[BH] Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Kh...

By Ayakio

359K 11.5K 534

Tựa gốc: Thụ Hà Khổ Vi Nan Thụ – 受何苦为难受 Tác giả: Diệp Sáp – 叶涩 Thể loại: Bách hợp, Hiện đại, Hài hước, Oan gi... More

Chương 1 : Thụ Với Thụ, Cuộc Chiến Đầu Tiên
Chương 2 : So Chiêu
Chương 3 : Tranh Cãi
Chương 4 : Hết Sức Thiệt Hại
Chương 5 : Giây Phút Hòa Bình Hiếm Hoi
Chương 6 : Việc Nhỏ
Chương 7 : Việc Khó
Chương 9 : Tắm Cùng Nhau
Chương 10 : Sói Đến Đây
Chương 11 : Có Một Chút Khẩn Trương
Chương 12 : Xúc Tiến Tình Cảm
Chương 13 : Bản Tính Nguyên Thủy
Chương 14 : Nói Thật
Chương 15 : Nhịn Không Được
Chương 16 : Cảm Tình Giống Nhau
Chương 17 : Một Dạng Khác Của Lãng Mạn
Chương 18 : Kích Thích
Chương 19 : Thật Nổi Giận, Thật Không Được Tự Nhiên
Chương 20 : Nháo Tràng
Chương 21 : Sóng Này Chưa Tan, Sóng Khác Đã Tới
Chương 22 : Ngửa Bài
Chương 23 : Liệu Có Thể Nào Đừng Rời Đi ?
Chương 24 : Chân Thành Bày Tỏ
Chương 25 : Thụ Thụ Thụ Thụ
Chương 26 : Hạnh Phúc
Chương 27 : Chuyện Ái Muội Này A
Chương 28 : Chuyện Ái Muội Kia A
Chương 29 : Tai Ương
Chương 30 : Thật Kích Thích
Chương 31 : Rốt Cuộc Ai Là Bụng Dạ Đen Tối
Chương 32 : Liên Tiếp Xui Xẻo
Chương 33 : Ngươi Không Thể Quá Quyến Rũ
Chương 34 : Đến Lượt
Chương 35 : Bị Dụ
Chương 36 : Quậy Xong Rồi Sớm Muộn Cũng Phải Trả Giá
Chương 37 : Bộc Phát Ghen Tuông
Chương 38 : Tư Vị Đó
Chương 39 : Tình Nhân Cùng Người Yêu Trừng Phạt
Chương 40 : Ngọt Khổ
Chương 41 : Đã Hứa Sẽ Không Xa Rời
Chương 42 : Nói Làm Sao Cho Hết
Chương 43 : Cho Ăn No Trước Khi Li Biệt
Chương 44 : Nỗi Khổ Tương Tư
Chương 45 : Ma Nữ Hay Lui Tới
Chương 46 : Bắt Ma
Chương 47 : Người Không Thể Đi Quá Xa
Chương 48 : Giác Quan Thứ Sáu
Chương 49 : Đoàn Tụ
Chương 50 : Quyền Độc Chiếm
Chương 51 : Trừng Phạt
Chương 52 : Ngươi Chịu Dày Vò
Chương 53 : Đến Đây Đi Đến Đây Đi
Chương 54 : Một Sự Ngạc Nhiên
Chương 55 : Vui Vẻ Đấu Mồm
Chương 56 : Ép Hỏi
Chương 57 : Đừng Có Đụng Vào Cậu Ấy
Chương 58 : Đối Thiên
Chương 59 : Đồ Dở Hơi
Chương 60 : Địa Vị Biến Chuyển
Chương 61 : Vỗ Về
Chương 62 : Bị Ăn Hiếp
Chương 63 : Đáng Giá
Chương 64 : Sự Trả Thù Của Phụ Nữ
Chương 65 : Mùi Vị Của Nước Mắt
Chương 66 : Một Bên Đắng Cay, Một Bên Ngọt Ngào
Chương 67 : Khí Thế Bức Người Lâu Rồi Chưa Thấy
Chương 68 : Hai Vợ Chồng Già Đã Lâu Không Có Nồng Nhiệt Như Vậy
Chương 69 : Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 8 : Làm Nũng

6K 236 5
By Ayakio

Chương 8

Hà Tĩnh Mạc ở nhà đợi Tô Tích Nhan suốt đêm, cả bàn đồ ăn nguội lạnh, gọi vô số cuộc điện thoại, tất cả đều không có người bắt máy. Để ý người khác quá mức dễ khiến cho bản thân mình lo lắng không yên, Hà Tĩnh Mạc nắm di động trong tay lòng dày vò khó chịu, nàng lo lắng Tô Tích Nhan bởi vì tính tình nóng nảy có thể cùng người khác xảy ra xung đột phải nhập viện, lại sợ hãi cô bị đau ở trong người phải nhập viện, lại lo lắng nửa vời cô bị người khác đụng xe phải nhập viện, hàng tá cái suy nghĩ nhập viện cuối cùng cũng trôi qua, Hà Tĩnh Mạc thật sự nhịn không được, nàng mặc thêm áo khoác, cầm di động vội vàng đi ra ngoài.

