Đếm ngược đau thương

By traxanhbacha2007

68.4K 1.2K 33

Tác giả: Cố Diệp Tử Hệ liệt: Giai điệu mê hoặc Nhân vật chính: Lục Dương, Dương Thần Sơ. Các nhân vật khác:... More

Văn án:
Chương 1: Gặp mặt quá khứ
Chương 2: Tự tử
Chương 3: Cô có chết cũng nên chết một cách dứt khoát
Chương 5: Sự kiện đánh nhầm người
Chương 4: Việc của tôi không cần anh quản
Chương 6: Thật tiếc, không phải em
Chương 7: Anh Lục đã quá khen
Chương 8: Ai thiệt hơn ai
Chương 9: Hai lần ái muội
Chương 10: Tiền bồi thường
Chương 11: Sao Hỏa tụ hội
Chương 12: Bắt cặp
Chương 13: Bắt tay hợp sức
Chương 14: Sắc trời bỉ ngạn
Chương 15: Thiên hạ
Chương 16: Con gái lái xe nhanh sẽ nguy hiểm
Chương 17: Cắt cổ tay
Chương 18: Vượt qua gió rét
Chương 19: Trêu đùa
Chương 20: Khiến anh Lục vất vả rồi
Chương 21: Anh đối với cô gái nào cũng thân mật như thế phải không?
Chương 22: Em không thể tin tôi một lần hay sao?
Chương 23: Đến lúc được bảo kê
Chương 24: Ai rồi cũng sẽ gặp một người
Chương 25: Người ngoài
Chương 26: Giúp đỡ
Chương 28: Không nỡ
Chương 29: Cuộc gọi không may
Chương 30: Nguy hiểm gần kề
Chương 31: Thả lỏng tâm hồn khiến con người bình thản hơn
Chương 32: Phó giám đốc mới
Chương 33: Em định làm hồng hạnh vượt tường?
Chương 34: Đi cửa sau
Chương 35: Dương Thần Sơ gặp nạn
Chương 36: Tôi cũng chẳng phải diễn viên
Chương 37: Anh quản quá nhiều rồi
Chương 38: Chỉ sợ anh vì em mà thương tích đầy mình
Chương 39: Nhẫn tâm xua đuổi
Chương 40: Nhún nhường-một loại dư vị đắng chát của tình yêu
Chương 41: Họ chia tay rồi
Chương 42: Toan tính
Chương 43: Vì anh tâm tâm niệm niệm hai chữ kiên cường
Chương 44: Giờ lão nương sẽ ăn sạch nhà ngươi
Chương 45: Mùa hạ, bạch quả rơi
Chương 46: Một cái ôm, một cái nắm tay cũng đủ khiến bạn cảm thấy thất bại
Chương 47: Nếu cô muốn gọi có thể gọi thẳng tôi là bà Lục
Chương 48: Thần thoại Endless love
Chương 49: Cho anh mượn vai em một chút
Chương 50: Tiến cử
Chương 51: Cá con hay cá nhà táng
Chương 52: Người vẽ cầu vòng trong cơn mưa
Chương 53: Em muốn người đàn ông em yêu được hạnh phúc
Chương 54: Bắc Kinh, tạm biệt
Chương 55: Hận đến tột cùng là bi thương
Chương 56: Anh sẽ hận em đến chết
Chương 57: Anh buông tha cho tôi được không
Chương 58: Cô lựa chọn tin ai
Chương 59: Hận càng nhiều, yêu mới càng sâu sắc
Chương 60: Khoảng cách giữa hai chúng ta là vệt dài ánh sáng
Chương 61: Đẩy nhanh kế hoạch
Chương 62: Chiến thắng đầy khó hiểu
Chương 63: Không có bữa cơm nào là miễn phí
Chương 64: Gom đủ tiền rồi
Chương 65: Anh sẽ ghen đấy
Chương 66: Hơn cả phế thải
Chương 67: Bóc tách từng sự việc
Chương 68: Kẻ khóc, người cười, bên nắng vàng, nơi gió rét
Chương 69: Mắc nợ tình cảm, nên dùng tình cảm để trả lại
Chương 70: "Thánh chỉ"
Chương 71: Gần gũi với người phụ nữ của anh, anh không thể rộng lượng được
Chương 72: Trưởng thành như thế nào là đúng cách?
Chương 73: Ăn ở tốt
Chương 74: Bị sa thải
Chương 75: Dựa vào cô ấy là người phụ nữ của tôi
Chương 76: Tính mạng con người chỉ như nước chảy mây trôi
Chương 77: Xác chết trong túi đen
Chương 78: Năm phút ngắn ngủi
Chương 79: Con dao hai lưỡi, cứa vào người trong cuộc
Chương 80: Mạo hiểm lẻn vào
Chương 81: Anh đẹp trai!
Chương 82: Cách thức sinh ra đặc biệt, mơ hồ đối diện
Chương 83: Beautiful in white
Chương 84: Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em
Chương 85: Cầu xin em
Chương 86: Quay về ký ức không có anh
Chương 87:Cảm ơn em đã yêu anh
Chương 88: Tình cảm còn lắng đọng
Chương 89:Là hư ảo hay hiện thực?
Chương 90: Vết bụi ký ức được thổi tan
Chương 91: Hạnh phúc của cô ấy
Chương 92: Ký ức không toàn là hạnh phúc
Chương 93: Không phải vẫn tìm được đó sao?
Chương 94: Đếm ngược đau thương
Chương 94: (Tiếp)
Đôi lời tâm sự

