Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
Tác giả: Live
Thể loại: hiện đại, huyền huyễn, thần thoại, đam mỹ
Ghép đôi: Lạc Tái x Orthrus
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
| Quyển 2 |
Văn Án
Không biết có ai còn nhớ vị bác sĩ thú y khốn khổ và phòng khám thú y hầu như bị vùi giữa những dãy nhà cũ của thành phố Âu Châu của cậu ấy không nữa?
Nếu như còn, vậy mời các vị tiếp tục cầu nguyện cho cuộc sống khốn khổ của cậu ấy đi!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
031 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi mốt: Buổi hội thảo sinh vật xâm lăng
Trời xanh mây trắng thổi hiu hiu, những công trình kiến trúc san sát cổ kính lại rất có truyền thống văn hóa đặc sắc của trường thấp thoáng giữa hàng cây vô thanh kể ra cho mọi người lịch sử huy hoàng của chúng, các sinh viên trẻ tuổi lấp đầy sức sống lui tới trong trường, thảo luận về đầu đề của mình.
Lịch sử có lẽ đã qua, nhưng nơi đây dường như vẫn giữ lấy khẩu hiệu "Sidere mens eadem mutato"* rực rỡ chói mắt của mình. Nơi đây là đại học Sydney của NSW.
Một người châu Á trẻ tuổi tay ôm một chồng sách, miệng ngậm ly cà phê, vội vội vàng vàng băng qua hành lang mái trần hình vòm, không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, như là rất gấp. Tình huống như vậy đối với các học sinh và giáo sư mà nói là thấy nhưng không thể trách, luôn có một hai tên liều lĩnh quên thời khoá biểu như vậy.
Người trẻ tuổi chạy vào cơ sở Camden dạy hệ bác sĩ thú y và hệ nông nghiệp.
Giảng đường lớn của Camden đang tổ chức một buổi hội thảo khép kín. Người trẻ tuổi biết mình tới trễ, nên rất cẩn thận đẩy cửa ra, nhưng hiển nhiên, cho dù cậu có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, cũng đủ chọc mắt người, ngay lập tức cậu nhận được ánh mắt như thiểm điện của người diễn thuyết.
Trên thực tế không phải vì động tác của cậu quá lớn, hoặc là ván cửa mục nát phát ra tiếng ầm ĩ, mà là vì... Bên trong giảng đường có sức chứa hơn trăm người, chỉ ngồi hai ba con mèo đang cà kê dê ngỗng.
Biểu ngữ treo ở giữa, viết một câu khẩu hiệu đỏ tươi, trình độ rồng bay phượng múa, tuyệt không thua kém kiểu chữ cuồng thảo của Trung Quốc, đến mức hoàn toàn không thể đọc được.
Người trẻ tuổi đỡ kính, bởi do tướng mạo người phương Đông trong mắt người phương Tây quả thật là không có lực thuyết phục của năm tháng gì, thế nên lúc này giả vờ cao thâm là cực kỳ cần thiết, bằng không cậu sẽ bị cho là học sinh tới nhầm phòng học mà bị đuổi ra ngoài. Cậu thần thái tự nhiên bước vào, để tư liệu trong tay xuống, ngồi cạnh một thanh niên mặc áo lông đen.
Tuy rằng bị quấy rầy, nhưng nhiệt tình của người diễn thuyết rất nhanh đã tự điều chỉnh lại, tiếp tục dõng dạc nói: "Các vị, chúng ta tuyệt đối không thể quên vấn đề dẫn giống ngoại lai vào khu vực nào đó để rồi dẫn đến sinh vật xâm lăng, nếu các vị cho rằng chỉ là mang tới một con thỏ hoặc một con cún đáng yêu, hoàn toàn sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì, vậy tôi có thể nói cho các vị biết, thưa các vị, các vị hoàn toàn sai rồi! Ở Australia, sự có mặt của năm tỷ con thỏ, đã khiến tuyệt đại bộ phận nhà cửa và bãi cỏ của quốc gia này bị phá hoại, hải đảo xuất hiện tình huống đất màu trôi dạt!! Thế nên!--" Ông khoát tay, chỉ vào hàng chữ đỏ tươi trên biểu ngữ, "Thỏ, phải bị tiêu diệt!! (Hares, must be destroyed!!)"
Người trẻ tuổi bừng tỉnh đại ngộ.
Phải, thanh niên châu Á này chính là bác sĩ Lạc của chúng ta.
Về phần vì sao cậu ấy không ngồi ở phòng khám bệnh Âu Châu, mà là không hiểu lý do ngồi vào giảng đường của đại học Sydney Australia châu Đại Dương nghe toạ đàm hội thảo về chính sách diệt sạch chủng tộc thỏ này, toàn chính là vì một cú điện thoại ngày đó nhận được.
