[Băng Ca×Thẩm Cửu] Vạn kiếp b...

By siunhandienquang

79.5K 7.2K 792

Tag: quỷ súc thâm tình công × cao lãnh có thù tất báo mỹ nhân thụ, sư đồ luyến, sinh tử văn, HE Cảnh báo: O... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38

Chương 6

3K 257 60
By siunhandienquang

  Thẩm Thanh Thu tự nhận mình vô sỉ cặn bã, đố kỵ thành thói như Lạc Băng Hà nói. Phải! Chính là đố kỵ đấy thì sao nào? Hắn đố kỵ Lạc Băng Hà có căn cốt tốt, đố kỵ y nhập môn khi có độ tuổi tu luyện tốt. Đặc biệt hắn còn đố kỵ y có mẫu thân tốt.

  Thẩm Thanh Thu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống lang thang đầu đường xó chợ. Số phận xui xẻo lại rơi vào tay bọn buôn người. Nhân cách của hắn cũng một phần do thiếu thốn tình cảm tạo nên. Chính vì thế, ngay từ lần gặp đầu tiên, Thẩm Thanh Thu đã dội một chén trà nóng bảy phần lên đầu Lạc Băng Hà. Nhưng mà hắn nào biết một chén trà ấy đã dập tắt bao nhiêu ước mơ, hi vọng của y. Thẩm Thanh Thu ban đầu chỉ đơn giản nghĩ Lạc Băng Hà chính là một tên súc sinh không hơn không kém. Y có căn cốt tốt mà không được tu luyện thì cũng chỉ là một phế vật. Nhưng mà hắn nào biết đó chính là sai lầm lớn nhất đời hắn. Điều hắn hối hận nhất là ngày đó không trực tiếp bóp chết Lạc Băng Hà mà đẩy y xuống vực thẳm Vô Gian.

  Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Thanh Thu lại thấy nực cười. Hai mắt cũng mất rồi giờ chẳng thể làm gì. Nương tử cũng không thể bảo vệ được. Hằng ngày đóng vai một con rối mặc cho Lạc Băng Hà làm những chuyện mà khiến cho chính mình ghê tởm bản thân.

  Hôm nay, Lạc Băng Hà lại đến. Thẩm Thanh Thu cảm nhận được mùi máu tanh thoang thoảng và bước chân của y, không tự chủ được mà phun ra:

-Súc sinh nhà ngươi lại muốn làm gì ta? Cắt tay? Xẻo tai? Hay là thử dược? Ha ha ha, ngươi cứ tự nhiên, ta không có ngại.

-Lòng tốt của sư tôn sao ta lại có thể không nhận được, bất quá không phải hôm nay- Lạc Băng Hà đáp lại.

-Ngươi lại dở trò gì?- Thẩm Thanh Thu nhíu mày hỏi.

-Ta muốn cho ngươi xem một thứ đảm bảo sẽ rất bất ngờ a.

  Lạc Băng Hà trả lại đôi mắt cũng như phục hồi lại các vết thương cho Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu lấy tay che mắt do không quen với ánh sáng. Phải một lúc sau, Thẩm Thanh Thu mới nhìn thấy mọi vật.

  Cơ mà...bây giờ hắn lại không thấy vui mừng chút nào. Sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái xác trên mặt đất.

  Trước mắt hắn chính là xác của Chu Hạ An. Nàng ta thật sự chết rồi. Hài tử của hắn cũng không còn nữa. Uổng công bao nhiêu lâu hắn ngóng chờ nó ra đời. Thẩm Thanh Thu đã từng tưởng tượng đến cảnh hắn có thể dạy dỗ nhi tử của mình. Nhất định sẽ không để nó lâm vào vết xe đổ của mình nữa. Còn nàng ta chết cũng phải lắm. Nàng ta quá ngu xuẩn khi năm đó cứu hắn, ngu xuẩn khi cùng hắn kết thành đạo lữ. Còn ngu xuẩn khi trót yêu hắn nữa.

  Ai bảo nàng ta quá ngu xuẩn để giờ lại phải nhận lấy kết cục như vậy!

  Thẩm Thanh Thu không nên tồn tại trên đời này. Vì hắn mà không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng. Liễu Thanh Ca năm đó là tự tay hắn giết. Nhạc Thanh Nguyên vì bức huyết thư kia mà tự mình bước vào cái bẫy đã biết trước, vạn tiễn xuyên thân, hồn phi phách tán. Cả một cái Thương Khung Sơn phái vì hắn mà hóa thành cát bụi.

  Thẩm Thanh Thu ánh mắt lạnh lại nhìn Lạc Băng Hà. Hắn không khóc lóc, không than vãn mà đơn giản chỉ nở một nụ cười. Một nụ cười thê lương, đau đến tận tâm can.

  Lạc Băng Hà tựa tiếu phi tiếu :

-Sư tôn à! Người đau lòng hả? Haiz, vậy mà năm đó người vẫn nhẫn tâm đẩy ta xuống Vực thẳm Vô Gian. Bây giờ lại tỏ vẻ thươ....

-Nàng ta sao lại chết?

-Nàng ta muốn cứu ngươi ra khỏi đây liền bị ta bắt gặp. Ta liền đem nàng ta giết chết. A, nhưng ta lại quên mất nàng ta đang mang hài tử của ngươi. Làm sao bây giờ?- Lạc Băng Hà giọng điệu áy náy nhưng trong mắt toàn bộ đều là sự khinh bỉ.