Chương 27: Nghe lén

388 10 0
By traxanhbacha2007

Dương Thần Sơ kẹp điện thoại vào hõm vai, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài: "Có vẻ như em đi đến Đông Bắc chơi cũng học được tính 'hào sảng' của họ rồi phải không?"

Dương Thần Sơ ghi vài chữ lên giấy nhớ, cuối tuần này Từ Tư Miểu có buổi họp báo, cô phải đi phỏng vấn. Tính tình cô hay quên, nên phải ghi vào giấy để nhắc chính mình, đây là sự kiện quan trọng, tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề nào được.

Cố Tư Niên ở trước cửa nhà, một tay kéo va li lớn, một tay tìm chìa khóa nhà. Tìm khắp người, mãi mới thấy chìa khóa trong túi áo, nào ngờ nó lại rơi ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Cố Tư Niên bực bội: "Em chỉ nói những gì tai nghe mắt thấy thôi. Thành thật khai báo, chị và anh ta quen nhau bao lâu rồi? Hay là chị dùng thân báo đáp ân tình?"

Dương Thần Sơ ở đầu dây bên kia tuy không trực tiếp chứng kiến hành động của Cố Tư Niên nhưng cũng biết con bé đang vất vả mở cửa. Cô đeo túi xách lên, đi ra thang máy: "Nếu em muốn đứng ngoài hóng gió Đông thì có thể tiếp tục nói chuyện với chị."

Cố Tư Niên biểu đạt cảm xúc lúc này bằng âm mũi, con bé cúi người xuống, định nhặt chìa khóa lên, không ngờ có bàn tay của người khác đã nhanh hơn một bước. Cố Tư Niên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thốt ra: "Anh..."

Dương Thần Sơ thấy đầu dây bên kia có gì bất ổn: "Cố Tư Niên, em gặp ma giữa ban ngày hả?"

Cố Tư Niên đột nhiên làm như không có chuyện gì, nói chuyện với Dương Thần Sơ vài câu rồi cùng người kia vào nhà.

Dương Thần Sơ đã đi xuống đại sảnh Đài Truyền hình. Sau một phút đắn đo, cô quyết định không đi xe ô tô, đi bộ sẽ thuận tiện hơn.

Trước tiên cô không thể mò kim đáy biển, ôm cây đợi thỏ được, cô lấy máy tính ra, xem một số tin tức trên mạng. Làm phóng viên giải trí có cái lợi đó chính là đề tài đưa tin rất nhiều, chỉ cần một chuyện nhỏ của nghệ sĩ như hôm nay đi đâu, làm gì thôi cũng thu hút được dư luận rồi.

Mọi thông tin trên mạng hiện giờ đều nói về Giải thưởng cuối năm nay, bộ phim sắp công chiếu cửa đạo diễn nổi tiếng, hoạt động lưu diễn của Lục Dương...

Dương Thần Sơ dừng lại bài báo nói về việc Lục Dương tổ chức fan meeting* tại Thượng Hải.

*fan meeting: hiểu nôm na cuộc gặp gỡ giữa fan idol. Chắc ai fan girl đều hiểu đúng không?