...
*Sidere mens eadem mutato: Cho dù những vì tinh tú thay đổi, nhưng trí tuệ con người vẫn còn nguyên vẹn
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
031 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi mốt: Buổi hội thảo sinh vật xâm lăng
Trục thời gian xin hãy lùi về trước một tí, ừ, tí thôi là được, lố rồi, ngược về! Đúng rồi, là ở đây.
Tấm bảng với hàng chữ tiếng Anh "Noah Animal Clinic" ── "Phòng khám thú y Noah" viết ngoáy bằng sợi đồng "Chi nha chi nha" gọi trong gió, mùa đông lạnh lẽo đã tới, không một tiểu động vật, hay thậm chí là nhân loại nào muốn ra ngoài.
Đối với phòng khám thú y Lạc Tái mở mà nói, khách vốn đã thiếu, giờ càng không nhìn thấy một con chó được dắt đi dạo ngang qua nào, nhưng dù việc là vậy, mỗi ngày cậu vẫn kiên trì treo tấm bảng "Làm việc" lên, chí ít khi có chủ nhân sốt ruột mang theo bệnh sủng nào đó tới, có thể yên tâm khí thấy phòng khám còn mở cửa.
Nhà bếp truyền ra mùi thơm nồng nặc, thậm chí còn có mùi tươi của dược liệu, dù chỉ ngửi thôi cũng đã chảy nước miếng, dụ dỗ Lạc Tái ngồi ở bàn lễ tân vừa đói vừa lạnh hận không thể lập tức nhào vào cọ một chén canh nóng.
Một trong hai người ở chung, à nhầm, chó ở chung của cậu ── chó hai đầu Địa Ngục Or gần đây ra vẻ bị đồ ăn Trung Quốc mê hoặc, tối nay nấu là gà om nồi đất của Vân Nam.
Cũng không biết cậu ấy gom góp tài liệu từ đâu ra, dù sao dược liệu gì đó còn dễ nói, nhưng Lạc Tái đi học lại làm việc ở đây chừng ấy năm, xưa nay chưa từng thấy ở đâu có bán nồi đất! Càng có bản lĩnh là, cậu ấy dĩ nhiên có thể mang về một con gà sống!! Phải biết gà ở đây tuyệt đối sẽ không được đặt lên bàn cho người mua nhìn thấy quá trình cắt cổ lấy máu trần nước nhổ lông, trên thực tế ở một số tiểu quốc Âu Châu thậm chí đã lập pháp quy định ngành ăn uống giết động vật phải thi hành cách chết không đau.
Bất quá đối với Or thân là chó hai đầu Địa Ngục mà nói, chủ nghĩa nhân đạo hiển nhiên là vô hiệu.
Ngay khi Lạc Tái duỗi dài cổ chờ mỹ vị lên bàn, chuông điện thoại reo.
Gọi tới là một người thầy thời đại học của cậu, vị giáo sư ngành thú y này nhận được lời mời tham gia một buổi hội thảo về sinh vật xâm lăng từ đại học Sydney, nhưng lời mời này tới quá trễ, ông ấy đã nhận lời mời dự họp một buổi diễn giải về mầm bệnh của ký sinh trùng trên người động vật của đại học Zürich Thụy Sĩ. Giáo sư khá có ấn tượng với người học sinh châu Á này, tuy rằng thành tích học tập không nổi bật, nhưng nhiệt tình của Lạc Tái đối với ngành thú y lại khiến ông nhớ như in. Đương nhiên, một bộ phận nguyên nhân lớn hơn nữa là học sinh của ông đều đã có khoá trình nghiên cứu quan trọng không thể để lỡ, vì vậy đầu óc lóe lên, ông nhớ tới Lạc Tái.
Bất quá đối với Lạc Tái, chuyện này quả thật là bất ngờ, dù sao có thể xuất ngoại du lịch mà còn lộ phí toàn bộ do học viện phụ trách quả thật là rất có sức hấp dẫn, cho nên cậu hoàn toàn không để ý tới nội dung buổi hội thảo, vì vậy khi nhìn thấy tiêu chí của buổi hội thảo này ── một con thỏ gặm củ cải nằm trong ký hiệu cấm hình vòng tròn đỏ có một dấu gạch xéo, cậu muốn quay đầu cũng đã không kịp rồi.
Vì người tới nghe hội thảo không nhiều, giảng đường quạnh quẽ đến khiến lưng người ớn lạnh.
Lạc Tái bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế, nghe người diễn thuyết trên bục giảng dõng dạc kể ra làm sao thi hành chính sách diệt sạch đối với loài thỏ xâm lăng Australia, tiện tay lật tư liệu trên bàn.
