Chương 1

362 10 0
                                    

Con đường hướng Nam Bắc của Lão Thành vẫn luôn quạnh quẽ như vậy, đặc biệt là nơi những tiệm buôn bán đồ ngũ kim (1) tụ tập thì ánh mặt trời cũng keo kiệt chiếu xuống hướng này.

(1) Tiệm bán đồ dùng làm từ các loại kim loại.

Có một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở đang cẩn thận bước trên giày cao gót, "cạch cạch cạch" khó khăn đi lại quanh lối đi bộ này. Cô gái không cẩn thận đạp phải một vật gì đó khiến cho nước dơ bắn lên, biến vớ da màu trong suốt thành một chiếc quần bó màu xám. Cô gái lấy một tờ khăn giấy ra, vừa quan sát vừa khóc không ra nước mắt nhìn chung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy được một cái biển hiệu nhỏ nằm giữa hai tiệm bán đồ ngũ kim —— Hải Báo Đặc Chủng Gia Chính.

Bởi vì một đoạn thời gian trước luật đồng bộ thành phố mới đưa ra, nên bảng hiệu của công ty Gia Chính giống y như đúc với những tiệm bán đồ ngũ kim chung quanh, đều là nền đỏ chữ vàng nên rất khó tìm. Cô gái không yên tâm lắm cầm điện thoại lên xác nhận lại lần nữa: "Dì Trương à, chắc chắn là số 82 chứ?"

"Không sai, ông chủ có cái đầu trọc đó, con cứ vào là thấy."

Trong tiệm có một ngọn đèn chân không lạnh ngắt, gần tường thì có một cái ghế sô pha cũ nát và một bàn tiếp tân màu sắc tối tăm. Có một cái đầu trọc lóc nhô ra từ sau bàn tiếp tân, hù người ta nhảy dựng.

Một tráng hán đeo dây chuyền vàng to đùng, tay thì đeo chuỗi hạt, chính là ông chủ đầu trọc trong miệng của dì Trương, thấy có khách đến thì lập tức đứng dậy chào hỏi: "Chào cô, cô cần giúp gì?"

Cô gái nơm nớp lo sợ đến gần, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy bảng giá dịch vụ, mà chỉ có một tờ giấy chứng nhận miễn cưỡng chứng minh tính kinh doanh hợp pháp được đặt trong một cái khung bằng thủy tinh.

"Nghe nói... ở đây có cho thuê vệ sĩ tư nhân."

Bây giờ là thời gian tan học, trước cửa nhà trẻ đang lộn xộn tấp nập, có phụ huynh đến đón con, có mấy đứa bé đang đuổi theo nhau đùa giỡn, lại có tiếng những người rao bán hàng rong, đây chính là phong cảnh đặc biệt của khu dân cư này. Đáng tiếc là người hiểu thường thức thì không nhiều lắm, bác gái ở lầu đối diện rõ ràng là không ở trong nhóm này, mở cửa sổ rướn người ra hét: "Chạy la hét ầm ầm đi, lớn lên rồi thành ăn xin!"

"Bà mới là ăn xin đấy!" Cậu bé mập tròn vo không phục, đứng trên ghế nhảy cà tưng nói qua nói lại với bác gái, nhưng mà người nhỏ khối lượng lớn, ghế nhựa không chịu nổi, rắc một tiếng gãy một chân.

"Ấy da!" Có vài phụ huynh thấy hô lên, không đợi cậu bé mập dán mặt với đất thì đã được một cánh tay có lực ôm lấy.

Đó là một thanh niên cực kỳ anh tuấn, mặc áo thun trắng sạch sẽ phối với quần thể thao, trên người đeo một cái tạp dề màu xanh nhạt, đây chính là thầy giáo nam duy nhất trong nhà trẻ này, Địch Thần.

Điện thoại di động trong túi kêu không ngừng, Địch Thần kẹp cậu bé mập dưới cánh tay, một tay thì bắt điện thoại: "A lô, Chu Đại Bàn... Em? Em đang thu thập một thằng nhóc mập, phải nói là giống anh cực, chỉ thiếu một cái đầu trọc nữa thôi."


Nói xong thì đưa cậu bé mập cho một dì mũm mĩm đi đến đón, thuận tay xoa xoa trên cái đầu dưa hấu xù xù.

"Bây giờ à? Không thành vấn đề, đợi xíu, em đến bây giờ."

Cởi tạp dề ra, nhét điện thoại vào túi quần, cười híp mắt nhìn về phía cô giáo bên cạnh. Người thanh niên mặc tạp dề cười nhếch miệng trông rất vô hại, cởi tạp dề thì không hiểu sao còn mang theo một chút bĩ khí.

"Anh có chuyện thì đi trước đi, không còn mấy đứa nữa, tôi coi cũng được." Cô giáo đỏ mặt, không đợi cậu mở miệng liền chủ động đề nghị.