Cô chỉ dừng lại tại bài báo đấy mấy giây, rồi lại kéo xuống.

Cô biết dạo gần đây trái tim này đang dần mất kiểm soát, dần dần chính cô đã không thể điều khiển được nó. Điều cô sợ nhất đó chính là, một ngày nào đó, nó sẽ vươn mình ra ánh sáng, kiên quyết bám theo một bóng hình ở trên cao, một bóng hình không thuộc về mình. Lúc đấy, Dương Thần Sơ chỉ còn lại thân xác bơ vơ, còn trái tim kia, một khi trao đi rồi, liệu có ngày trở về sao?

Cô đã mất đi cả bố lẫn mẹ, mất đi mái nhà, gia đình duy nhất.

Cô sợ nhất là cảm giác cô đơn, quạnh quẽ trong cái nhộn nhịp của Bắc Kinh. Giữa vô vàn ánh đèn vang ấm áp, có ánh đèn nào thuộc về cô? Giữa muôn vàn tiếng cười rộn rã, rốt cuộc đâu là niềm vui của cô? Giữa tiết trời lạnh lẽo của đêm đông, đâu là nơi có tránh rét? Giống như chú chim non lạc đàn, nó bơ vơ, lạc lõng trên bầu trời, nó mất phương hướng, chỉ còn biết nghe theo cảm tính, tìm về phương Nam.

Phải, điều cô sợ là cảm giác ấy, nên cô sợ phải trao đi trái tim của mình, rất đau, rất đau.

Cô không muốn gặp Lục Dương, phần vì thật sự né tránh, phần còn lại là vì chính cô.

Cô cần có thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, để có thể xóa tan cảm giác không tên đang nảy nở trong lòng này.

Vậy nên, Dương Thần Sơ đã đặt một dấu ngạch gang dài cho mối quan hệ mập mờ.

Cô quyết định đến Di Hòa Viên để thám thính tình hình của Từ Tư Miểu trong bộ phim sắp được công chiếu trong tháng sau.

Dương Thần Sơ bắt taxi đến Di Hòa Viên là mười giờ sáng.

Hôm nay là đầu tuần, khách đến đây du lịch không nhiều, thuận thiện cho đoàn làm phim quay cảnh cuối cùng của bộ phim 'Phượng Hoàng lửa'.

Dương Thần Sơ cất thẻ nhân viên vào túi, điều tối kị nhất của phóng viên đó chính là không được để lộ ra danh tính của mình, tránh rước họa vào thân, đặc biệt là phóng viên giải trí và chính trị-kinh tế.

Dương Thần Sơ mua vé vào Di Hòa Viên. Phong cảnh nơi đây vốn đã phong thủy hữu tình nay lại càng thêm vẻ hư hư ảo ảo của màu tuyết trắng xóa.

Những cây liễu đều đã bị phủ một lớp tuyết mỏng trên lá, nhìn rất giống những cây băng khổng lồ.

Di Hòa Viên chủ yếu là hồ nước sâu, vào mùa đông với nhiệt độ dưới không độ C thì toàn bộ nước trong hồ đều đóng băng.

Đoàn làm phim hôm nay khá nhiều người.

Diễn viên đều ngồi dưới những cây dù to lớn tránh tuyết, co ro trong chiếc áo lông dày cộm, đọc kịch bản.

Đạo diễn cử ra hai, ba người đập tan lớp băng trên hồ nước, cảnh quay sắp tới có cảnh đi thuyền.

Trong quá trình quay phim vốn hạn chế sự có mặt của phóng viên, chỉ có những phóng viên ở đài, báo lớn mới được phép xuất hiện. Vậy nên, Dương Thần Sơ không cần quá lén lút chụp ảnh.

Cô đi loanh quanh khu vực quay phim, thỉnh thoảng gặp nhân viên của đoàn sẽ nồng nhiệt chào hỏi. Lúc này, mỗi người họ đều là miếng cơm của cô.

Dương Thần Sơ tập trung chụp ảnh, nhiều lúc phải chụp lén để bắt được khoảnh khắc chân thật nhất của diễn viên tròn đoàn. Có đôi khi nếu bạn lộ liễu chụp, họ sẽ tạo dựng cho mình một chiếc mặt nạ đối phó, lúc ấy những thông tin bạn cung cấp cho mọi người, không phải là gián tiếp PR* cho nghệ sĩ sao?

