2. Phần 1

224 11 1
                                    

[1]

Vào đêm trước ngày diễn ra hôn lễ của tôi, người mẹ ruột của tôi quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin tôi, "Kỳ Kỳ, con có thể đừng kết hôn với Lục Ngạn được không? Con để Lục Ngạn đến trò chuyện cùng Chi Chi được không? Chi Chi có bệnh trầm cảm, nếu con bé biết tin hai đứa kết hôn thì bệnh tình sẽ ngày càng nặng hơn… Cứ cho là mẹ cầu xin con đi có được không".

Tôi không lên tiếng, tiếp đó anh tôi liền vung tay tát tôi một bạt tai. Khuôn mặt Ninh Dật giận dữ, gân xanh trên cổ nổi lên chằng chịt.

Tôi nhìn bọn họ, cười nói: "Có phải những gì của con, chỉ cần Chi Chi muốn thì mọi người đều sẽ bắt con hy sinh cho nó đúng không? Trước đây là một quả thận, đến bây giờ là chồng tương lai của con, tất cả cũng phải đưa cho nó đúng không?".

Mắt mẹ tôi đỏ lên, "Chi Chi còn nhỏ, con bé… không thể không có Lục Ngạn. Mẹ hứa với con, một khi Chi Chi đỡ bệnh thì sẽ để Lục Ngạn trở về kết hôn với con, có được không?".

Anh trai nắm lấy cổ tay của tôi, "Ninh Kỳ, mày đừng có cố tình gây sư. Chúng ta đều là người một nhà, lẽ nào mày không muốn để Chi Chi tốt lên hay sao?".

Lục Ngạn gõ cửa bước vào, ánh mắt của anh ấy lộ phức tạp vô cùng, trên người vẫn đang mặc bộ lễ phục dành cho hôn lễ ngày mai.

Tôi thấy rõ sự do dự giằng co trong mắt anh ấy. Cuối cùng, Lục Ngạn vỗ nhẹ lên đầu tôi, cất giọng nói: "Ninh Kỳ, đợi anh trở về".

Ba người bọn họ gấp rút thu dọn rồi rời đi.

Bọn họ chỉ để lại một mình tôi, ngồi ngơ ngẩn ra đấy giống hệt một con ngốc. Trên giường là hỷ phục đỏ cùng với váy cưới đã chuẩn bị sẵn cho ngày mai.

Tôi nhìn vào ngăn kéo, trong đó là báo cáo sức khỏe mà hôm qua tôi vừa nhận được.

Trong lòng tôi nghĩ không sao cả, dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi, mà chết đi rồi thì tất cả mọi người đều sẽ hài lòng.

Từ quả thận tôi bị ép buộc cho đi vào nửa năm trước, cộng thêm chồng sắp cưới của tôi, tất cả những thứ này đều sẽ là của Đoàn Chi Chi.

[2]

Mẹ tôi đứng ra thay mặt tôi thông báo đến bạn bè, họ hàng hai bên, ngày mai không cần đến, hôn lễ đã bị hủy bỏ.

Mà phía Lục Ngạn cũng thông báo với bên nhà trai, hôn lễ sẽ đổi ngày.

Bản thân tôi là cô dâu, ngay cả một chút quyền lên tiếng cũng không có.

Cũng giống như nửa năm trước, vào cái ngày mà Đoàn Chi Chi bị phát hiện mắc chứng nhiễm trùng đường tiểu cần phải thay thận. Cả nhà đều bị yêu cầu đi xét nghiệm để tìm kiếm thận thay thế phù hợp.

Tôi đáng ra là một sự tồn tại không được hoan nghênh ở ngôi nhà này, nhưng vào hôm có kết quả xét nghiệm, mẹ và cha dượng, còn cả người anh ruột của tôi, tất cả mọi người hiếm khi không ở trong bệnh viện chăm nom Đoàn  Chi Chi mà lại ở nhà nấu cho tôi một bữa tối hoành tráng.

Từ nhỏ đến lớn tôi không được đối xử tốt như vậy, thậm chí trong lòng tôi còn có chút vừa mừng vừa lo.

Nhưng không một ai nhớ đến tôi bị dị ứng hải sản cả.

【ZHIHU/HOÀN】DI NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trường An Nhất Phiến NguyệtWhere stories live. Discover now