Các bãi cỏ khổng lồ của Australia, không chỉ có thức ăn màu mỡ càng không có thiên địch, những điểm này trợ giúp cho loài thỏ sức sinh sản rất mạnh có được sinh không gian tồn vô hạn.
Chúng gặm sạch các bụi cây và cỏ ở nông trường vốn nên thuộc về dê bò ngựa, dẫn đến ngành chăn nuôi của Australia gặp phải tai ương ngập đầu, thậm chí còn phá hư thảm thực vật, làm đất màu bị trôi dạt.
Chính phủ Australia sử dụng quân đội vũ trang hạng nặng để diệt trừ bầy thỏ ở thảo nguyên, đáng tiếc đối mặt với số lượng thỏ khổng lồ ấy, súng ống đạn dược hiển nhiên vô dụng. Vì thế bọn họ áp dụng một cách tàn nhẫn khác, dẫn virus myxomatosis có tỷ lệ nhiễm bệnh cao từ Nam Mỹ vào, quả thật nó có được hiệu quả nhất định, hầu như 90% thỏ chết vào cơn dịch ấy, đáng tiếc sinh mệnh là ương ngạnh, lũ thỏ không chết dần sinh ra kháng thể, lại tiếp tục sinh con đẻ cái, Australia lần thứ hai rơi vào nguy cơ.
Lạc Tái đỡ mắt kính, từ đáy lòng thở dài.
Khi các học giả ghét cay ghét đắng phê phán các loài sinh vật quấy nhiễu hoàn cảnh tự nhiên, tìm cách thi hành chính sách diệt sạch, ai sẽ còn nhớ tạo thành công cuộc sinh vật xâm lăng này vốn chính là bản thân nhân loại, nếu không phải thực dân Âu Châu, cho dù thêm mấy nghìn mấy vạn năm nữa cũng chưa chắc sẽ xuất hiện loài động vật có vú thuộc bộ thỏ này.
Trên thực tế đã không thể tra xét là ai mang mấy con thỏ ấy tới Australia.
Rốt cuộc là nông phu vì kích thích cuộc săn mà hố cha mang năm con thỏ tới, hay là vườn bách thú vì để người Australia chưa từng thấy thỏ hiểu biết cái gì là thỏ mà từ Anh cập bến hai mươi bốn con thỏ, cũng đã không còn quan trọng.
Vì so với thỏ hoặc bất cứ loài động thực vật nào khác, nhân loại không ngừng mở rộng thực dân, xâm lăng lãnh thổ, cướp đoạt tài nguyên, phá hư cân đối tự nhiên với hạn độ lớn nhất... mới là sinh vật xâm lăng mạnh nhất đáng sợ nhất.
Bất quá Lạc Tái không có ý định phá quán giơ tay phát biểu cái gì, dù sao cậu bất quá là một sinh viên nghiêm túc học tập gian nan tốt nghiệp, hiện tại nhiều lắm là một bác sĩ thú y mở một phòng khám nhỏ bé, tranh luận với các giáo sư bác học đa tài thuần túy muốn ăn đòn.
Thở dài, thảo nào lão giáo sư không muốn tới tham gia buổi hội thảo này.
Đổi lại là cậu, cũng thà đi nghe diễn thuyết về bệnh cầu trùng ở gà Ai Cập hoặc bệnh lê dạng trùng ở trâu bò thì hơn.
Bất quá, vẫn có người ôm nhiệt tình cực lớn.
Liếc nhìn thanh niên mặc áo lông đen hai mắt tóa sáng, nghiêm túc nghe giảng, đã rơi vào trạng thái không nhìn tất cả bên ngoài ngay bên cạnh này... Bác sĩ nhịn không được đỡ trán, Thrus...
Tuy rằng ban đầu là tính để Orthrus phụ trách trông nhà, Or cũng không đưa ra ý kiến phản đối gì thậm chí còn tự mình giúp cậu cẩn thận đóng hành lý, nhưng khi thấy thanh niên cao kều trầm mặc đứng trong góc tối dưới cửa, trong ánh mắt sáng sủa lại ôn nhu là kiên cường chịu đựng cô độc và lưu luyến không tha bị vứt bỏ, bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc của bác sĩ Lạc nháy mắt bạo phát.
Bất quá dẫn cậu ta tới đây hiển nhiên là rất đúng, xem, cậu ta hiện tại là người nghe nghiêm túc nhất của cả buổi hội thảo!
Nhìn ánh mắt nghiêm túc đến lòe lòe tỏa sáng kia đi, quả thật là trạng thái fans cuồng nhiệt của hiệp hội giết thỏ, tuyệt đối là căn nguyên vị giáo sư phía trên nhiệt huyết sôi trào, thao thao bất tuyệt.
