, để cho Hoàng hậu của hắn còn sống, lại còn sinh cho hắn mấy đứa con thông minh lanh lợi.
Nghĩ đến trong mộng hắn bị nữ tử rắn rết giả dối Liễu Tương Nhã lừa bịp ngay trước mặt, lại vẫn một đường đem nàng ta từ quý nhân tấn phong lên Hoàng hậu, liền vô cùng kinh ngạc.
Kỳ thật hắn có thể cảm nhận được bản thân mình trong mộng cũng không phải thật sự yêu Liễu Tương Nhã, hắn vốn là người lạnh nhạt với tình cảm.
Thật sự là Liễu Tương Nhã trong mộng tính kế quá mức đúng thời cơ, bố cục tinh vi, từng bước tính kế, từng bước một giành được lòng thương hại của hắn, hắn đứng xem những người trong mộng làm, nếu không sớm biết tính tình của nàng ta, cũng đã nhịn không được bị những thủ đoạn diễn trò tinh vi của nàng ta lừa.
Nàng ta thế mà còn đặc biệt dùng chính sinh mệnh của mình làm tiền đặt cược, nhiều lần bày ra các tình thế nguy hiểm, lại còn nhiều lần xả thân cứu hắn.
Về phần kết cục cuối cùng trong mộng, nàng ta lên làm Thái hậu, trong lúc vô ý nói ra mệnh cách của nàng ta, về sau truyền ra, khắp thiên hạ mọi người dường như đều cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Mộ Dung Triệt không khỏi nhíu mi suy nghĩ sâu xa, sở dĩ hắn phát hiện ra bộ mặt thật của Liễu Tương Nhã, hình như là từ lúc bắt đầu Tiểu Lý Tử nói cho hắn về mệnh cách của nàng ta, nhớ kỹ tuyển tú trong mộng không có đoạn như vậy.
Hắn híp híp mắt, xem ra bởi vì Hoàng hậu không bị chết bất đắc kỳ tử trước lúc tuyển tú, mệnh cách hai người tương xung, nàng ta lại sợ bản thân không được tuyển chọn, cho nên mới âm thầm gia tăng lợi thế.
Đáng tiếc thông minh lại bị thông minh hại.
Nhưng Liễu Tương Nhã trong mộng ở ẩn trong cung hai năm, mãi đến khi sinh hạ trưởng hoàng tử cho hắn mới một đường được tấn phong.
Mộ Dung Triệt không thể không thừa nhận, tâm kế của Liễu Tương Nhã này ngay cả hắn cũng cảm thấy không khỏi kinh hãi.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn Liễu Vi Dung bên cạnh đang ngủ say như cũ, đáy mắt Mộ Dung Triệt thoáng qua một tia nhu tình, bất quá mấy ngày nay vẫn mơ thấy giấc mộng này, đáng ghét.
Xoa xoa mi tâm, hắn cảm thấy ngày mai xem chừng phải đi đến Tướng Quốc Tự.
Có lẽ Minh Viễn đại sư sẽ biết gì đó về chuyện này.
Ngày hôm sau, hạ triều xong, hắn liền mang theo vài hộ vệ bí mật xuất cung.
Sau khi trở về, cả người Mộ Dung Triệt trầm xuống.
Hiếm thấy không đi Tử Thần điện xử lý chính sự, ngược lại đi Phượng Nghi cung.
Hiện giờ Diệu nhi đã trưởng thành, trở thành thái tử, cũng cưới thái tử phi, từ nhỏ nó đã bị hắn bắt ở bên cạnh dạy bảo, sớm quen chính sự, có lẽ không đến vài năm nữa, hắn có thể đặt trọng trách này xuống rồi.
Hắn vẫn biết, Hoàng hậu vẫn hi vọng có thể ra ngoài một chút, mỗi khi nàng đứng ở phía cửa sổ, lúc nhìn ra ngoài tường cung phía xa, tâm của hắn liền không nhịn được mà đau lòng.
Nhưng hắn vẫn không thể bỏ cung vụ xuống được, hiện giờ Đại Kiền Triều dưới sự cai quản của hắn đã dần dần trở nên phồn vinh hưng thịnh, nghĩ đến lời Minh Viễn đại sư nói, có lẽ đã đến lúc cùng nàng ra ngoài một chút rồi.
Đến Phượng Nghi cung, hắn để Tiểu Lý Tử ở bên ngoài, không cho người thông truyền liền trực tiếp đi vào.
Đi vào, vừa hay thấy Liễu Vi Dung mày chau mặt ủ lật qua lật lại một đống bức họa, liền biết nàng đang làm cái gì, Hạnh Nhi cùng Bạch Liên đứng bên cạnh đã sớm xuất giá, hai đại cung nữ này sau khi xuất giá xong, lại vẫn cố chấp ở bên cạnh Liễu Vi Dung hầu hạ nàng, từ cung nữ biến thành mama.
"Bạch Liên , Hạnh Nhi các ngươi xem những thanh niên tài tuấn này, người nào đồn là tốt hơn?"
