[Q-1]Hào Môn Kinh Mộng - Chưa...

By Chicchoe

1.3M 17.7K 1.1K

Cô và anh bắt đầu đầy mờ ám nhưng chỉ giới hạn ở "Tình nhân dự tiệc". Trước mặt người khác, cô và anh quấn qu... More

Q.1 - Chương 1: Người đàn ông độc thân sáng giá
Q.1 - Chương 2: Chòm sao hợp nhau
Q.1 - Chương 3: Nhân viên phục vụ có tố chất cao
Q.1 - Chương 4: Tin Nhắn
Q.1 - Chương 5: Biết còn cố phạm
Q.1 - Chương 6: Người Đàn Ông Ngồi Trên Ghế Sô Pha
Q.1 - Chương 7: Vừa Quen Vừa Lạ
Q.1 - Chương 8: Ngây Thơ Xinh Đẹp
Q.1 - Chương 9: Mối Quan Hệ Kỳ Lạ
Q.1 - Chương 10: Khác Thường
Q.1 - Chương 11: Dẫn Tôi Đi
Q.1 - Chương 12: Tứ Hợp Viện Trên Không Trung
Q.1 - Chương 13: Người Đàn Ông Dưới Ánh Nắng
Q.1 - Chương 14: Điện Thoại
Q.1 - Chương 15: Ông Trời Trêu Đùa
Q.1 - Chương 16: Học Thuyết Ngụy Biện
Q.1 - Chương 17: Chỉ Như Con Thỏ
Q.1 - Chương 18: Tách Bộ Phận
Q.1 - Chương 19: Chiến Tranh Ngầm Nơi Phòng Họp
Q.1 - Chương 20: Tổng Giám Đốc Trẻ Tuổi
Q.1 - Chương 21: Cải Cách Của Tổng Giám Đốc Mới
Q.1 - Chương 22: Gói Thầu Của Quốc Tế Tiêu Duy
Q.1 - Chương 23: Xấu Hổ
Q.1 - Chương 24: Ceo Thần Bí Là Ai?
Q.1 - Chương 25: Tạo Hóa Trêu Ngươi
Q.1 - Chương 26: Đến Sân Bay Cướp Người
Q.1 - Chương 27: Bóng Dáng Thân Quen
Q.1 - Chương 28: Cuộc Gọi Khó Khăn
Q.1 - Chương 29: Từ Chối
Q.1 - Chương 30: Hành Động Bất Ngờ
Q.1 - Chương 31: Nghi Vấn Của Cô Họ
Q.1 - Chương 32: Nổi Giận!
Q.1 - Chương 33: Dưới Màn Đêm
Q.2 - Chương 1: Gặp Xui
Q.2 - Chương 2: Cuộc Họp Cổ Đông
Q.2 - Chương 3: Chân Mệnh Thiên Tử
Q.2 - Chương 4: Bữa Ăn Ngon
Q.2 - Chương 5: Đã Từng Yêu
Q.2 - Chương 6: Lúng Túng
Q.2 - Chương 7: Nam Ưu Tuyền
Q.2 - Chương 8: Xót Xa
Q.2 - Chương 9: Em Ngốc Lắm!
Q.2 - Chương 10: Quên Anh Ta Đi!
Q.2 - Chương 11: Cảm giác khác thường
Q.2 - Chương 12: Từ chức
Q.2 - Chương 13: Hương vị nỗi đau thời thanh xuân
Q.2 - Chương 14: Trông thấy mặt mộc
Q.2 - Chương 15: Lời mời của Giang Mạc Viễn
Q.2 - Chương 16: Đàn v.s Váy
Q.2 - Chương 17: Đêm say
Q.2 - Chương 18: Ở bên anh
Q.2 - Chương 19: Ly biệt
Q.2 - Chương 20: Thay đổi thái độ
Q.2 - Chương 21: Gặp lại
Q.2 - Chương 22: Kể hết với anh
Q.2 - Chương 23: Lý luận ấm áp
Q.3 - Chương 1: Quốc Khánh ở quê hương
Q.3 - Chương 2: Bóng lưng trong ánh bình minh
Q.3 - Chương 3: Nghi ngờ của ba mẹ
Q.3 - Chương 4: Yêu em à?
Q.3 - Chương 5: Trai đẹp
Q.3 - Chương 6: Sương sớm
Q.3 - Chương 7: Nếu là người phụ nữ của anh
Q.3 - Chương 8: Đề xuất của bác sĩ
Q.3 - Chương 9: Thích hợp hay không