Không thể nghi ngờ, đại thảo nguyên rộng lớn có thể vô hạn lượng săn bắt thỏ này, tuyệt đối là lạc viên hoan lạc độc thuộc về chó săn, chẳng khác nào Vua Bao Tử vào tiệm buffet, Tôn Ngộ Không vào Vườn Bàn Đào, không chỉ có thể tùy tiện ăn, còn có thể xoi mói ăn, lãng phí ăn!
Khụ khụ, bất quá, bản thân Lạc Tái cũng rất thích thịt thỏ.
Nên biết, thịt thỏ là loại thịt có protein cao, ít mỡ, ít cholesterol, giàu vitamins và có tám loại axit amin thân thể cần, rất có tiếng vang ở quê cậu, kho chiên rán đều có thể, hầm rục tuyệt vời hơn, đặc biệt là vào mùa đông, làm một bữa lẩu thỏ, quả thật là sướng cực!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
031 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi mốt: Buổi hội thảo sinh vật xâm lăng
Diễn thuyết cuối cùng đã kết thục, Lạc Tái cố nhịn xuống áp lực muốn ngáp, nếu không nhờ ảo tưởng về nồi lẩu thỏ ở quê nhà, cậu đích xác đã chống không được ngã lăn ra bàn.
Về phần thanh niên cao kều Thrus theo sau cậu, lại là ra vẻ thòm thèm, thậm chí người diễn thuyết nói xong rồi cũng không nỡ rời khỏi giảng đường trông mong nhìn chằm chằm ông ấy như chờ đối phương chạy tới cùng cậu làm một buổi thảo luận học thuật thâm ảo hơn.
Lạc Tái vội kéo Thrus ra ngoài.
Cho xin đi, cho dù Thrus có thể đưa ra vấn đề cao thâm và giàu nội hàm như "một con thỏ kiếm ăn cách hang 60 mét, một con chó săn xuất hiện ở hướng đông cách nó 100 mét, chúng đều phát hiện nhau, thỏ lập tức chạy về hang, chó săn rượt theo với tốc độ nhanh gấp đôi, hỏi chó săn có thể bắt kịp thỏ trước khi nó chạy về hang không?", nhưng buổi hội thảo lần này cũng không hoàn toàn là sủa bậy được không!
"Ơ kìa! Lạc!"
Nghe được tiếng gọi Lạc Tái quay đầu lại, cậu nhìn thấy vị học giả trẻ tuổi phụ trách tiếp đãi ── Figuer, đại khái vì có được huyết thống của dân bản xứ Australia, làn da Figuer có màu nâu đậm, sống mũi cao thẳng, bộ hàm hơi nhô, mái tóc quăn ngắn khiến anh ta thoạt nhìn rất có sức sống, là một vị học giả mỉm cười như ánh nắng chứa đầy nhiệt tình và phấn chấn của Australia.
"Chào, Figuer!" Lạc Tái lễ phép bắt tay với anh ta.
Figuer lại chào Thrus: "Chào, Or!" Figuer có ấn tượng không tồi với thanh niên Âu Châu lễ phép dẻo miệng này, mà còn đối phương hình như đặc biệt có nghiên cứu với đồ ăn Trung Quốc, phải biết người Australia rất chú trọng sự đa dạng ẩm thực. Đáng tiếc Thrus hôm nay tuyệt đối không tính là đối tượng dễ nói chuyện, may mắn cậu ấy đang đắm chìm trong ảo tưởng săn thỏ vô hạn chế, không để ý tới đối phương chào mình.
Figuer không giận, chẳng hề để ý lắm nhún vai, phải biết ở đại học thỉnh thoảng xuất hiện một hai quái thai là chuyện bình thường, rồi quay đầu, nói với Lạc Tái: "Thật xin lỗi, vốn định dẫn các cậu đi dạo quanh đây, nhưng hai ngày này hàng mẫu vi khuẩn trong phòng nghiên cứu xảy ra vấn đề, nếu không nhanh chóng tìm được cách giải quyết, đầu đề nghiên cứu hai năm qua sẽ thất bại..."
Lạc Tái gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Không sao, giao thông ở Sydney rất tiện lợi, bọn tôi đang định ra ngoài dạo đây."
Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng Figuer vẫn nhiều lần tỏ vẻ áy náy, cũng từ túi áo blouse trắng lấy ra một cuốn sổ du lịch có đủ mọi điểm vui chơi, nhét vào tay Lạc Tái: "Tôi có nhờ thực tập sinh gom góp một ít bài giới thiệu, cậu có thể xem qua trước rồi quyết định hành trình."
Chờ khi Figuer đi rồi, Lạc Tái lật cuốn sổ trên tay.
Nhà Hát Opera Sydney, Cầu Cảng Sydney, Cảng Darling... Đều là những nơi không tồi, bất quá... Lạc Tái sờ ví tiền xẹp lép của mình, học viện chỉ phụ trách phí dụng tham gia hội thảo, nếu muốn tham quan những chỗ ngoài định mức là phải tự trả.