Cám ơn đồng nghiệp tốt tính xong thì Địch Thần giơ tay lên về hướng sân chơi: "Mông Mông, đi nào!"

Trên xích đu có một cậu bé nho nhỏ đang ngồi một mình ở đó, không hề hợp với bầu không khí náo nhiệt quanh mình, nghe thấy Địch Thần gọi bé thì nhảy xuống khỏi xích đu. Địch Thần kéo một dây của ba lô khoác lên vai, nắm tay cậu nhóc đi ra khỏi nhà trẻ.

"Cậu, cậu lại muốn đi bê gạch à?" Mông Mông ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên loại chuyện về sớm này không phải là lần đầu.

"Đúng thế, con đi đến chỗ cậu Phương đợi một lát rồi tối nay cậu đến đón con." Địch Thần cúi đầu nhìn cậu bé đi mới có vài bước đã mệt, vác cậu bé lên khiêng lên vai.

Mông Mông nhanh chóng bám vào đầu cậu mình, miễn cưỡng ngồi vững trên vai, thở dài như ông cụ non: "Không thể nói trước à? Bệnh tim của con suýt nữa thì bị cậu hù cho phát bệnh."

"Hê, chính là luyện tập chút mà, để cho con khỏi bị cái gì đó dọa, dự phòng trước khi bệnh tim phát tác."

Đối với người cậu già mồm át lẽ phải này, thì bạn nhỏ vô lực phản kháng chỉ có thể liếc mắt mà thôi.

Hai người lắc lư đi qua một con đường, đi đến trước cổng cục công an thành phố, cái bảng hiệu màu xanh không thể nào nhầm lẫn được tràn đầy mùi chính nghĩa vì nhân dân phục vụ, vừa nhìn là biết đây chính là một nơi an toàn để gửi trẻ.

Địch Thần thả cháu ngoại trai xuống, đá đá mông nhỏ ý bảo bé mau đi vào.

Bạn nhỏ phủi phủi quần, bạch bạch đi vào, bỗng chạm mặt một người mặc đồ cảnh sát: "Chú cảnh sát ơi, cháu đi lạc rồi."

Lúc này, người cậu vô lương quăng cháu bỏ chợ đã huýt sáo quẹo qua góc đường, thầm đếm đến hết năm, sau đó thì nhận được điện thoại từ cảnh sát: "Đúng, tôi là cậu của nó. Ai da, thật sự ngại quá nha đồng chí cảnh sát, tôi đang ở trên cao tốc rồi không về được, phiền cậu chăm sóc một chút, tôi lập tức..."

Nói còn chưa dứt lời thì cách xa từ bên kia đã truyền đến một tiếng rít gào: "Địch Thần, anh chờ đó cho tôi!"

Kéo điện thoại ra xa một chút, giơ ngón út ngoáy ngoáy tai, cậu Địch không chút do dự cúp điện thoại, một tay nhét vào túi quần, một tay khoác ba lô lên vai đi thẳng đến con đường mà có nhiều tiệm ngũ kim tập hợp.

Cô gái đang ngồi trên một cái ghế cao duy nhất trong tiệm, nhìn hai người vệ sĩ được đề cử ngồi trên sô pha: tráng hán hung thần ác sát khắp người dính dầu và một tiểu lưu manh xoay dao hai tròng mắt ngơ ngẩn.

"À này, ông chủ Chu, tôi bị bạn trai cũ dây dưa nên muốn tìm một người đưa đón tôi đi làm, chứ không phải tìm người chặt tay chặt chân anh ta."

Đây đúng là một công ty vệ sĩ không đứng đắn gì, không phải là công ty xã hội đen nhận tiền chém mướn đó chứ? Thấy ông chủ đầu trọc nhíu mày, cô gái càng thêm lo lắng, xách giỏ muốn đi.

"Chuyện làm ăn gì thế?" Có một giọng nói lười biếng trong trẻo dễ nghe truyền đến từ cửa. Ngẩng đầu nhìn lên, người kia bước vào như một ánh sáng mặt trời, chiếu sáng cho toàn bộ cửa tiệm tối om om.

Tiểu thư khách hàng vừa nhổm người lên bỗng ngồi xuống ngay lập tức.

"Anh Thần!" Tráng hán và lưu manh trên ghế lập tức tức đứng lên chào hỏi.

"Hai người ở đây rồi à." Địch Thần lên tiếng, ném ba lô trên vai lên ghế sô pha, tiện tay bưng ly trà Thiết Quan Âm ông chủ Chu mới pha uống cạn.

Ông chủ mập đầu trọc liếc mắt trừng anh, giới thiệu với cô gái ngồi trên ghế cao: "Đây là vương bài của chúng tôi, nếu như cô chướng mắt hai người kia thì có thể cân nhắc cậu này không?"