Hà Tĩnh Mạc trực tiếp lái xe đến công ty, cổng lớn trước đã khóa, bảo an nhận ra nàng, liền ra tiếp đón. Tô tổng không sợ trời không sợ đất duy chỉ sợ một người, hắn dĩ nhiên không thể không quan tâm.

“Hà tiểu thư.” Bảo an cung kính đi lên, Hà Tĩnh Mạc không khách sáo, trực tiếp hỏi:“Tô tổng đi đâu?” Nàng nhíu chặt mày, nàng hiện vừa lo lắng vừa tức giận, nếu để nàng tìm được Tô Tích Nhan, nhất định sẽ không cho cô ấy ăn ngon nữa. Bảo an nhìn ra sắc mặt Hà Tĩnh Mạc không tốt, lại bị cô gái này phát ra khí lực áp đảo cực mạnh, hắn không dám giấu diếm, nghĩ nghĩ, nói: “Hình như…… hình như là sau khi đi đến Thánh Hoàng thì không thấy xe người trở về.”

Thánh Hoàng? Hà Tĩnh Mạc nhăn mặt nhíu mày, nàng hình như vô tình có nghe Tô Tích Nhan nhắc tới vài lần, hình như có liên quan đến một hãn nữ*, sự tình có chút khó giải quyết, Tô Tích Nhan đi Thánh Hoàng cả ngày không có trở về…… tim Hà Tĩnh Mạc đập kịch liệt, thần kinh cũng từ đó mà khẩn trương hơn, trong đầu hiện ra hình ảnh Tô Tích Nhan bị một người phụ nữ hung hãn chà đạp dưới chân, khóc lóc với tay cầu cứu nàng, Hà Tĩnh Mạc nhảy dựng trong lòng, vội hỏi bảo an: “Thánh Hoàng ở đâu?”

*hãn nữ: nữ nhân cường thế hung hãn

Bảo an cung kính đưa ra địa chỉ, Hà Tĩnh Mạc cũng không quay đầu lại vội vàng chạy đến Thánh Hoàng, đợi ở Thánh Hoàng, tiếp tân mặc một bộ sườn xám màu đỏ mỉm cười nhìn nàng, “Cô nói Tô tổng ? Cô ấy cùng Tiêu tổng của chúng tôi đi quán bar trên phố.” Giống như nhìn ra Hà Tĩnh Mạc lo lắng, cô gái trẻ tốt bụng bồi thêm một câu: “Hai người dường như rất vui vẻ, cô không cần lo lắng.”

Lửa vô danh khởi phát trong lòng lập tức lui đi, Hà Tĩnh Mạc cắn môi dưới, bàn tay cuộn thành nắm đấm, cả người run lên. Được, Tô Tích Nhanh cậu được lắm!

Thời điểm Tô Tích Nhanh về nhà, đã là rạng sáng 3 giờ, cô thật cẩn thận lên lầu mở cửa, một tiếng cũng không dám thở ra. Tiêu Mạc Ngôn chết tiệt, nói cái gì luận đàm sinh ý, rõ ràng chính là kéo cô đi quán bar ngắm gái! Người bao nhiêu tuổi, già mà không đứng đắn! Quan trọng là Tô Tích Nhan phát hiện Tiêu tổng kia chắc chắn bị vợ ở nhà quản rất nghiêm, cả tối chỉ ngồi nhìn ngắm chứ sờ cũng không dám sờ, hơn nữa sau khi nhận được điện thoại sắc mặt liền trắng bệch vội vàng kéo cô đi, lúc đầu mặc cô có van xin gia gia Tiêu Mạc Ngôn này thế nào thì cũng không được thả, không ngờ một cú điện thoại lại có uy lực lớn đến như vậy, điện thoại bên kia nhất định là nội nhân*. Thật khinh bỉ loại phụ nữ già có sắc tâm không có sắc đảm này! Đáng giận, Tô Tích Nhan âm thầm mắng, cô đã hứa sẽ ăn cơm với Hà Tĩnh Mạc, kỳ này chết chắc rồi, Tô Tích Nhan tính toán khẳng định giờ này chắc Hà Tĩnh Mạc đã ngủ, cô chỉ cần đi vào rửa mặt sau đó thì nằm xuống ngủ, sáng sớm mai chỉ cần dậy đi trước, tạm thời cứ tránh đi, đợi nguôi lửa giận rồi mới từ từ giải thích.

