Phần 5

1.2K 153 4
                                    

20

Sinh nhật của Tiêu Bổn Đan vào thứ ba tuần sau.

Nhưng chính cậu còn không nhớ, vẫn là nhờ Lạc Thi Nhân vô tình xem chứng minh thư của cậu mới phát hiện ra.

Đứa ngốc hồn nhiên không biết gì nhưng cậu cảm nhận được ông xã cậu cả ngày cứ thần thần bí bí.

"Ông xã?" Đứa ngốc dụi mắt ngồi dậy, "Hơn nửa đêm rồi anh còn đi đâu thế..."

Lạc Thi Nhân đang chuẩn bị lặng lẽ đi lấy bánh kem bị bắt ngay tại trận.

"Tôi..." Lạc Thi Nhân nghĩ nát óc tìm cái cớ, "tôi có chút việc phải làm..."

"Nhưng bây giờ là rạng sáng bốn giờ mà." Đứa ngốc khó hiểu bọc chăn, "Không mang em đi cùng được sao?"

"Không thể."

Lạc Thi Nhân sốt ruột bắn luôn khỏi miệng, vừa thốt ra đã bắt đầu hối hận.

Vành mắt đứa ngốc đỏ lên, cậu quay về phòng ngủ khiến Lạc Thi Nhân luống cuống.

"Em không vui à?"

Lạc Thi Nhân đuổi theo lại bị một cái gối đầu đập vào mặt.

"Em không cần ông xã ngoại tình đâu!"

Đầu óc đứa ngốc thật sự rất đơn giản.

Cậu mới xem phim truyền hình, nam chính trong phim là một tên cặn bã bỏ mặc gia đình nửa đêm ra ngoài lêu lổng với tình nhân.

Cho nên đối với đứa ngốc mà nói thì nửa đêm ra ngoài chính là gian dối, mà gian dối chính là ngoại tình.

Ông xã ngoại tình là đồ rác rưởi!

Đứa ngốc tức giận rồi.

Dữ lắm luôn.

21

Đây là lần đầu tiên Lạc Thi Nhân thấy Tiêu Bổn Đan tức giận.

Thường ngày đứa ngốc luôn rất tốt tính, lúc nghe ông xã kể từng theo đuổi người khác hay trong lòng có người thương cũng chẳng nói gì với hắn.

Nhưng lần này chẳng qua là thấy hắn hơn nửa đêm còn ra ngoài, mà còn chưa ra tới cửa lớn đã tức giận quăng quật với hắn.

"Đan Đan..." Lạc Thi Nhân ôm gối thả lại giường, khom người giải thích, "tôi thật sự không ngoại tình."

"Có ai ngoại tình mà nhận mình ngoại tình đâu." Đứa ngốc trừng hắn, "Anh tưởng em là đồ ngốc đấy à!"

"Đâu có đâu có, Đan Đan nhà mình thông minh nhất." Lạc Thi Nhân còn chẳng phát hiện bản thân rất sợ cậu hiểu nhầm, "Em tin tôi đi."

Đứa ngốc vén chăn lên ló đầu ra.

Cậu là người rất có chủ kiến, ông xã cậu dù tâm hồn có bay vất vưởng tới phương trời nào thì dưới chân cũng không được đi sai nửa bước!

"Vậy sao anh không đưa em đi cùng?" Đứa ngốc nói với giọng khẳng định, "Chắc chắn là có tật giật mình."

"Được rồi được rồi." Lạc Thi Nhân ôm cả chăn lẫn người lên, "Đi cùng thì đi cùng, đi nào."

Hôn nhân cưỡng chế của đứa ngốcOnde histórias criam vida. Descubra agora