"Anh ấy cũng là? Nhưng anh ấy nhìn..." Cô gái không thể tin được quan sát người thanh niên sạch sẽ gầy gầy trước mắt, nếu nói anh ta là sinh viên đại học thì còn có người tin, chứ sao lại nói là vệ sĩ tư nhân, mà còn là vương bài nữa?

Địch Thần nhìn sắc mặt cô gái kia là hiểu làm sao, khách hàng thế này cậu thấy nhiều rồi, cũng chẳng thèm để ý, trả cái ly uống chỉ còn lại lá trà của ông chủ Chu lại: "Nhìn không giống vệ sĩ mà giống đặc công hơn đúng không? Thực không dám giấu, trước đây tôi từng ở trong cục tình báo."

Giọng nói tùy tính lạnh lùng, không hiểu sao khiến cho người ta tin tưởng, cô gái nghe được thì ngây người một chút.

"Ít vô nghĩa, nói đàng hoàng." Ông chủ Chu sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị đám khốn khiếp này làm tức đến trọc thêm tầng nữa, "Lý tiểu thư, là như thế này, cậu ta khá là đặc biệt, trước giờ chưa từng làm hỏng dịch vụ nào cả, giá cũng là cao nhất. Nếu như cô chỉ muốn có người đi làm cùng mình thì tôi đề nghị..."

"Giá bao nhiêu?" Lý tiểu thư cắt đứt lời cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ của ông chủ Chu cho hai vị ngồi trên ghế, hỏi thẳng giá.

"Đương nhiên là giá tiện nghi không ít so với công ty vệ sĩ chính quy." Chu Bàn Tử vòng vo nhìn vòng hạt trên tay mình, "Một ngày bốn ngàn, bảo vệ liên tục tám tiếng đồng hồ, tương đương với một tiếng chỉ có năm trăm."

Nghe giá thế này, sắc mặt của cô gái thay đổi mấy lần, ánh mắt dừng ở trên mặt Địch Thần băn khoăn một lát, ngượng ngùng nói: "Tôi có thể thuê hai tiếng một ngày không, trước khi đi làm và tan tầm, thuê trước một tuần."

Giọng nói càng nói càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng thì y như muỗi kêu.

Trong tiệm im ắng mấy giây, Địch Thần ngồi lên tay vịn ghế sô pha, tiện tay đoạt con dao trong tay "Lưu manh" thưởng thức: "Được, một tuần bảy ngàn, là khách mới cho nên chiết khấu cho cô, lấy năm ngàn đi."

Cô gái mừng rỡ ngẩng đầu lên: "Được!"

Giao tiền đặt cọc xong, lúc viết hợp đồng thì Địch Thần trò chuyện với cô gái, cũng hiểu được sơ sơ là có chuyện gì xảy ra.

Cô gái này tên là Lý Đình, là một thành phần tri thức đi làm trong văn phòng, có một người bạn trai cũ rất cố chấp, hai tuần trước đã chia tay. Lúc đầu nháo muốn chết muốn sống, do thái độ kiên quyết của Lý Đình nên tên này bắt đầu điên cuồng theo dõi, đi làm cũng theo. Mấy ngày nay càng ly kì hơn, ngồi xổm ở bãi đậu xe kiên quyết muốn leo lên xe của cô, thậm chí còn động tay muốn đánh cô.

Lý Đình sợ hãi nhưng lại không có nhiều tiền để thuê vệ sĩ chuyên nghiệp, nghe nói nơi này có loại phục vụ kiểu gia đình người thường cũng mướn được nên đến thử thời vận xem sao.

"Loại khốn nạn này cứ đánh một trận là xong." Tráng hán người đầy dầu máy cười xùy một tiếng, nhận điếu thuốc từ ông chủ rồi vẫy vẫy tay với Địch Thần, sau đó nhanh chóng đi mất.

"Anh Bàn, anh Thần, em cũng đi đây." Tiểu lưu manh cười hì hì ngồi dậy rồi cũng vọt đi.

Lý Đình liếc trộm bóng lưng hai người, tò mò hỏi Địch Thần: "Vì sao anh lại có giá cao nhất vậy?"

"Cái này còn phải hỏi sao?" Địch Thần đưa hợp đồng cho khách hàng trước mặt, đưa cho cô một cây bút, "Bởi vì tôi đẹp trai chứ sao nữa?"

Tay ký tên run lên một cái, nét cuối cùng trong chữ "Đình" bỗng kéo dài một khoảng.

"À thì, có thể từ hôm nay trở đi không?" Lý Đình siết túi xách, che chỗ bị nước dơ vẩy lên trên vớ da, "Tôi chạy đại đến đây thôi, còn phải quay về công ty bấm thẻ nữa."

Vệ sĩ tạm thờiWhere stories live. Discover now