Q.3 - Chương 10: Mạnh Khiếu
Q.3 - Chương 11: Bạn tốt
Q.3 - Chương 12: Sao Hỏa đụng Địa Cầu
Q.3 - Chương 13: Người đàn ông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
Q.3 - Chương 14: Bất chấp thủ đoạn
Q.3 - Chương 15: Em không yêu anh
Q.3 - Chương 16: Chân tướng
Q.3 - Chương 17: Tháo bỏ lớp ngụy trang tao nhã
Q.3 - Chương 18: Khắc họa ba người
Q.3 - Chương 19: Nghĩ đến ai đầu tiên?
Q.3 - Chương 20: Còn gì xấu hổ hơn?
Q.3 - Chương 21: Ai mới đáng xấu hổ?
Q.3 - Chương 22: Là ai cứu rỗi ai?
Q.3 - Chương 23: Tranh luận
Q.3 - Chương 24: Kinh hồn
Q.3 - Chương 25: Lại nhớ tới nơi này
Q.4 - Chương 1: Tác thành
Q.4 - Chương 2: Nguy cơ tín nhiệm
Q.4 - Chương 3: Lời nói của ai mà dễ nghe quá?
Q.4 - Chương 4: Đấu đá ngầm giữa cánh đàn ông.
Q.4 - Chương 5: Đoạn phim ở hiện trường họp báo
Q.4 - Chương 6: Thảm họa tin tức tiếp diễn
Q.4 - Chương 7: Không thể trêu chọc
Q.4 - Chương 8: Là người yêu cũng là đối thủ
Q.4 - Chương 9: Yêu lầm rồi sao?
Q.4 - Chương 10: Tình bạn khi ấy, nỗi đau hôm nay
Q.4 - Chương 11: Chớ tin bất cứ ai
Q.4 - Chương 12: Điểm tựa Trình Thiếu Tiên cho
Q.4 - Chương 13: Điều kiện của Giang Mạc Viễn
Q.4 - Chương 14: Đột kích
Q.4 - Chương 15: Lấy yêu chứng minh
Q.4 - Chương 16: Mệt mỏi
Q.4 - Chương 17: Nhờ giúp đỡ
Q.4 - Chương 18: Nhà của Giang Mạc Viễn
Q.4 - Chương 19: Ánh sáng lung linh bay múa
Q.4 - Chương 20: Ban mai im tiếng
Q.4 - Chương 21: Không ký tên
Q.4 - Chương 22: Xem như trả lại anh
Q.4 - Chương 23: Trân trọng hiện tại
Q.4 - Chương 24: Tại sao phải sống như thế?
Q.4 - Chương 25: Oan gia ngõ hẹp
Q.4 - Chương 26: Hứa Mộ Giai
Q.4 - Chương 27: Dĩ tử chi mâu hãm tử chi thuẫn*
Q.4 - Chương 28: Bờ vực tình yêu
Q.4 - Chương 29: Lời nói khi say
Q.4 - Chương 30: Tiệm cà phê khuya
Q.4 - Chương 31: Trời định
Q.4 - Chương 32: Nhẫn cưới
Q.4 - Chương 33: Hãy để anh được chăm sóc em
Q.4 - Chương 34: Khó ngủ
Q.4 - Chương 35: Kết hôn
Q.5 - Chương 1: Lời giải thích đau đớn
Q.5 - Chương 2: Quên nhau đi thì hơn
Q.5 - Chương 3: Anh là chồng em
Q.5 - Chương 4: Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em
Q.5 - Chương 5: Giữa vợ chồng
Q.5 - Chương 6: Hãy thử yêu anh
Q.5 - Chương 7: Đừng quấy rầy vợ tôi
Q.5 - Chương 8: Sợ hãi
Q.5 - Chương 9: Nghiêm túc
Q.5 - Chương 10: Đến Thụy Sĩ
Q.5 - Chương 11: Nhà họ Giang
Q.5 - Chương 12: Trừng phạt
Q.5 - Chương 13: Rời nhà
Q.5 - Chương 14: Giấu đầu lòi đuôi
Q.5 - Chương 15: Anh yêu em