Gần đây Liễu Vi Dung đang phiền não vì hôn sự của Hoan Hoan, Hoan Hoan cũng đã mười bảy tuổi rồi, nếu giữ lại thì liền thành gái lỡ thì, dù sống chết thế nào nàng cũng không muốn nữ nhi lập gia đình sớm, cũng phải bận tâm một hồi vì thanh danh của nó.
Mười bảy tuổi hẳn là có thể rồi.
"Nương nương, không bằng để cho Hoàng thượng cho người âm thầm điều tra thêm phẩm hạnh bọn hắn thế nào rồi mới quyết định." Bạch Liên cẩn thận rót một ly trà xanh cho Liễu Vi Dung, cười nói.
"Đây là tất phải, nhưng không biết Hoan Hoan thích kiểu phò mã như thế nào?" Liễu Vi Dung gật đầu, hiện tại nàng đích thị không có chủ ý nào, không biết rốt cuộc Hoan Hoan thích loại hình nam tử nào.
"Cái này dễ làm, đến lúc đó trẫm sai người tổ chức một yến hội, để cho Nhạc nhi tự mình tuyển chọn không phải tốt rồi sao?" Thanh âm Mộ Dung Triệt trầm thấp mang theo ý cười truyền vào.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi vội vàng cúi người hành lễ rồi thối lui ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Nhiều năm như vậy, các nàng sớm thành thói quen chuyện mỗi lần Hoàng thượng qua đây đều cho các nàng lui ra ngoài.
Liễu Vi Dung cũng cuộn tròn bức họa trong tay rồi buông xuống, cười khanh khách đứng lên nghênh đón.
"Hoàng thượng, như thế nào lúc này qua rồi chứ?"
Mộ Dung Triệt kéo tay nàng qua, ngồi vào trên giường, trong lúc đó trên mặt hàm chứa nhàn nhạt nhu tình.
"Hôm nay không có chuyện gì."
"Hoàng thượng, người thật sự tổ chức một yến hội cho Hoan Hoan tuyển phò mã sao?" Liễu Vi Dung nâng mắt, nhìn thẳng vào hắn, không nhịn được mở miệng hỏi lại.
"Đương nhiên, Tam công chúa của trẫm xứng đáng nhận được thứ tốt nhất."
"Nhưng lúc trước thời điểm Đại công chúa tuyển phò mã..." Liễu Vi Dung nhớ tới thời điểm hai công chúa trước xuất giá, cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Nhị công chúa dễ nói, mẹ đẻ của nàng vẫn là tần, nhưng Đại công chúa cũng đã từng là dòng chính nữ do tiên Hoàng hậu sinh, sau dưới danh nghĩa là Đoan phi nuôi, nhưng hôn sự của nàng vẫn là do Hoàng đế trực tiếp chỉ định.
Cũng không có giống như Hoan Hoan vậy, để cho nàng tự mình chọn phò mã mình thích.
Mộ Dung Triệt cười nhẹ: "Vũ Nhi tuy là dòng chính nữ của tiên Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu bị phế, nàng lại ghi vào danh nghĩa của Đoan phi, trên thân phận thấp hơn một chút, Nhạc nhi của trẫm cũng có tiếng có miếng là dòng chính nữ, đương nhiên đáng giá tốt nhất."
"..."
"Vậy khi nào thì cử hành?"
"Tháng sau đi." Mộ Dung Triệt nói, hắn đã sai người âm thầm điều tra mấy vị phò mã nhìn trúng xong rồi.
"Vậy thần thiếp đi thăm dò ý của Hoan Hoan."
"Không cần, Nhạc Nhi thích người như Hoài Dương Vương vậy." Mộ Dung Triệt nhìn nàng trong mắt có ý cười.
Hắn sớm để cho Diệu nhi cùng Phong nhi thăm dò qua.
Không nghĩ tới sau khi Nhạc nhi gặp qua Hoài Dương vương xong, vậy mà muốn gả cho nam tử như hoàng thúc của nó như vậy, khiến cho hắn dở khóc dở cười.
"A?" Hoan Hoan vậy mà thích hình ảnh mỹ nam bệnh?
Liễu Vi Dung hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tuy nói thể cốt của Hoài Dương Vương từng được nàng dùng nước linh tuyền điều dưỡng qua, lót bên trong áo hay chăn đều vô cùng khỏe mạnh, nhưng bề ngoài vẫn như cũ là bộ dáng mỹ nam bệnh.
Tuấn mỹ phong lưu, giữa trán u buồn vô cùng hấp dẫn người, không nghĩ tới Hoan Hoan vậy mà thích như vậy.
Thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, Mộ Dung Triệt cười cười, lấy mấy bức họa từ bên cạnh ra, đều là vẻ ngoài nhìn gầy yếu, nhưng trên thực tế bọn họ đều là võ tướng.
Liễu Vi Dung thấy, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Hai người liền lấy mấy người này ra thảo luận một phen, tính toán đến lúc đó để cho Hoan Hoan tự mình nhìn xem một phen.
Nói xong chuyện Hoan Hoan, Mộ Dung Triệt nói đến chuyện hôm nay.