Nhà Hát Opera Sydney, cung điện nghệ thuật văn hóa, vé vào cửa 32 đô la Canada.
Cảng Darling, chỗ mua sắm tốt nhất, có thủy cung để thả lỏng, trung tâm du lịch nghệ thuật xưa cũ, vé vào cửa 29.5 đô la Canada.
Cầu Cảng Sydney thì không cần tiền, bất quá nếu chân chính muốn chơi một phen, vậy khẳng định phải leo lên tòa kiến trúc mang tính tiêu chí của Sydney, đương nhiên giá cả để leo lên nó là, 179 đô la Canada.
Không cái nào rẻ cả...
Bác sĩ lặng lẽ thở dài.
Trên thực tế cậu không hứng thú với những điểm du lịch này cho mấy, nếu chỉ có mình cậu, cậu càng thích chui vào thư viện của đại học Sydney hơn. Nhưng đã dẫn Or và Thrus tới đây, vậy cũng nên dẫn bọn họ đi khắp nơi dạo chơi mới phải.
Đang lo lắng nên lấy bỏ thế nào, đột nhiên bàn tay trống rỗng, Lạc Tái giật thót tim quay đầu lại, đã thấy Thrus cầm cuốn sổ giới thiệu ấy, khó chịu lật mấy cái, kế dứt khoát xé một tờ trong đó ra, mặt khác ném thẳng vào sọt rác bên cạnh.
"Tới chỗ này."
Lạc Tái nhìn, bóng râm bao quanh mặt cỏ màu lục, tấm ảnh giới thiệu in trên sổ truyền lại sự an tĩnh nhu hòa giữa phố xá sầm uất ── Hyde Park? Ngay phía Đông trung tâm thành phố Sydney, cách đại học Sydney không xa, mà còn trọng điểm là, không cần trả phí tham quan.
Cún nhà cậu thật quá hiểu chuyện! Dĩ nhiên biết nghĩ cho ví tiền của cậu, mà chọn điểm du lịch như Hyde Park, chủ nhân ngu ngốc hoàn toàn bị cảm động: "Thrus!" Duỗi tay, theo thói quen mà xoa đầu thanh niên như xoa đầu chó Dobermann.
Mái tóc vốn không thể nào nằm yên của thanh niên bị rối tung, khí chất bất cần hiện tại tăng thêm mấy phần cuồng dã khó chịu, bị đơn giản nhìn thấu dẫn đến hằn học rống với Lạc Tái: "Làm gì vậy hả! Có đi hay không!"
Bất quá trong mắt bác sĩ Lạc, đây hoàn toàn là cún con giận dỗi làm nũng! Cún ngoan là cần phải thưởng!
"Thrus, tiền vé tiết kiệm được về nhà mua cho cậu một túi xương gặm vị rau cỡ lớn!"
"..."
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
031 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi mốt: Buổi hội thảo sinh vật xâm lăng
Cả một bãi cỏ sạch sẽ, tuy là mùa đông, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh khiến người yêu thích, đại thụ che trời như mái che nắng cản bớt ánh nắng chói chang, dựng cho Hyde Park giữa trung tâm thành phố Sydney một hoàn cảnh nhàn nhã thư thích.
Công viên cách đại học Sydney không xa, vì vậy Lạc Tái và Thrus đi bộ tới đây.
Thrus đề nghị tới đây hiển nhiên là ôm chờ mong rất lớn với việc có thể tản bộ một mình cùng bác sĩ, từ khi vào công viên đã như chú chó bị tháo xích, đông chạy tây nhào, khi băng qua con đường bị bóng râm xanh bao phủ như đường hầm, cậu quả thật là hết cọ thân cây này lại quào thân cây kia.
May mắn giờ là lúc hoàng hôn, du khách không nhiều, dân thành thị tương đối thích hẹn hò tản bộ vào bữa trưa, mà còn các tour du lịch bình thường vào giờ này đều sẽ đi tham quan Cầu Cảng Sydney sáng trưng ánh đèn khi màn đêm buông xuống, bằng không nếu để mọi người thấy một thanh niên anh tuấn cao kều đắc sắt tung tăng như thế, phỏng chừng con ngươi đã rơi đầy đất.
Bất quá Lạc Tái cũng không có ý ngăn cản, phải biết thiên tính của loài chó là thích tự do và hoạt động, lượng hoạt động ngoài trời đầy đủ có thể giúp chúng thả lỏng thể xác và tinh thần, cũng có lợi cho sức khỏe, chỉ là như mọi chủ nhân nuôi chó cỡ lớn khác, dắt chó đi dạo tuyệt đối là hoạt động vui sướng lại hố cha. Ngoại trừ phải khống chế lũ chó tung tăng không biết hạn chế khắp nơi "vồ" người cầu ôm ấp ra, còn phải khẩn trương nhìn chằm chằm mông của cún nhà mình, tùy thời chuẩn bị ở khi nó nhận được tiếng gọi thiên nhiên không khống chế được vui sướng béo phệ nhanh chóng xông lên dùng túi hoặc giấy báo gói lại bỏ vào thùng rác.