Cửa mở ra, trong phòng một mảng tối đen, Tô Tích Nhan nhẹ nhàng xoay người cúi đầu đổi giày, bởi vì uống rượu có hơi nhiều, hơn nữa không có ánh sáng, cô bất cẩn đập đầu vào kệ để giày.

Đau quá……

Tô Tích Nhan đau đớn cắn chặt môi không dám phát ra tiếng, chịu đựng đau đớn tiếp tục đổi giày, bây giờ răng rụng sạch hết cô cũng không dám hé môi.

Đổi giày vừa xong, “tách” một tiếng vang lên, căn phòng ban đầu tối như mực nháy mắt lóe lên chút ánh sáng, Tô Tích Nhan bất ngờ bị ngọn đèn kích thích không mở mắt ra được, chỉ có thể lấy tay phải che tầm mắt lại, không ngờ bắt gặp nét mặt xanh xao của Hà Tĩnh Mặc, Tô Tích Nhan giật bắn cả người, mồ hôi lạnh túa ra sau sống lưng.

Hà Tĩnh Mạc ôm hai tay đứng trước sô pha nhìn cô, biểu tình như không có gì, càng làm cho Tô Tích Nhan thêm kinh hãi. Tô Tích Nhan chỉ biết ngây ngốc nhìn Hà Tĩnh Mạc, giương miệng muốn nói cái gì, môi mấp máy rồi lại hạ xuống, một chữ cũng nói không ra.

Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người, mày nhíu lại.

“Cậu đi đâu vậy ?”

“…… Quán bar.”

Ánh mắt Tô Tích Nhan né tránh không dám nhìn Hà Tĩnh Mạc, ở trước mặt Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan từ đó đến giờ không dám nói dối. Hà Tĩnh Mạc nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan cả buổi, nhìn sắc mặt cô trắng bệt cùng hai hốc mắt thâm đen, thở dài, “Đi tắm trước đi.”

“Ò.” Tô Tích Nhan thành thật mà đáp, nhiều năm qua đã nói cho cô biết, bây giờ nếu Hà Tình Mạc muốn cô đi chết, cô cũng sẽ không chút do dự mở cửa sổ ra mà nhảy xuống.

Nói là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác, Tô Tích Nhan lảo đảo đi chưa được mấy bước, đau đớn chóng mặt, từng cơn đè nén trong lòng ngực.

Hà Tĩnh Mạc nhận thấy Tô Tích Nhan có chút kỳ lạ, áp chế lửa giận trong lòng, đi qua đỡ lấy người cô, “Làm sao vậy ?”

“Tôi –” Tô Tích Nhan nói rồi lại ngưng không nói tiếp câu, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, “Cậu làm sao vậy?”

“Tôi muốn nôn!”

Vừa nói xong, Tô Tích Nhan đã nôn lên người Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc mặt mũi đen lại nhìn người mình bị nôn lêm, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau.

“Thật xin lỗi, Tĩnh Mạc, thật xin lỗi……” Nôn ra được hết, Tô Tích Nhan thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng đầu vẫn còn chút lâng lâng, Hà Tĩnh Mạc cắn môi, hung tợn nói: “Cậu! Cởi váy ra trước, rồi lập tức cút đến sô pha nằm cho tôi.”

Việc này Tô Tích Nhan vẫn có thể làm được , đầu cô choáng váng mắt hoa đi liền cởi váy ra ném xuống đất chỉ còn lại nội y, chân như dẫm lên thảm hoa lảo đảo bước đến sô pha, lập tức nằm lên đó.

Ý thức dần dần mơ hồ, Tô Tích Nhan nghe xung quanh truyền đến tiếng nước từng đợt, cô biết là Hà Tĩnh Mạc đang thu dọn, muốn mở to mắt nhìn nàng, nhưng làm sao cũng không nhướng lên được. Thật đau đầu, Tô Tích Nhan lúc này thật khó chịu thống khổ hết sức, cảm giác hơi lạnh dần dần bao trùm hai má, chậm rãi cử động toàn bộ thân mình, sự vỗ về mát lạnh đó cùng với cảm giác đau đớn như lửa đốt trong người tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, cô liền nắm lấy cái mang lại sự mát mẻ đó, thì thào: “Tĩnh Mạc” sau đó chuyện gì cũng không biết nặng nề thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau rời khỏi giường, Tô Tích Nhan đầu tiên mơ hồ nhìn về bốn phía, cô cúi đầu nhìn thấy khăn đắp trên người mình, kế bên lại có thau nước, cau mày.

“Thức rồi à?”

Hà Tĩnh Mạc bưng chén cháo đi tới, Tô Tích Nhan nhìn nàng, liếm liếm môi.

“Ăn chút cháo.”

Chậm rãi nhận chén cháo, Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm vào mắt Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nghiêm mặt không ngó đến cô, Tô Tích Nhan không dám nói lời nào, cúi đầu nuốt cháo.