Q.5 - Chương 16: Em nghĩ đến ai
Q.5 - Chương 17: Người yêu của anh trai
Q.5 - Chương 18: Mượn ông xã cưng
Q.5 - Chương 19: Anh có yêu ai không?
Q.5 - Chương 20: Đừng nghĩ đến anh ta
Q.5 - Chương 21: Lời nhắc nhở
Q.5 - Chương 22: Làm khó anh
Q.5 - Chương 23: Có bản lĩnh mua nhà
Q.5 - Chương 24: Anh dưới trăng
Q.5 - Chương 25: Vượt quyền
Q.5 - Chương 26: Đừng động tay động chân
Q.5 - Chương 27: Lờ mờ dậy sóng
Q.5 - Chương 28: Người đàn ông lòng dạ thâm sâu
Q.5 - Chương 29: Áp lực
Q.5 - Chương 30: Không Thể Đáp Lại
Q.5 - Chương 31: Khách không mời
Q.5 - Chương 32: Gia nghiệp to lớn
Q.5 - Chương 33: Dưới pháo hoa
Q.5 - Chương 34: Chúc mừng năm mới
Q.5 - Chương 35: Hôn lễ
Q.5 - Chương 36: Hai ngày quan trọng
Q.5 - Chương 37: Ngày thành hôn
Q.5 - Chương 38: Đột ngột
Q.5 - Chương 39: Sự phẳng lặng trước cơn giông
Q.5 - Chương 40: Không phải ai cũng có thể thừa nhận chân tướng
Q.5 - Chương 41: Nhân Danh Yêu Ai?
Q.5 - Chương 42: Hợp đồng hai bên
Q.5 - Chương 43: Ngày sau không cô quạnh
Q.5 - Chương 44: Hai người đàn ông thông minh
Q.5 - Chương 45: Bị trói
Q.5 - Chương 46: Đấu trí
Q.5 - Chương 47: Thi gan
Q.5 - Chương 48: Yêu chưa đủ sâu
Q.5 - Chương 49: Lại một sự thật
Q.5 - Chương 50: Vượt mặt
Q.5 - Chương 51: Một công đôi việc
Q.6 - Chương 1: Đối thoại cùng chị Mai
Q.6 - Chương 2: Ông xã đến
Q.6 - Chương 3: Lột da em ra
Q.6 - Chương 4: Nên có con
Q.6 - Chương 5: Thương lượng vênh váo
Q.6 - Chương 6: Hoa tai cố tình bỏ lại
Q.6 - Chương 7: Phát hiện
Q.6 - Chương 8: Cảm tính và lý trí
Q.6 - Chương 9: Bối cảnh của Trình Thiếu Tiên
Q.6 - Chương 10: Lúm đồng tiền và con rối
Q.6 - Chương 11: Giống búp bê sứ
Q.6 - Chương 12: Ví dụ như bảo em yêu anh
Q.6 - Chương 13: Hành vi ngu xuẩn
Q.6 - Chương 14: Người đàn ông nhẫn tâm
Q.6 - Chương 15: Chuyện tình yêu
Q.6 - Chương 16: Anh ta bị bệnh
Q.6 - Chương 17: Có sớm
Q.6 - Chương 18: Cảnh tượng máu me
Q.6 - Chương 19: Cô gái nhiệt tình
Q.6 - Chương 20: Hàng xóm mới
Q.6 - Chương 21: Mùi phụ nữ trên người
Q.6 - Chương 22: Ai sẽ không trả miếng?
Q.6 - Chương 23: Người nào đó đáng ghen?
Q.6 - Chương 24: Lọ Vitamin
Q.6 - Chương 25: Cố nhân tập kích
Q.6 - Chương 26: Sa Lâm khi xưa, Giang Mạc Viễn hiện nay
Q.6 - Chương 27: Người trước và người sau
Q.6 - Chương 28: Hành vi khó hiểu của anh
Q.6 - Chương 29: Nhanh chân đến trước
Q.6 - Chương 31: Còn đắt hơn cánh tay
Q.6 - Chương 32: Chim sẻ và phượng hoàng
Q.6 - Chương 33: Sứ giả duyên phận