*PR: viết đầy đủ Public Relations, nghĩa quan hệ công chúng. (Quan hệ công chúng là một quan hệ rộng rãi đối với tất cả mọi người trong xã hội từ đó tao nên sự uy tín đối với bạn về 1 vấn đề hay một việc gì đó mà các bạn đang làm. Từ đó tạo sự tin cậy, sự tin tưởng tuyệt đối của mọi người thông qua mối quan hệ nhiều người với nhau.)

Dương Thần Sơ một chân chống xuống bãi cỏ, tay điều chỉnh ống kính.

Cảm cúm từ lần gặp nạn trong đêm tuyết kia vẫn chưa khỏi. Dương Thần Sơ là phóng viên, điều tiên phong là phải tỉnh táo, luôn luôn duy trì năng lượng, vậy nên không thể dùng thuốc cảm, vì lẽ đó mà một người dễ cảm cúm như cô, vào mùa đông đúng là thê thảm.

Cô hắt xì một cái, bức ảnh được chụp ngẫu nhiên, hình ảnh bị rung mạnh, mờ nhạt không rõ.

Phía sau chợt có người vỗ vai, cô quay người lại, thì ra là đạo diễn Lâm- đạo diễn của 'Phượng Hoàng lửa'.

Đạo diễn Lâm là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tròn như trái banh không ngừng rung lắc vì nụ cười xã giao của ông. Dù sao đoàn làm phim cũng rất muốn lợi dụng phóng viên để quảng bá cho bộ phim của mình, việc tạo quan hệ là cần thiết.

Dương Thần Sơ tươi cười đứng dậy: "Đạo diễn Vương."

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của đạo diễn Vương khép lại, khóe mắt hiện rõ nếp nhăn của thời gian.

Bàn tay vốn đặt trên vai Dương Thần Sơ của đạo diễn Vương vì Dương Thần Sơ đột ngột đứng dậy mà lơ lửng giữa không trung. Ông vốn đang nhiệt tình thì chợt ngượng ngập: "Cô là phóng viên của đài nào vậy?"

Dương Thần Sơ đâu có ngu mà thành thật khai báo, làm vậy chẳng khác nào ném đá đập vào chân mình.

"À, tôi là phóng viên bên Đài A."

"Vậy nhờ các cô giúp đỡ rồi, chụp đẹp vào nhé, chắc chắn sẽ có hoa hồng."

Dương Thần Sơ còn chưa đáp lại chợt nghe thấy tiếng reo hò ở phía sau. Điều gì khiến người trong đoàn làm phim đột nhiên kích động như vậy?

Chưa cần Dương Thần Sơ quay lại, đạo diễn Vương ở phía đối diện đã giơ tay lên: "Lục Dương!"

Ông nói lời tạm biệt với Dương Thần Sơ, tiến về phía Lục Dương.

Dương Thần Sơ ngỡ ngàng, sao anh lại có mặt ở đây, lúc này không phải anh nên ở Thượng Hải sao?

Cô quay người lại.

Lục Dương trong chiếc áo đen dài tới mắt cá chân đang tiến về phía đạo diễn Vương. Hai người như có thần giao cách cảm, Lục Dương đưa tầm mắt lên, nhanh chóng chạm vào ánh mắt của Dương Thần Sơ.

Hôm nay anh đội một chiếc mũ len màu đen, kéo xuống bịt kín cả tai, những sợi tóc mái rủ xuống, chạm vào lông mày rậm. Kết hợp cùng với cặp kính đen, trông Lục Dương như một thực tập sinh trẻ tuổi.

Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau. Ngăn cách giữa họ là cây cầu trắng, là hồ nước đang được nhân viên cật lực đập băng.

Lục Dương mỉm cười với Dương Thần Sơ. Anh cười rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng nụ cười đó như sợi lông vũ khẽ mơn man, giày vò trái tim cô, khiến cô ngứa ngáy, cồn cào.

Dương Thần Sơ cụp mặt xuống, che đi sự khủng hoảng trong đáy mắt. Cô chần chừ, chậm chạm bước lên cầu, tiến về phía trước

Đạo diễn Vương bắt tay với Lục Dương, đưa tay ra làm động tác mời, anh và ông ta ngồi xuống ghế.

