Chương 4: Bất kiến!

1 0 0
                                    

"Miao!"

Mục Tinh ngồi trên ghế sô pha, một cái đầu nhỏ đen tuyền ngoi lên, là môi môi vừa rồi nghe được tiếng mở cửa đã đem chính mình dấu bên dưới gôi ôm.

Mục Tinh còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng Hứa Vấn mở ra, hắn đầy nôn nóng hỏi Mục Tinh: "Anh có nhìn thấy môi môi không?"
Mục Tinh duỗi tay, chỉ chỉ ngay bên cạnh mình: nho nhỏ than cục bông ở dưới cái gối ôm ló mặt ra, thò ra cái đầu tròn vo.

Hứa Vấn thở phào nhẹ nhõm, đi tới khom lưng ôm môi môi: "Con thế nào lại chạy ra ngoài này, dọa baba sợ quá." tay hắn vừa đưa qua đã bị môi môi không chút nào lưu tình đánh cho.

Hứa Vấn không chút ngạc nhiên nào, tiểu tổ tông này trước nay chẳng thân cận ai bao giờ.

Hắn vừa định mở miếng dỗ, đã thấy nữ nhi của mình mới vài giây trước còn cào chính mình, quay đầu chui ra từ dưới gối ôm, nhún một chút nhảy lên đầu gối Mục Tinh, ngửa bụng, nũng nịu cầu vuốt ve.

Tiếng kêu muốn mềm mại bao nhiêu có mềm mại bấy nhiêu. Như là hai con mèo khác nhau!

Hứa Vấn quay đầu nhìn Mục Tinh: "Anh đã làm gì con gái của tôi?"
Mục Tinh vô tội buông tay.

Hứa Vấn quay đầu lại nhìn môi môi, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh: "môi môi, là baba, đến, để baba ôm một cái?"

Nhưng lời mời gọi của cha già không nhận được bất kỳ phản ứng nào, con mèo ý chí sắt đá mang theo nhiệt tình sa vào sự ấm áp của một người đàn ông khác.

Môi môi không chờ được đến Mục Tinh xoa nhẹ, bất mãn kêu rầm rì hai tiếng, lại ở trên đùi Mục Tinh lăn qua hai lần.

Làm cho Hứa Vấn xem đố kỵ đến đỏ mắt!

"Anh chắc chắn là mình không hề làm gì sao? Thế tại sao tự dưng môi môi lại thân thiết với anh như thế?" Hắn không thể nào hiểu được.

Mục Tinh hoàn toàn không biết gì, anh cúi đầu nhìn cục miêu nho nhỏ mềm như bông trên đầu gối, nhịn không được duỗi tay vuốt nhẹ, xúc cảm mười phần.

Anh trầm ngâm: "Chẳng lẽ do tôi lớn lên tương đối đẹp?"

Hứa Vấn: ".." Hắn nhìn Mục Tinh đầy phức tạp: "Tôi nhận ra, anh không giống như trong tưởng tượng của tôi."

Mục Tinh "Nga" một tiếng, ngữ khí thực tùy ý: "Anh trước kia còn không nhìn tôi bằng cả con mắt a."

Hứa Vấn: "..."

Hắn khụ một tiếng: "Tôi hiện tại mới phát hiện, con người anh cũng rất thú vị. Nếu anh trước kia cũng như thế này, chúng ta có khi đã là bạn bè."

Mục Tinh lắc đầu: "Không đâu."

"Không cái gì?" Hứa Vấn nghi hoặc.

Mục Tinh cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi môi môi, nhìn Hứa Vấn: "Nếu trước kia chúng ta nói chuyện như thế này, chúng ta không có khả năng thành bạn bè."

Hứa Vấn: "..Tại sao?"

Mục Tinh nói: "Tôi không ưa anh mà."

Hứa Vấn ngây người, dường như lời Mục Tinh vừa nói rất khó hiểu.

[EDIT] TRONG GIAN KHỔ VUI VẺ DƯỠNG LÃO_Trạch LanWhere stories live. Discover now