Q.6 - Chương 30: Có một số việc đã muộn

822 13 0
By Chicchoe

Sau khi Trang Noãn Thần bình tĩnh dàn xếp hết thảy xong lại quay qua nhìn người phụ trách, "Rất xin lỗi, lần này là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi sẽ giảm tổn thất đến mức thấp nhất, nếu chúng tôi đã tiếp nhận vụ này của ông, xảy ra chuyện sẽ phụ trách đến cùng, sẽ không để phát sinh ảnh hưởng tiêu cực gì đến thương hiệu của Mỹ Á."

Người phụ trách nhìn cô thật lâu sau mới tức tối nói: "Chỉ mong các cô đừng khiến tôi thất vọng, nếu không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng!" Nói xong lời này thì thở hồng hộc bỏ đi.

Hết thảy đều im lặng.

Cũng ngưng trọng tựa chết chóc.

Âm nhạc ở hội trường vang lên, hoạt động chính thức bắt đầu.

Trang Noãn Thần lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngọn lửa không tên vẫn đang bùng cháy. Lăng Phi không phải vì tiếp cận với Giang Mạc Viễn không thành mà có thể thay đổi mũi giáo đến hãm hại cô, đương nhiên, cô ta không có lá gan lớn như vậy, dám chủ động vi phạm hợp đồng tham gia một hoạt động khác, sau lưng rốt cục là ai bạo tay như vậy thì trước mắt cô chưa nghĩ ra, điều có thể khẳng định chính là, lời nói của người đại diện đến tuổi mãn kinh kia của Lăng Phi trong điện thoại đã đủ khiến Mỹ Á thay đổi cách nhìn về Đức Mã.

Từ trước đến nay cô không bao giờ cho rằng nghệ sĩ trẻ hiện nay còn chú ý cái gì là đạo đức nghề nghiệp, càng là loại người vinh quang nhất thời lại càng không có nhân phẩm, Lăng Phi cũng như thế.

***

Trời hừng sáng Hạ Lữ liền không ngủ được, ra ngoài ăn sáng, rồi đi siêu thị mua bao lớn bao nhỏ, chậm rãi thả bộ về nhà.

Trước khu chung cư có chiếc xe đỗ lại.

Ban đầu Hạ Lữ không chú ý lắm, khi tình cờ giương mắt đảo qua liền run nhẹ, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cứ thế đi lướt qua chiếc xe vào khu chung cư.

"Hạ Lữ..." Cửa xe mở ra, là tiếng của Mạnh Khiếu.

Hạ Lữ làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Mạnh Khiếu đuổi theo lên trước túm cô lại, có lẽ sức lực quá lớn không cẩn thận lại kéo hết mọi thứ trong tay cô rơi xuống đất. Hạ Lữ sững sờ tại chỗ, nhìn anh.

"Ngại quá." Mạnh Khiếu thấy thế vội ngồi xổm xuống nhặt lại đồ đạc rơi đầy đất, đợi đến khi cầm đến một gói đủ màu sắc rực rỡ thì mặt Hạ Lữ đỏ bừng, vội vàng giật lấy nhét ngay vào túi.

Mạnh Khiếu thấy rõ, là gói băng vệ sinh, thấy cô ngại, bất giác nhếch môi cười.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Hạ Lữ hắng giọng, hờ hững hỏi.