Dương Thần Sơ lặng lẽ tiếp cận vị trí của họ, cô tò mò muốn biết lí do tại sao Lục Dương lại có mặt ở đây. Phóng viên của đài khác cũng đánh hơi rất nhanh, họ nhanh chóng vây quanh ghế ngồi.

Đạo diễn Vương ra hiệu cho nhân viên giải tán phóng viên đi, ông chưa muốn thông tin được tiết lộ ngay lúc này.

Nhân viên nhanh chóng nói khéo với phóng viên, đưa họ đến khu nghỉ ngơi để chụp lại cảnh hậu trường.

Dương Thần Sơ nào có ngoan ngoãn như vậy, cảnh hậu trường cô đã chụp mấy chục tấm rồi, so với đằng sau màn ảnh, cô hứng thú với tiểu thiên vương này hơn.

Khi đi vào lối rẽ, Dương Thần Sơ cắt đuôi đám phóng viên, lẻn đi vào đường vòng, quay trở lại vị trí của đạo diễn Vương.

Cô ngồi xổm xuống, trốn sau bụi cây. Tay nhẹ nhàng tách lớp lá cây, tạo thành một vòng tròn vừa vặn với ống kính.

Đạo diễn Vương rót một cốc trà nóng, đưa về phía Lục Dương: "Lục Dương, sao hôm nay cậu lại đột ngột đến đây vậy? Có gì chúng ta gặp nhau tại công ty quản lý của cậu không phải tiện hơn sao? Cậu làm vậy đám phóng viên kia đánh hơi được chẳng phải lời à?"

Lục Dương cười như không: "Hôm nay tôi có buổi chụp ảnh đại diện cho 'Tiêu Dao', tiện thể qua đây bàn chuyện hợp tác giữa hai chúng ta luôn."

Lần này đạo diễn Vương muốn mua bàn quyền ca khúc 'Thiên hạ' của Lục Dương làm nhạc phim mở đầu cho 'Phượng Hoàng lửa'. Nhưng ông ta cũng không muốn chuyện này được đưa ra trước khi phim được công chiếu.

Miệng lưỡi người đời khó đoán, chuyện này vào tai họ, ai biết được những người kia sẽ nói gì. Lúc đó đám nhà báo, phóng viên lại thêm mắm dặm muối, nói ông mượn độ nổi của 'Thiên hạ' nhằm tăng độ hot cho 'Phượng Hoàng lửa' thì sao? Phòng bệnh còn hơn chưa bệnh. Đạo diễn Vương muốn mượn bộ phim này để đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất năm trong dịp trao giải cuối năm sắp tới, nên tin đồn, tai tiếng tuyệ đối không thể xuất hiện.

Lục Dương hiểu suy nghĩ của ông ta, nhưng anh làm như mờ mịt không hiểu gì, ngang nhiên đi đến phim trường.

Dương Thần Sơ ngồi nghe đoạn đối thoại mà cười thầm trong lòng, lần này là tin lớn rồi!

Hai người thảo luận xong hợp đồng. Đạo diễn Vương có ý định tiễn Lục Dương đi nhưng bị anh cự tuyệt.

Ông ta thấy cũng đã muộn, hô mọi người tập trung chuẩn bị quay cảnh kế tiếp.

Dương Thần Sơ định đứng dậy rời đi, ai ngờ bị người phía sau đột nhiên vỗ vai. Hơi thở nóng rực như lửa đốt, chất giọng trầm thấp như vực sâu thăm thẳm của người đàn ông phả vào tai cô: "Nghe đủ chưa?"

Hết chương 27

Continue Reading

You'll Also Like

402K 70 1
Tác giả: Mạc Thanh Vũ Tình trạng bản gốc: 102 chương + 2 ngoại truyện hoàn Tình trạng bản edit: đã hoàn thành Thể loại: huyền huyễn, hiện đại, điều...
47.3K 1.5K 25
Fanfic Thiên Khải Ngọt, sủng, HE
59.7K 7.4K 17
summary: một sát nhân hàng loạt đang ẩn nấp trong ngôi trường cấp ba seoul. tình huống cấp bách. ai sẽ là nạn nhân tiếp theo ? và ai là kẻ sát nhân...
92.2K 7.8K 10
"Viết cho Kim Taehyung và những ngày điên cuồng đi tìm em- Jeon Jungkook của hắn" __________________ 🌑03/02/2019- 21/02/2019🌑