Chương 2: Cuộc sống của tôi quan trọng hơn anh

658 40 0
                                    

Người ngoài nhìn vào thì Giang Lê đúng là một người bạn trai không tồi. Anh ta là một phú nhị đại, nhưng không phải loại không có học vấn không có nghề nghiệp, ngược lại anh ta là một người rất có năng lực, sự nghiệp ổn định.

Nói về bất cứ mặt nào: gia thế, diện mạo, bằng cấp hay năng lực, Giang Lê đều ưu tú. Có lẽ là do ưu tú, nên khuyết điểm của anh ta càng rõ ràng – quá tự cao.

Lúc mới yêu, Giang Lê biết Chu Tiêu Đồng là một tiểu thuyết gia thì rất vui mừng. Vui mừng không phải vì bạn gái mình có năng khiếu văn chương, mà do tiểu thuyết gia là một nghề tự do – trên đời này có nhiều người cho rằng nghề tự do chính là mỗi ngày đều nằm nhà, có nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể tùy ý gọi đến gọi đi.

Nhưng mà khi đó anh ta không hiểu được rằng, viết tiểu thuyết không phải chỉ cần linh cảm là có thể tự viết thành tác phẩm, mà cũng cần rất nhiều thời gian. Nghề tự do có nghĩa là được tự do, nhưng không có nghĩa là nhàn rỗi.

Anh thường xuyên bỗng nhiên gọi điện cho Chu Tiêu Đồng, nói với cô: "Anh hiện tại vừa đến sân bay, anh lập tức lái xe tới tìm em, ba mươi phút nữa anh tới." Hoặc là: "Anh vừa họp xong, em hãy lập tức tới xx, chúng ta có hai tiếng để ở cùng nhau!". Hoặc có thể là: "Em chuẩn bị ngay quần áo ba ngày tới đi, anh đưa em lên khu biệt thự núi Mạc Quan nghỉ phép".

Có đôi khi Chu Tiêu Đồng viết bản thảo cả đêm, vừa nằm xuống ngủ lại bị Giang Lê gọi dậy, không thể không nâng cao tinh thần cố gắng chống đỡ, đem theo đôi mắt đầy quầng thâm ra cửa gặp anh ta. Lại có đôi khi Chu Tiêu Đồng cảm hứng tuôn trào như thác nước, bị Giang Lê lôi ra cửa, về nhà thì những linh cảm đó đã biến mất theo mây khói.

Trong gara.

Giang Lê hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi: "Em có nhớ hôm chúng ta cãi nhau là ngày gì không?".

"Có, kỉ niệm một năm yêu nhau."

"Hóa ra em nhớ rõ. Có lẽ em không để ý, nhưng với anh mà nói, những ngày kỉ niệm cùng em anh đều nhớ trong lòng. Anh đã chuẩn bị trước một tháng, mời rất nhiều bạn bè, bố trí tiệc tối cùng bánh kem, cũng chỉ vì muốn cho em một ngạc nhiên. Anh thừa nhận ngày đó anh đã làm không tốt, nhưng anh làm nhiều như vậy, không nghĩ chỉ vì bản thảo mà em lại từ chối anh, cho nên anh mới không kiềm chế được".

"Anh còn mời rất nhiều bạn???" Chu Tiêu Đồng vẻ mặt đầy biểu cảm "đậu má nó chứ": "Anh một hai nói tôi không quan tâm, không để ý, tôi chỉ có thể nói, anh vui vẻ là được. Anh chuẩn bị trước một tháng, chẳng lẽ anh không thể hỏi trước tôi ngày hôm đó tôi có bận không à? Anh đã kiên quyết nói với tôi ngày đó anh phải đi công tác bên Mỹ có đúng không? Trước đó hai ngày, tôi còn hỏi anh buổi tối có thể bỏ thời gian ra để gọi một cuộc gọi video hay không, chỉ cần anh nói có thể, hai ngày trước tôi đã thức để viết bản thảo. Ai là người đã nói với tôi nửa giờ cũng không bỏ ra được?".

"Anh chỉ muốn cho em một sự ngạc nhiên". Giang Lê giải thích.

"Anh trai à, chúng ta đều là người trưởng thành, tôi cũng không phải chó nhỏ mèo nhỏ anh nuôi trong nhà, mỗi ngày không làm gì ngồi đợi ngạc nhiên của anh. Huống chi cái này không phải là ngạc nhiên mà là trò đùa dai có được không? Một giờ sau liền đến đón tôi? Nếu tôi đi uốn tóc, có phải anh định bắt tôi đem một đầu đầy nước thuốc đi tham dự tiệc? Hoặc lỡ như tôi đi du lịch, tôi phải bắt ngay một chiếc máy bay để bay về à?".

[Full - Ngôn tình] Nghề làm fan - Chung Hiểu SinhWhere stories live. Discover now