"Tôi, cái đó... đúng lúc đi ngang qua đây." Mạnh Khiếu lại có chút nhút nhát, rõ ràng sáng sớm đã đến đây chờ cô, ai ngờ lúc gặp cô rồi lại không biết nói gì.

Hạ Lữ nhìn anh một cái, khẽ à một tiếng, sau khi cầm lại đồ đạc liền quay đầu đi thẳng vào trong.

Mạnh Khiếu tự vả miệng mình, nghĩ nghĩ, rồi lấy hết can đảm đi theo vào.

Hạ Lữ về đến nhà đang muốn đóng cửa lại, thang máy mở xuất hiện bóng dáng của Mạnh Khiếu, thấy cô muốn đóng cửa lập tức hô lên, "Đợi đã..."

Hạ Lữ đứng ở cửa, nhíu mày.

Anh chạy đến, bàn tay lập tức chống lên cánh cửa, cúi xuống nhìn cô, "Được rồi tôi thừa nhận, thực ra là tôi đặc biệt đến tìm em."

Hạ Lữ không tò mò, cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc, chỉ thản nhiên hỏi, "Tìm tôi có việc?"

"Nhất định phải có việc mới có thể tìm em à?" Mạnh Khiếu nhìn thẳng vào mặt cô, hỏi.

Hạ Lữ thở dài, "Anh đi tìm người khác đi." Nói xong muốn đóng cửa.

"Bộp..." Mạnh Khiếu đấm vào cửa, không có dự định rời khỏi, "Em không sợ hàng xóm chế giễu thì cứ nhốt tôi ở bên ngoài đi."

Hạ Lữ nhăn nhó mặt mày, biết anh nói được làm được, đành phải cho vào.

Mạnh Khiếu nở nụ cười chiến thắng, nghênh ngang đi vào nhà cô. Hạ Lữ đóng cửa, đặt đồ ở nhà bếp xong thì quay qua đối diện với anh, "Rốt cục anh muốn gì?"

"Không có gì, chỉ muốn ở cùng em thôi." Anh cười như không cười.

"Anh rãnh quá hả?" Hạ Lữ không hề dao động, "Theo tôi biết thì làm bác sĩ vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít."

"Tôi rất biết sắp xếp thời gian." Mạnh Khiếu cười, "Cho nên hôm nay tôi nghỉ phép."

Sau khi Hạ Lữ nhìn anh hồi lâu, bất đắc dĩ nói, "Anh đến chỗ tôi chỉ để tán gẫu giết thời gian?"

"Nếu có thể trải qua một ngày như vậy cũng không tệ." Mạnh Khiếu cười ha ha.

Hạ Lữ đứng dậy, "Anh rãnh như tôi thì không, anh về đi, tôi bận rồi."

"Em bận chuyện gì? Nói không chừng tôi có thể giúp được em đó."

"Chuyện công, anh không giúp được đâu."

Mạnh Khiếu nhìn cô, cười quyến rũ, "Hôm nay em nghỉ phép mà, còn làm chuyện công gì?"

Nghe vậy, cô ngạc nhiên, "Sao anh biết hôm nay tôi nghỉ phép?"

Mạnh Khiếu biếng nhác, "Bạn tốt của em nói cho tôi biết."

Hạ Lữ vẫn cứ nhìn anh trân trối.

Sau khi thấy thế, Mạnh Khiếu giơ tay xin hàng, "Thôi được rồi, tôi khai báo rõ với em là được mà, tôi tình cờ gặp Trang Noãn Thần, hai chúng tôi ngồi xuống nói chuyện rất lâu, đều nói về em. Cô ấy nói hiện tại em không tin tình yêu là vì sợ bị tình yêu làm tổn thương, hy vọng tôi có thể mang lại hạnh phúc cho em. Hôm qua là cô ấy gọi điện báo với tôi hôm nay em nghỉ phép, muốn tôi nắm bắt cơ hội này." Nói xong liền bước đến, nhẹ nhàng kéo tay cô, "Hạ Lữ, thực sự hôm nay tôi đến chỉ vì muốn nói với em, chúng ta ở bên nhau đi, tôi không muốn tiếp tục làm người dưng của em nữa, chẳng lẽ em không có chút cảm giác gì với tôi hay sao?"