"Hôm nay trẫm đi Tướng Quốc Tự một chuyến!"
Liễu Vi Dung thổi thổi ly trà nóng, tò mò nhìn hắn.
"Mấy ngày nay trẫm vẫn thấy một giấc mộng kỳ lạ." Mộ Dung Triệt sâu sắc nhìn nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, từ từ mở miệng.
"Mơ cái gì?"
Mộ Dung Triệt thuận tiện đem chuyện trong mộng nói cho nàng biết.
Hai tròng mắt Liễu Vi Dung trừng lớn, trong mắt tràn ngập không dám tin.
Hoàng thượng vậy mà mơ thấy chuyện tình trong nguyên tác, cái này quả là không thể nào?
"Có phải cảm thấy kinh ngạc hay không?" Mộ Dung Triệt thấy ánh mắt nàng kinh ngạc, khóe môi gợi lên, trầm thấp hỏi một câu.
Liễu Vi Dung gật đầu, đương nhiên kinh ngạc, không nghĩ tới nguyên tác đều đã hoàn toàn thay đổi, lúc này, vậy mà Hoàng thượng lại mơ thấy giấc mộng như vậy.
Mộ Dung Triệt ôm chặt lấy nàng, gắt gao, trong giọng nói khàn khàn mang theo một tia may mắn: "Hoàng hậu, trẫm cực kỳ may mắn, hiện tại người đứng bên cạnh trẫm là nàng."
"Nô tì cũng vậy." Liễu Vi Dung thỏa mãn rúc vào trong ngực hắn, hơn mười năm chuyên sủng, nàng hoàn toàn tin hắn thật tâm, có thể có được tâm của Đế Vương, nàng cảm thấy được chính mình cực kỳ may mắn.
"Hoàng thượng, các con đều đã lớn, hôn sự cũng sắp có tin tức, đến như hai đứa nhỏ, cũng sắp được bốn năm tuổi, không bằng tìm một thời gian du ngoạn một phen, có được không?"
Liễu Vi Dung bị vây ở trong hậu cung mười mấy năm, cũng đã sinh năm đứa con, ngoại trừ Long Phượng Thai, còn sinh thêm hai hoàng tử, hiện giờ một đứa bốn tuổi, một đứa năm tuổi, Đoàn Đoàn săn sóc bọn chúng rất tốt, nàng cũng yên tâm.
Những nữ nhân hậu cung khác sớm không có tâm tranh đấu, mọi người có thời gian liền cùng ở một chỗ chơi bài, đánh mạt chược, những thứ này đều là lúc nhàm chán Liễu Vi Dung sai người làm.
Hiện giờ đã thịnh hành khắp Đại Kiền Triều.
Lúc này nói ra, nàng đã nghĩ tường tận hết mọi việc, mười năm đến nay Mộ Dung Triệt ban hành các loại chính sách, Đại Kiền Triều chính trị rõ ràng, phồn vinh phú cường, sinh hoạt mọi người an cư lạc nghiệp.
Thêm nữa không gian của nàng vào mấy năm trước cũng mở rộng gấp đôi, bên trong ngoại trừ cây ăn quả vẫn là cây ăn quả, cùng với một gian làm một gian phòng thật lớn, nàng nghĩ muốn tự mình thu gom cho thêm vào một ít động vật đáng yêu, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là đi du ngoạn khắp nơi ở Đại Kiền Triều.
Thấy ánh mắt nàng chờ mong, khóe miệng Mộ Dung Triệt giương lên, tâm tình vô cùng tốt nói.
"Kỳ thật lần này trẫm qua chính là nói chuyện này với nàng, trẫm tính sau khi Nhạc nhi thành hôn xong, liền thoái vị cho Diệu nhi, mang nàng đi ra ngoài một chút."
"Thật sao?" Vẻ mặt Liễu Vi Dung kinh hỉ, cảm thấy bản thân mình có phải đang nằm mơ hay không.
"Uhm." Mộ Dung Triệt hôn khẽ môi của nàng, gật đầu khẳng định.
Liễu Vi Dung cao hứng mặt mày đều là tươi cười, rốt cục có thể đi ra ngoài, hiện giờ bọn họ đã hơn ba mươi, rất nhanh sẽ bốn mươi, mặc dù nhìn bộ dáng bên ngoài xem ra chỉ mới hơn hai mươi, nhưng ở nơi hoàng cung mệt mỏi nhiều năm như vậy, vốn hôm nay nàng chỉ là thử gợi ý một phen, không nghĩ tới Mộ Dung Triệt cũng nghĩ đến điều này.
Một tháng sau, hôn sự Hoan Hoan đã định, dòng chính thứ tử Định Viễn hầu làm phò mã, chờ sau khi Hoan Hoan thành thân xong, Mộ Dung Triệt tuyên bố thoái vị, đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Đoàn Đoàn, bản thân cùng Liễu Vi Dung lén lút ra khỏi hoàng cung.
Giờ khắc này, rốt cục Liễu Vi Dung cũng hoàn thành mộng tưởng du ngoạn thiên hạ của chính mình.