Ngừng một chút, Lạc Băng Hà ngồi lên ghế rót chén trà ra hướng Thẩm Thanh Thu mà đưa. Thẩm Thanh Thu nhận lấy chén trà hắt thẳng lên mặt y. Lạc Băng Hà cười điên loạn, bóp lấy cằm hắn nói:

-Bất quá sư tôn lại không phải đau lòng đến vậy. Hài tử vẫn còn chỉ là không phải của nàng ta và ngươi mà là của ta và ngươi. Sư tôn có biết nó ở đâu không- Lạc Băng Hà lấy bàn tay đang bóp cằm Thẩm Thanh Thu vuốt ve từ yết hầu xuống xương quai xanh tinh xảo và cuối cùng là bụng hắn- Ở đây này...

"Choang" tiếng chiếc chén từ trên tay rơi xuống. Thẩm Thanh Thu dường như không tin vào tai mình. Hắn bần thần một lúc lâu, sau đó thì cười. Bất quá thì không phải là nụ cười thê lương như trước mà là một nụ cười điên loạn. So với nụ cười của Lạc Băng Hà thì còn điên loạn hơn mấy phần. Bây giờ thì hắn mới hiểu nhục nhã thực sự như thế nào. Là khi phải mang trong mình cốt nhục của tên nghiệt súc mà bản thân hận không thể giết ngay tại chỗ.

  Lạc Băng Hà không nói gì cả yên lặng xem biểu tình của Thẩm Thanh Thu từ nãy đến giờ. Đột nhiên Thẩm Thanh Thu ngừng cười. Hắn nhìn xuống bụng rồi âu yếm nó. Thoạt nhìn là như vậy nhưng thực ra những móng tay của hắn đang cắm sau vào trong ổ bụng. Đau đớn như thế nào hắn cũng mặc kệ không quản đến. Hài tử này ngay từ ban đầu đã không nên tồn tại, lại càng không nên ở trong bụng hắn. Nếu có trách thì nên trách số phận của nó quá xui xẻo. Lạc Băng Hà hoảng loạn bắt lấy bàn tay kia. Những ngón tay sắc nhọn dính đầy máu tươi khiến bất cứ ai cũng phải ghê sợ. Lạc Băng Hà lập tức đặt bàn tay lên bụng của Thẩm Thanh Thu phục hồi lại tất cả vết thương do hắn gây ra. Sắc mặt Lạc Băng Hà hoảng sợ đến mức xanh lại. Thẩm Thanh Thu lại khinh bỉ nhìn Lạc Băng Hà:

-Nghiệt súc nhà ngươi cũng biết lo lắng à? Ta còn tưởng ngươi không có lương tâm- Thẩm Thanh Thu châm biếm Lạc Băng Hà, đáy mắt hắn lạnh vô cùng giống như đã không còn bất cứ cảm xúc gì nữa.

-Câm miệng - Lạc Băng Hà tức giận quát.

  Thẩm Thanh Thu hất tay Lạc Băng Hà ra khỏi bụng mình, quát:

-Lạc Băng Hà rốt cuộc ngươi muốn cái gì, HẢ?

-Ta muốn gì ư? Ha! Ta chính là muốn ngươi đau khổ, nhục nhã hơn thế này gấp ngàn vạn lần. Để ngươi hiểu được năm đó ngươi đối xử với ta như thế nào- Vừa nói Lạc Băng Hà vừa kiểm tra lại mạch trượng cho Thẩm Thanh Thu, xong lại nói tiếp:

-Hài tử vẫn còn, ngươi đừng làm điều gì ngu ngốc nếu không đừng trách ta.

-Ta cứ làm đấy, ngươi làm gì được ta!- Thẩm Thanh Thu ngang ngược.

-Vậy ta đành phải hạn chế ngươi một chút rồi, sư tôn!- Lạc Băng Hà lấy ra từ trong vết nứt không gian ra ba sợi Khốn Tiên Tác , lần lượt trói lên người Thẩm Thanh Thu. Hắn rống lên giận dữ :

  -Đứa trẻ đó không nên xuất hiện trên đời.

-Tại sao?

-Nó sinh ra sẽ quái thai dị dạng, phát triển không bình thường.- Thẩm Thanh Thu khẳng định.

"Chát" Lạc Băng Hà tát lên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Thu. Miệng hắn ứa máu tươi đỏ đến chói mắt. Lạc Băng Hà lạnh lùng nói:

-Hài tử của ta sinh ra nhất định sẽ bình thường. Không những bình thường mà còn trở thành một thiên tài. Tốt nhất sau này đừng để ta nghe thấy những lời này.

  Lạc Băng Hà bước ra khỏi căn trúc xá để lại một mình Thẩm Thanh Thu chật vật thoát ra khỏi Khốn Tiên Tác.

=========================
  Xin chào mọi người. Lại là mình đây. Dạo này cũng lười đăng truyện quá, các bạn thứ lỗi cho mình nha╮(╯▽╰)
 
  Lần này mình viết đc hơn 1000
từ(vất vả lắm đó😂😂😂), mong mọi người ủng hộ

Continue Reading

You'll Also Like

96.1K 1K 9
Lâm An ở một vũ trụ khác. Lâm An và những lão già xấu xí. Mình muốn tách riêng một phần về những ông già :> mấy bạn cứ coi như đây là Lâm An của thế...
10.1K 1.5K 69
Tên ở bìa là Sau khi mang thai người chồng Alpha tử trận trở về rồi Tác giả: Yến Toàn Chơi hệ ngầm câu mồi bác sĩ Omega thụ Phúc hắc ổn định lý trí v...
70.2K 2.6K 60
Hán Việt: Sắc Tình Sinh Tồn Du Hí (NPH) Tác giả: Nhất Đà Thự Bính Số chương: 689 Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng edit: Đang bò... Bìa: Nhà...
14.5K 1.6K 12
Lần đầu đều trao cho anh vậy mà....