Bác sĩ rất lo lắng thanh niên thích bỡn ngầu phía trước sẽ vòng địa bàn vòng tới Australia, núp sau cái cây nào đó xoay người kéo phéc-mơ-tuya... Chỗ công chúng, chú ý hình tượng! Tốt xấu cũng là chó hai đầu Địa Ngục cấp bậc tiểu Boss nha!
Giữa Hyde Park có một bể phun nước lớn, hai người tới bên nó, đứng lại thưởng thức.
Một bức tượng đồng mô tả Nữ Thần Săn Bắn Diana cầm cung bên cạnh là chó săn và hươu đực, tuy rằng màu đồng ngăm đen khiến làn da của nàng không nhìn ra vẻ trắng nõn trơn truột, nhưng dáng người duyên dáng, đôi chân thon dài, vòng eo tinh tế, cặp vú hoàn mỹ, cộng thêm giữa trán có sự trang trọng uy nghiêm như người anh là Thần Apollo ấy, cho dù nàng chỉ là một bức tượng điêu khắc, thì vẻ lấp lánh cũng phảng phất như ánh hào quang cao quý thánh khiết của mặt trăng vậy.
Khi thấy ánh mắt chuyên chú của bác sĩ, Thrus rất khó chịu, cậu vươn tay kéo người đi.
Lạc Tái suýt nữa bị cậu kéo ngã: "Kìa, Thrus, đừng có gấp!"
"Có gì đẹp chứ! Bất quá là một lão xử nữ tính tình quái dị!" Vừa đi vừa nghiến răng, như một con chó thấy lực chú ý của chủ nhân bị người khác cướp đi mà cực độ không cam lòng muốn cướp về.
Bọn họ lại tới trước một bức tượng khác, anh hùng uy vũ cưỡi lên người quái vật đầu bò đáng sợ, bức tượng lõa thể đầy đủ biểu đạt ra lực và mỹ của con người, cho dù động tác của tượng vĩnh viễn dừng lại ở một khắc ấy, nhưng trận đấu khiến người nhiệt huyết sôi trào này lại hoàn mỹ hiện ra trước mặt mọi người.
Lạc Tái sờ cằm, tràn đầy cảm xúc thở dài: "Thần của Hy Lạp thật thích cởi truồng..."
...
"A! Mau nhìn kìa, Theseus anh lại không mặc đồ! Ôi ngượng quá đi, mu!"
Âm điệu hồn hậu, làn điệu e thẹn... Lạc Tái hoàn toàn không muốn quay đầu.
"Ghét quá rồi, vì sao làm chỗ đó nhỏ vậy, rõ ràng không phải cỡ đó mà..."
Chỗ đó là chỗ nào?! Nếu là chỗ cậu nghĩ, vậy xin hỏi vị vương tử này vì sao biết không phải cỡ đó! Lẽ nào anh đã nhìn qua!! Mà còn kích cỡ của bức tượng này là tỉ lệ hoàng kim, anh xác định anh nhìn thấy nó là ở lúc bình thường sao?!
"Còn có đường cong chỗ này không đủ trơn nhẵn! Hẳn nên kéo căng hơn, hữu lực hơn, lúc đó Theseus thật là mê chết người, người ta chỉ nhìn một cái đã bị bắt làm tù binh rồi!"
Một giọng nói trầm ổn lại rất có từ tính mị lực vang lên: "Anh còn nhớ lúc ấy mình phí không ít công phu đâu."
"Người ta cũng không phải là bò lỗ mãng, sao có thể tùy tiện bị một người đàn ông xa lạ đè xuống chứ? Vì thế đương nhiên là phải cương quyết phản kháng rồi!"
"Phải, mê cung hầu như bị nện sụp."
"Anh không biết đâu, anh lúc ấy khi thì đè khi thì ôm người ta, thật là xấu hổ chết người..."
"Phải, anh còn nhớ khi em vùng lên phản kháng, mỗi một khối bắp thịt trên người đều hoàn mỹ u lên."
Lạc Tái triệt để vô lực, cậu lười quay đầu, kéo Thrus, thừa dịp quái đầu bò Minotaur vương tử hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đáng sợ ăn đồng nam đồng nữ trong mê cung và vị anh hùng Theseus thoáng phù hợp với hình tượng anh hùng trong truyền thuyết Hy Lạp nhưng có yêu thích bắp thịt kỳ quái phía sau chưa phát hiện bọn họ, nhanh chóng rời đi.