Từ trước đến giờ anh chưa từng thổ lộ với bất kỳ cô gái nào, càng không có thấp kém như thế, đổi lại là trước kia anh nhất định sẽ cảm thấy thế này là điên rồi, nếu không thì là đầu bị cửa kẹp. Nhưng hiện tại, anh không thể tính toán nhiều như vậy, sự bạc bẽo của cô, sự tuyệt tình hờ hững của cô như con dao nhỏ đâm vào tim anh, rất khó chịu. Anh cũng đã thử tìm lại cảm giác trên người những cô gái khác, đáng tiếc tất cả đều phí công.

Nghe Trang Noãn Thần nói xong, anh mới cảm thấy bản thân vẫn có thể nhìn thấy tia sáng.

Lời anh nói chui vào tai Hạ Lữ, ngữ điệu không cao lại đủ khiến cô chấn động. Nhưng, cô chấn động không phải vì nửa phần sau của Mạnh Khiếu, mà lời nửa phần trước đó, thật lâu, trong đầu cô vẫn quanh quẩn mấy câu nói kia của anh: Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện rất lâu... Cô ấy hy vọng tôi có thể mang lại hạnh phúc cho em...

Là Trang Noãn Thần...

"Hạ Lữ..." Mạnh Khiếu thấy cô đứng ngớ ra, còn tưởng rằng cô bị lời nói của anh hù dọa, liếm môi thở dài, "Tôi biết trước kia tôi lăng nhăng, làm vài chuyện khá khốn nạn, cũng không có trách nhiệm với phụ nữ. Nhưng tôi sẽ không đối với em như vậy đâu."

Cô vẫn im lặng như cũ, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng, còn cô chính là con thuyền nhỏ, rốt cuộc bị cơn sóng này đánh nghiêng, không thể lên bờ cho đến khi ngạt thở.

"Hạ Lữ?" Mạnh Khiếu kiềm giữ hai tay cô, nhíu mày.

Lúc này cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

"Hạ Lữ, ở bên anh nhé." Mạnh Khiếu nhìn sâu vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ.

Trong mắt Hạ Lữ xẹt qua vẻ khác thường, miệng há hốc.

"Anh muốn ở bên em." Anh lại bồi thêm một câu.

Cảm xúc khó tả bao trùm đau thương khác thường nhẹ nhàng bùng nổ, Hạ Lữ chỉ cảm thấy hít thở có chút khó khăn, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói, "Ở trước mặt phụ nữa anh luôn thuận lợi, chưa từng bị phụ nữ miệt thị hay bỏ rơi, Mạnh Khiếu, anh muốn ở bên tôi là vì cái gì? Chỉ sợ đó là do cảm giác chinh phục của anh đang quấy phá mà thôi."

"Anh..." Nhất thời Mạnh Khiếu không biết nói gì, cô nói đúng, chưa từng có người phụ nữ nào đối xử lạnh lùng như thế với anh.

"Tôi mệt lắm, anh về đi." Hạ Lữ đi ra mở cửa.

"Hạ Lữ..."

"Về đi, tôi thực sự rất mệt, không muốn nói cái gì hết." Cô hạ lệnh đuổi khách rõ ràng.

Mạnh Khiếu hết cách đành phải đứng dậy, lúc đi tới cửa muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng được, sau khi nhìn cô thật lâu thì chỉ có thể ra về.

Cánh cửa đóng rầm một tiếng.

Tay Hạ Lữ đang nhẹ nhàng phát run.

Không phải bởi vì lời nói của Mạnh Khiếu, mà bởi vì hành vi của Trang Noãn Thần.

Qua một lát, cô chạy tới trước cửa sổ, sau khi thấy xe Mạnh Khiếu rời đi mới vội vàng xách túi ra cửa, chặn xe taxi rồi báo địa chỉ, trong lòng bắt đầu bất ổn.