Bão táp có đến thì trước mắt cũng phải giữ bình tĩnh, Tô Tích Nhan một bên ăn cháo, một bên cân nhắc đắn đo làm thế nào để phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, chén cháo ăn xong rồi, Tô Tích Nhan do dự ngẩng đầu, nhìn Hà Tĩnh Mạc, khụ một tiếng,“Tĩnh mạc, hôm qua tôi uống hơi nhiều?”

“A.” Hà Tĩnh Mạc cười lạnh một tiếng, không quan tâm cô, một tiếng “A” này như một gậy đánh vào lòng Tô Tích Nhan vốn không đủ dũng khí khiến cô thoái lui, cô hít một hơi, không dám nói tiếp nữa.

Hà Tĩnh Mạc cũng trầm mặc không lên tiếng, nhìn Tô Tích Nhan ăn hết chén cháo, cảm xúc cũng dịu đi hẳn, nhưng Tô Tích Nhan lại không được như vậy, cô nghĩ không ra cái gì đang dâng lên, nãy giờ cũng chỉ ăn mỗi cháo, cảm thấy được mùi vị ghê tởm trong miệng, cảm giác quen thuộc tối hôm qua lại trào lên, cô vội vàng đẩy Hà Tĩnh Mạc ra, “Cậu –”

“Ọe” một tiếng, cháo vừa ăn xong đã nôn hết ra ngoài, hơn nữa là nôn toàn bộ lên người Hà Tĩnh Mạc, cô vừa nãy nếu không đẩy Hà Tĩnh Mạc ra thì liền có thể nôn xuống đất, đẩy ra, lại càng hại thêm.

Hà Tĩnh Mạc cau có nhíu mày, nàng không thèm nhìn xuống người mình, mắt nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhắm mắt lại, nhíu mày:“Khó chịu, thật là khó chịu.”Ông trời, Hà Tĩnh Mạc sao không giết chết cô đi?

Hà Tĩnh Mạc hít sâu một hơi, đứng dậy đi vào phòng tắm, Tô Tích Nhan như đà điểu rụt cổ nhắm mắt lại không dám hé ra, qua thật lâu, cô không ở yên mà muốn đi xem Hà Tĩnh Mạc, tiếng bước chân vang lên, cô chậm rãi mở to mắt, thấy Hà Tĩnh Mạc ngồi ở trước trên tóc còn ướt, hiển nhiên vừa tắm xong.

“Tĩnh Mạc……” Tô Tích Nhan ngượng ngùng nhìn nàng, cô hiện tại hận không có can đảm mà tiến đến, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, tính tình tốt đẹp đều bị tha đi mất, cười lạnh: “Tô Tích Nhan, cậu giỏi lắm? Điện thoại không bắt, tin nhắn cũng không trả lời! Náo loạn nửa ngày đi đến quán bar ngắm gái đến nửa đêm, trở về một tiếng ‘Tôi’ một tiếng ‘Cậu’ nói hai chữ nôn lên người tôi hai lần, tôi xem cậu là không muốn sống chăng!”

Tô Tích Nhan xoa xoa đầu ngồi xuống, bĩu môi tội nghiệp, “Cậu nghĩ là tôi muốn đi chắc? Chính là cái người tên Tiêu Mạc Ngôn kia, nói cái gì sau khi kết hôn sống không dễ chịu, một phen nước mắt một phen nước mũi lừa tôi đi, tôi thề, tôi không có đụng chạm ai hết.”

“Không có đụng chạm?” Hà Tĩnh Mạc ngoài cười trong không cười, Tô Tích Nhan gật mạnh đầu, giơ tay bảo đảm: “Tôi thề! Tôi mà muốn đụng chạm người khác thì tôi bị áp cả đời !”

“Tôi nào dám quản cậu đụng chạm với ai? Còn nữa, cậu vừa mới nói cái gì?” Hà Tĩnh Mạc trừng mắt nhìn cô, Tô Tích Nhan mặt đỏ lên, “Ây da” Một tiếng ngã lên sô pha, xoa đầu than thở: “Tĩnh Mạc, tôi đau, đau đầu.”

Continue Reading

You'll Also Like

9.2K 825 10
ceo phạm lưu tuấn tài và các nô lệ tư bản
17.1K 913 90
Tác giả:Cố Tranh Thể loại:Đam Mỹ Trạng thái:Full "Diễn viên" nhỏ đáng yêu thụ x Trong ngoài không đồng nhất đại ma vương công. Bối cảnh giả sử hôn nh...
13.3K 1.2K 35
Một căn chung cư và 30 con người khác nhau cùng chung sống
95.7K 8.1K 72
Bùng binh tại đại học LCK xin phép đc bắt đầu!!!