Đi ngang qua một bức tượng đồng khác, trái lại có một du khách bình thường đang chụp ảnh.
Bộ Tây trang màu đỏ khá chói mắt, một chú lùn ăn diện như bao lì xì năm mới đang cầm máy ảnh compact liều mạng ấn chụp, cho dù máy ảnh số không cần phim, cũng quá lãng phí điện đi...
Chú lùn thoạt nhìn như chụp bức tượng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên bệ bức tượng Thần Mục Đồng Pan và bầy dê của ông ấy, một con sa giông Âu Châu dài 7 tấc, có màu đỏ non gần như trong suốt đang nằm đó, một nửa thân thể ngâm trong nước ao trong veo.
Mà người thợ chụp ảnh mập mạp quả thật như chuyên nghiệp này còn không ngừng thay đổi góc độ, miệng lẩm bẩm phát ra tiếng ca ngợi say sưa: "Ôi, Nymph thân ái, em đẹp quá! Hãy nhìn vẻ đẹp ấy đi, làn da nhẵn nhụi, mềm mại như tơ lụa! Bất kể là góc độ nào cũng hoàn mỹ vô vàn..."
"..."
Khi đang định lần thứ hai đi đường vòng Lạc Tái chậm một bước, đã bị đối phương phát hiện, ông mập kinh hỉ chào cậu: "Bác sĩ! Sao lại là cậu? Trùng hợp quá, trùng hợp quá!"
"Khụ khụ, chào, ông Salamander." Đã bị bắt được lại đi đường vòng sẽ rất có vẻ kênh kiệu, tuy rằng đại khái đối phương không thế nào để ý.
Tha hương ngộ cố tri, Salamander như những người bình thường gặp được đồng hương ở khi du lịch, hoàn toàn không nhìn đối phương có muốn hay không, hớn hở dông dài một trận: "Tôi và bà xã tới Sydney du lịch tuần trăng mật! Cũng ít nhiều có bác sĩ, giúp tôi hiểu rõ có thể có em bé hay không không quan trọng, quan trọng là tôi và Nymph thật lòng yêu nhau, rất cảm kích cậu!"
Du lịch tuần trăng mật với sa giông nên tới đầm lầy nước ngọt Pantanal được không!! 70% Australia là khu vực khô hạn hoặc bán khô hạn, trên một phần ba diện tích bị sa mạc bao phủ, là đại lục khô hạn nhất thế giới, một con sa giông sống dưới nước tới đây làm chi?! Cẩn thận Nymph của ông biến thành sa giông khô!!
Đương nhiên, cho dù nội tâm đã lật bàn đủ kiểu, nhưng đứng trước mặt khách bác sĩ Lạc vẫn giữ tốt rèn luyện chuyên nghiệp: "Đừng khách khí. Nymph là dựa vào làn da để hấp thu hơi nước, hoàn cảnh ẩm ướt sẽ tốt cho cậu ấy giữ gìn làn da trơn nhẵn, vì sự khỏe mạnh của bạn lữ, ông nhớ nhất định phải chú ý độ ẩm."
"Vâng! Vâng! Cảm ơn bác sĩ!"
Ông Salamander vốn định nói thêm mấy câu, nhưng đột nhiên thấy thanh niên đứng sau lưng Lạc Tái rất không kiên nhẫn nhe răng với mình, chó hai đầu Địa Ngục hung tàn đã bực bội khi bị quấy rầy thời gian tản bộ vui vẻ với bác sĩ.
Ông Salamander thuộc giống rắn Salaman sợ đến mức không dám nói gì nữa, vội vã ôm lấy "bà xã" giống đực hấp tấp cáo từ.
"Sydney quả thật là tuyệt vời..." Lạc Tái híp mắt, nhìn về phía mặt trời lặn, tuy rằng không tham quan được Nhà Hát Opera Sydney trứ danh, cũng không leo lên được Cầu Cảng Sydney, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận sự sống mê người lấp đầy thành phố này.
"Tôi đồng ý." Làn điệu ưu nhã hầu như vang lên bên tai, giật thót tim Lạc Tái.
Đủ lắm rồi! Một lại hai, hai lại ba lần bị quấy rầy, cún con xấu tính nháy mắt xù lông: "Cút cho ông!!"
"Nó không phải giọng điệu nên dùng để chào người cậu thân ái của con đâu, Oru bé bỏng!" Người đàn ông đứng dưới bức tượng đỡ cặp kính không gọng màu trà trên mũi, mái tóc dài màu trắng tùy ý cột phía sau, cái áo bành tô tơ vàng cổ lật nhiều cúc gắn đầy trang sức ý vị, khiến anh thoạt nhìn như một nhà nghệ thuật thời kì văn hoá phục hưng đi nhầm thời không.