***

Tiêu Duy, vẫn bận rộn như bình thường.

Ben tham dự hội nghị, sau khi họp với các vị cổ đông xong thì giữ Giang Mạc Viễn lại.

"Mạc Viễn à, việc thu mua khác sạn lần trước xảy ra vấn đề gì?"

Thư ký bưng hai tách cà phê đến, tựa như không khí, nhẹ nhàng đi vào rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Mùi cà phê nhanh chóng lan khắp phòng họp.

"Là tôi tính toán có vấn đề, ban đầu nghĩ rằng thu mua lại khách sạn của Nhan Minh sẽ kiếm được một khoản, ai ngờ anh ta cũng ngấm ngầm tốn không ít tiền vào đó, khách sạn là một chuỗi, thu mua một cái phải phụ trách luôn cái thứ hai, trên vấn đề tài chính sẽ có rắc rối lớn." Giang Mạc Viễn hời hợt đáp, giọng điệu thâm trầm như cà phê trong tách.

Ben nhìn anh một cách sâu xa, "Trong ấn tượng của tôi, cậu luôn luôn không bao giờ mắc lỗi."

"Là con người sẽ có lúc mắc lỗi." Giang Mạc Viễn cười nhẹ, "Tôi cũng không ngoại lệ."

"Cứ như vậy, cậu lại thiếu Tiêu Duy một món nợ nhân tình." Ben cười như không cười nhìn anh.

Giang Mạc Viễn nhếch môi, cầm tách cà phê nhấp một ngụm, "Khoản này càng giống như là nợ ông một cam kết hồi báo chuyện đầu tư."

"Hai chúng ta có cần phân chia rõ ràng như vậy không?" Ben cười ha ha, nửa đùa nửa thật.

Giang Mạc Viễn kín kẽ, "Trong chuyện làm ăn, phân chia rõ ràng sẽ tốt hơn."

Ben nhếch mày, "Một khi đã như vậy, tôi xin nói thẳng, Mạc Viễn, cậu nói thật với tôi đi, chuyện đầu tư khách sạn có phải liên quan đến vợ cậu không?"

"Chẳng liên quan gì đến cô ấy." Anh lạnh lùng đáp, không mảy may dao động.

"Theo tôi được biết, chủ khách sạn là anh họ của vợ cậu."

"Vậy thì sao?"

"Mạc Viễn, cậu cũng đừng hiểu lầm, tôi chỉ là sợ cậu động lòng trắc ẩn, phải biết rằng thương trường như chiến trường, trên chiến trường thì cha con cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi là anh họ?" Ben nhíu mày.

"Muốn chiếm lĩnh phân ngạch thị trường đầu tư ở Trung Quốc cũng không nhất định là ngành khách sạn." Giang Mạc Viễn dựa người ra sau, đưa tay rút điếu thuốc đặt lên miệng, châm lửa hút một hơi, "Nhân tình nợ ông tôi sẽ trả, yên tâm." Anh từ nhà họ Giang bước ra, có thể nhanh chóng trở thành trùm trong giới đầu tư cũng nhờ có sự giúp đỡ của Ben, cho nên Tiêu Duy bước đầu tiến quân vào thị trường Trung Quốc, anh liền đồng ý đến hỗ trợ.

Nhưng anh cũng không phải con nít, liên quan đến lợi ích trên thương trường sao có thể dùng hai chữ 'tình nghĩa' để so đo? Có vài người, tất nhiên là từ bỏ tình nghĩa mới có thể bước lên đỉnh kim tự tháp, chính như Ben ở trước mặt đây.

Continue Reading

You'll Also Like

73.2K 8.8K 46
Tôi với người yêu cũ lại lên Threads nữa rồi
629K 21.1K 107
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
133K 2.9K 147
Tác Giả: Tam Tam Nương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Hào môn thế gia , Giới giải trí , Niên thượng...
67.5K 5.9K 64
Những lời đường mật anh dành cho em, không cần công khai, cũng không được giấu giếm.