"Anh Stheno, anh cũng... đi du lịch à?"
Cậu của chó hai đầu Địa Ngục, anh của Medusa ── anh Stheno ưu nhã rụt rè mỉm cười: "Đi du lịch là để ngắm cảnh, mà tôi lại là vì hiểu rõ chân lý nghệ thuật. Những nhà điêu khắc nhân loại giàu tính sáng tạo cỡ nào, bọn họ có thể biến những khúc cây, hòn đá, đồng đen không có sinh mệnh thành những bức tượng sống. Tôi đi khắp mọi nơi trên thế giới, tìm kiếm linh cảm từ những tác phẩm này." Vì để gia tăng sự ưu nhã trong giọng mà vung kèm ngón tay, như một nhà chỉ huy ưu tú, "Sợ hãi và tuyệt vọng đã có quá nhiều trong bộ sưu tập của tôi, tôi cần một số nguyên tố mới."
Đứng trước mặt một người bình thường tùy tiện nghị luận làm cách nào biến nhân loại thành đá thật sự không có vấn đề gì chứ? Anh Stheno! Tuy rằng gia tộc các anh rất trâu bò, đôi mắt như vũ khí sinh hóa có thể miểu sát nhân loại, cho dù pháp y có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa giải phẫu ra thi thể cũng chỉ có thể nhìn thấy trái tim đá dạ dày đá đại tràng đá, dựa vào nguyên tắc không có thi thể không có mưu sát, căn bản không thể làm gì được anh...
Tuy rằng nội tâm đã đạt được thành tựu khổ bức và hố cha, nhưng bác sĩ Lạc cũng không có dự tính làm kẻ bị hại, cậu chỉ đỡ mắt kính, lãnh tĩnh thuận theo ánh mắt Stheno nhìn về phía bức tượng của Thần Mặt Trời Apollo giữa suối phun.
Thân thể hoàn mỹ, tay chỉ về phía mặt trời mọc, ánh hào quang hình quạt như mặt trời do dòng suối phun ra tạo thành ở sau lưng bức tượng, tượng trưng cho sự vĩ đại của kẻ ban tặng sinh mệnh.
"Tuyệt vời cỡ nào! Cho dù là vật chết, vẫn có thể khiến người cảm nhận được ánh sáng của sự sống, nó đã mở ra cho tôi một thế giới mới!" Quý ngài nam tóc rắn ca ngợi hào quang của nghệ thuật, "Tôi quyết định rồi, lần sau khi gặp được Apollo nhất định phải tháo kính xuống, sáng tạo ra nghệ thuật hoàn mỹ gần với thần nhất."
Làm ơn đừng!!
Ánh mắt của anh là gì hả? Anh tính biến thần hộ mệnh của nhân loại, thần ánh sáng, tiên tri, thơ ca, thần hộ mệnh cho những kẻ di dân và khai hoang, thần chữa bệnh và chi phối bệnh tật có được một đống lớn danh hiệu, hầu như là hóa thân của một vị thần hoàn mỹ như Thần Mặt Trời Apollo thành tượng đá sao?!
Cho dù không sợ bị Zeus dùng sét đánh chết, cũng sẽ bị cả đống nam nữ tình nhân của Thần Apollo giẫm chết được không!!
Lạc Tái bình tĩnh kéo Thrus, đầu cũng quay lội bộ về đại học, sắp tới giờ cơm rồi, cơm hộp của đại học Sydney không tồi.
Lãnh tĩnh, các vị.
Đầu năm nay, tùy tiện đi trên đường đều có thể bị mảnh vỡ của vệ tinh nhân tạo rơi từ trên trời xuống đập trúng, vậy dạo công viên gặp phải quái đầu bò hoặc nam tóc rắn tính cái gì?
Nhiều lắm là án lệ sinh vật xâm lăng điển hình như sinh vật Âu Châu tự chủ truyền vào Australia, đồng thời tạo thành nguy hại nhất định cho hệ thống sinh thái địa phương mà thôi!
...
Chú thích tham khảo
Diana: Nữ Thần Mặt Trăng và Săn Bắn trong thần thoại Hy Lạp, đại biểu cho mẫu tính và trinh tiết, thần hộ mệnh của xử nữ, cai quản thiên nhiên, nàng là em gái sinh đôi của Thần Mặt Trời và Âm Nhạc Apollo. Bởi do tướng mạo xinh đẹp nên có rất nhiều người cầu hôn, nhưng nàng không muốn kết hôn, tuyên bố mình yêu thích tự do.
Pan: vị thần nửa người nửa thú trong thần thoại Hy Lạp cổ, là tượng trưng cho sức sáng tạo, âm nhạc, thơ ca và tình ái, song song cũng là tiêu chí của khủng hoảng và ác mộng.